Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 39: Nàng đã xuất giá thì để cho nàng tự cầu nhiều phúc đi!




Sau khi Vân Viễn Hằng ra khỏi Vân phủ liền hướng tới vùng phồn hoa của kinh thành mà đi, ông ta đa mưu túc trí nên giấu người cũng rất khôn khéo, che giấu một cây đại thụ thì phương pháp tốt nhất là để nó vào trong rừng rậm, vậy thì phương pháp tốt nhất để che giấu một nữ nhân là gì?

Đem nàng giấu đến kỹ viện? Ồ không, Vân Viễn Hằng yêu thương Vân Yên Nhiên như vậy, sao có thể cam lòng ném nàng ta vào nơi như thế được, tuy rằng không phải kỹ viện, nhưng cũng là nơi có rất nhiều nữ nhân giống vậy—— tú phường.

Tú phường đa số là nữ nhân, hơn nữa mỗi ngày có rất nhiều người ra ra vào vào, dùng để che giấu một nữ nhân thật quá thích hợp, Vân Viễn Hằng mua chuộc lão bản tú phường, giấu Vân Yên Nhiên ở trên lầu các của tú phường.

Vân Yên Nhiên nhìn thấy cha mình xuất hiện, kích động mà nhào tới.

“Cha, nữ nhi ở trong này thật nhàm chán, nữ nhi không muốn tiếp tục ở lại đây, khi nào thì nữ nhi mới có thể rời khỏi nơi này?” Vân Yên Nhiên làm nũng nói với Vân Viễn Hằng.

Nàng thật sự không muốn tiếp tục chờ đợi ở địa phương quỷ quái này, ở trong này hành động của nàng đã bị hạn chế, mỗi ngày lại chỉ có thể ở trong phòng của mình, cũng không có người khác tới nói chuyện với nàng, ngay cả nha hoàn Phấn Đại của nàng cũng không ở đây, nàng nhàm chán muốn chết!

“Yên Nhiên, con phải nhẫn nại, tiếp tục nhịn thêm chút nữa, đợi đến khi ngày hòa thân qua đi, là con có thể ra ngoài rồi.” Vân Viễn Hằng đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn của nữ nhi, đứa nhỏ này, từ nhỏ ông ta đã ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, đâu để cho con bé chịu qua ủy khuất như thế?

“Nhưng mà cha à, nữ nhi thật sự rất nhớ cha và nương, ở trong này đều không thấy được phụ thân cùng mẫu thân, không thể chơi cờ với cha, nói chuyện cùng nương, là nữ nhi bất hiếu.” Nói xong trong mắt Vân Yên Nhiên lấp lánh nước mắt, khiến cho người ta nhìn mà thương tiếc.

Có nữ nhi biết điều hiểu chuyện như vậy, Vân Viễn Hằng sao có thể để cho nàng đi đến Đảng Ngụy kia chịu khổ chứ?

Bất kể thế nào, Vân Viễn Hằng cũng muốn bảo trụ nàng!

“Con ngoan, con có phần tâm ý này là được rồi, tương lai còn dài, chờ con rời khỏi nơi này, ngày nào phụ thân cũng sẽ đến kéo con cùng đánh cờ.”

Vân Viễn Hằng đem điểm tâm mà phu nhân ông ta bảo ông ta mang tới cho Vân Yên Nhiên, “Yên Nhiên, đây là điểm tâm nương con làm, con nếm thử đi, đều là những thứ con thích ăn nhất.”

Vân Yên Nhiên thấy điểm tâm mình thích ăn, lại khóc lên, “Cha… Nương… Nữ nhi thực có lỗi với hai người…”

Vân Yên Nhiên khóc đến thương tâm, cùng với Vân Yên Nhiên ngang ngược kiêu ngạo mà Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy lúc đầu hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.

Vân Viễn Hằng vội an ủi Vân Yên Nhiên, trong mắt đều là thương tiếc đối với nàng, “Yên Nhiên, đừng khóc đừng khóc, có cha ở đây, cha sẽ không để cho người khác khi dễ con, con yên tâm, mấy ngày này cha sẽ tận lực bớt thì giờ tới đây thăm Yên Nhiên, nếu Yên Nhiên thật sự cảm thấy buồn thấy sợ, cha có thể bảo các tú nương trong tú phường hàng ngày đến trò chuyện với Yên Nhiên.”

“Nhưng mà cha à, làm như vậy có thể nguy hiểm hay không? Yên Nhiên nghe nói hiện giờ tỷ tỷ phụng mệnh thái hậu nương nương đi tìm con… Nếu tỷ ấy tìm được con rồi, vậy con có phải là phải đi hòa thân không?” Vân Yên Nhiên điềm đạm đáng yêu nói.

“Nó sẽ không tìm thấy Yên Nhiên, cha giấu Yên Nhiên ở trong tú phường, nó sao có thể đoán được đây? Tất cả mọi người đều nghĩ Yên Nhiên con là bị sơn tặc thổ phỉ, hoặc là dân buôn bắt đi, sẽ không đến tra nơi này.” Mặc dù lời này của Vân Viễn Hằng là đang an ủi Vân Yên Nhiên, nhưng cũng là rất chắc chắn đối với suy nghĩ của mình.

Chờ Vân Thanh Nhiễm dẫn người đến lục soát đỉnh núi gần kinh thành một lần, thì thời gian cũng không sai biệt lắm.

“Nhưng cha à… Con còn nghe nói, thái hậu hạn cho tỷ ấy trong vòng ba ngày phải tìm được con, bằng không sẽ phạt nặng tỷ ấy…” Vân Yên Nhiên quan tâm hỏi han, nàng thực sự quan tâm Vân Thanh Nhiễm à? Còn lâu đi, nàng với Vân Thanh Nhiễm không có chút cảm tình gì, trước khi Vân Thanh Nhiễm bị điên thì hai người các nàng đã không hề có tình cảm, còn thường đoạt đồ này kia, sau khi điên rồi thì càng khỏi nói tới.

“Yên Nhiên, hiện tại phụ thân có thể quan tâm đến cũng chỉ có con, về phần tỷ tỷ con, hiện giờ đã xuất giá rồi, để cho nàng tự cầu nhiều phúc đi!”

Tuy thân là cha của Vân Thanh Nhiễm, Vân Viễn Hằng cũng không nhẫn tâm nhìn Vân Thanh Nhiễm bị phạt, nhưng không có cách nào, đây là kết quả tốt nhất!

Vân Viễn Hằng cho rằng Vân Thanh Nhiễm sẽ sai người đi lục soát hang ổ sơn tặc thổ phỉ, đi thăm dò dân cư con buôn khắp nơi, nhưng lại không biết những việc này Vân Thanh Nhiễm đều không làm, nàng cho tới bây giờ cũng không dùng qua quyền lợi mà thái hậu cấp cho nàng, chỉ duy nhất một việc nàng làm đó là theo dõi Vân Viễn Hằng đến tận ngoài cửa nơi tú phường này.

Vân Viễn Hằng đang cùng trò chuyện với Vân Yên Nhiên rất vui vẻ, bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn huyên náo truyền đến.

Vân Viễn Hằng buồn bực trong lòng, tú phường này tuy người đến người đi, nhưng vẫn tương đối im lặng, các tú nương thêu thùa cần nhất chính là một nơi im lặng.

Vân Viễn Hằng đứng dậy nhìn xung quanh ra phía ngoài, liền thấy có rất nhiều quan binh xuất hiện ở trong tú phường, có một vài người đang đi lên trên lầu.

Vân Viễn Hằng kinh hãi không thôi.

Tại sao có thể như vậy?

Sao quan binh lại tới nơi này lục soát người? Chẳng lẽ Vân Thanh Nhiễm đã tìm tới? Điều này sao có thể!

Sau đó Vân Viễn Hằng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, ông ta phải lập tức mang Vân Yên Nhiên đi.

Đang muốn mở cửa, đã thấy ngoài cửa có người đến, “Yên Nhiên, mau, trốn vào trong tủ đi!” Vân Viễn Hằng bận rộn sai Vân Yên Nhiên trốn đi.

Cửa phòng bị mở ra, người đi đầu là Vân Thanh Nhiễm mặc nam trang.

Vân Viễn Hằng nhìn thấy là Vân Thanh Nhiễm, cảm thấy cả kinh, nàng thực sự tìm tới đây?

“A, đây không phải Vân đại nhân ư? Không biết Vân đại nhân sao lại xuất hiện ở chỗ này vậy?” Vân Thanh Nhiễm biết rõ còn cố hỏi.

Vừa vào cửa, Vân Thanh Nhiễm liền quét mắt đến mỗi khắp ngõ ngách trong phòng, Vân Yên Nhiên có ở trong phòng hay không sao có thể giấu diếm được ánh mắt của nàng đây? Vân Thanh Nhiễm xác định Vân Yên Nhiên ở trong phòng này.

Vân Viễn Hằng nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, trong lòng ngũ vị tạp trần, phần lớn là không vui, “Bổn quan hôm nay tới đây chọn lựa hoa văn cho phu nhân Bổn quan, định mấy ngày nữa bảo tú nương nơi này thêu một bộ thành phẩm.”

Vân Viễn Hằng sắc mặt không đổi mà nói dối.

“Vân đại nhân thật đúng là rất hăng hái, hiện giờ Tam tiểu thư Vân phủ không rõ tung tích, Vân đại nhân lại có thời gian đến tú phường chọn hoa văn tú phẩm cho phu nhân của mình.” Vân Thanh Nhiễm cũng không vội vạch trần Vân Viễn Hằng, nàng chậm rãi ngồi xuống.

“A, vị công tử này thật sự là thích nói giỡn, Bổn quan chẳng qua là một quan văn, chuyện tìm người tự có người khác đi làm, nữ nhi Bổn quan bị bắt đi, Bổn quan đương nhiên là lo lắng hơn bất kỳ ai, Bổn quan không giống một số người, đối với muội muội ruột thịt của mình cũng có thể vô tình như thế!” Lời này của Vân Viễn Hằng rõ ràng là đang chỉ trích Vân Thanh Nhiễm, trách móc Vân Thanh Nhiễm vô tình.