Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 10-1: Muốn nói tất cả tâm ý đều dành cho người




Chàng nói cho dù chết cũng không để ta rơi vào tay bọn thích khách, cho dù có nhảy xuống vực sâu ta cũng không sợ vì có chàng ở cạnh. Trước giờ ta không hiểu tình cảm của chàng nhưng nhìn vào đôi mắt chan chứa sự lo lắng của chàng, ta biết chàng đã yêu ta.

Hoà châu – Bắc Định quốc

Kim Vãng Tích cùng Lý Thiệu Văn bí mật tới Hoà châu, lợi dụng người quan hệ của Lý gia với các quan lại ở Hoà châu đã điều tra ra được Tạ thái sư có ăn không ít hối lộ của các quan viên trong triều đình, những đất đai ở Hoà châu phần lớn đều là do cướp của dân chúng.

Kim Vãng Tích không nghĩ tất cả chỉ dừng lại ở chuyện tham ô hối lộ bình thường, đằng sau phải có nguyên nhân khác nên đã bí mật tới phủ Tạ gia tại Hoà châu. Quả như theo dự đoán vài đêm sau một đoàn người bí mật từ cửa sau của Tạ gia đi vào. Kim Vãng Tích mặc đồ đen từ trên nóc nhà quan sát thấy bọn họ trao đổi một lá thư, Tạ thái sư mở ra mặt liền biến sắc nhưng không nói gì cất bức thư bên người sau đó đặt trong thư phòng.

Kim Vãng Tích đêm ấy lẻn vào thư phòng của Tạ phủ để lấy trộm bức thư liền bị phát hiện, Kim Vãng Tích bị truy sát nhưng kỳ lạ ở chỗ có một người bịt mặt đã ngăn bọn chúng lại. Trong lúc hoảng loạn, Kim Vãng Tích cũng không quan tâm được nhiều chuyện và người giúp mình là ai liền âm thầm trở về quán trọ.

Kim Vãng Tích không thể che đậy được hành động của mình, ngay lập tức bị Lý Thiệu Văn phát giác.

“Tử nhi, muội đến Tạ phủ? Sao không bàn trước chuyện với biểu ca rồi hãy hành động? Nếu muội có mệnh hệ gì, biểu ca sẽ ân hận vì cho muội tới Hoà châu. Hoàng thượng rất lo lắng cho muội, truyền lệnh cho biểu ca bảo vệ muội mà muội lại tự ý hành động?” Lý Thiệu Văn có chút tức giận.

“Muội biết lỗi rồi nhưng tình hình nguy cấp, muội không kịp báo tin cho biểu ca. Biểu ca biết muội gặp ai ở Tạ phủ không? Là Tạ thái sư, ông ta giờ này phải ở kinh thành, sao có thể vội vàng trở về Hoà châu nhanh như vậy? Bên trong chuyện này nhất định có điều khả nghi. Chúng ta phải lấy được bức thư mà ông ta đang cất dấu trong Tạ phủ.”

“Tạ phủ không dễ xâm nhập, lần trước muội bị thương như thế, biểu ca sẽ cho người do thám trước. Muội ở yên tại quán trọ đừng hành động khinh suất. Không có tin từ huynh không được rời khỏi đây. Biểu ca làm tất cả cũng vì bảo đảm sự an nguy của muội nên đừng để biểu ca phải lặp lại một lần nữa.” Lý Thiệu Văn cùng một đám thuộc hạ thân tín nhanh chóng rời khỏi phòng.

Kim Vãng Tích nhớ lại người bị mặt vừa cứu mình đột nhiên lo lắng. Thân ảnh đó rất quen thuộc. Là Tiêu Chính Quân? Sao huynh ấy lại ở đây? Không thể nào. Tiêu Chính Quân không thể biết được mình ở Hoà châu.

Lý Thiệu Văn cho thuộc hạ do thám Tạ phủ thì phát hiện ra Tạ thái sư đang câu kết với Quân Đại triều, ngoài ra còn đứng đằng sau kích động dân chúng ở Kim Châu chống đối lại triều đình. Bức thư cũng do Lý Thiệu Văn dùng kế để lấy được, bút tích trong thư chính là của Tạ thái sư gửi cho đương kim thánh thượng của Đại triều.

Kim Vãng Tích vốn biết Thiệu Văn ca ca tài giỏi nhiều mưu kế nhưng thật không ngờ lại điều tra nhanh như vậy dường như có phần không đúng nhưng bọn họ đã tìm ra được bằng chứng quan trọng. Nếu nói là mưu trí hơn người thì Kim Vãng Tích sẽ nghĩ ngay đến Lý Thiệu Văn, có lẽ trí tuệ này được di truyền từ phụ thân của Lý Thiệu Văn, Lý thiếu bảo Lý Cử Chính cùng với thân phận cao quý của Dụ Thánh công chúa, trong triều Lý Thiệu Văn chính là có đủ quyền thế và trí dũng.

Kim Vãng Tích và Lý Thiệu Văn quay trở về kinh thành giữa đường Lý Thiệu Văn được thuộc hạ bẩm báo có người theo dõi nên đã bỏ lại Kim Vãng Tích trong xe ngựa và rời đi.

Lý Thiệu Văn tuốt kiếm ra “Ngươi là ai?” Mọi chuyện vẫn nằm trong dự liệu của mình nhưng tại sao lại cảm thấy bất an.

Người đó quay mặt lại, cởi khăn che mặt ra, Lý Thiệu Văn liền bỏ kiếm xuống “Tiêu Chính Quân?”

“Lý đại nhân chia ra làm 3 đường để trở về kinh thành nhưng hai đường kia sớm đã bị Tạ thái sư phát hiện rồi. Giờ công chúa đang gặp nguy hiểm. Chúng ta phải tính kế khác.” Tiêu Chính Quân đã theo sát hành động của Lý Thiệu Văn và Kim Vãng Tích đã nhiều ngày chợt nhận ra được sự bất thường nên đã tới đây báo tin.

“Mau về xe ngựa, công chúa đã gặp nguy hiểm rồi.” Lý Thiệu Văn đoán được Tạ thái sư chắc chắn sẽ giở trò nhưng không ngờ gian kế của ông ta lại thâm sâu như vậy. Tạ thái sư trước giờ không phải con người nhiêm hiểm đến mức này. Dường như có kẻ nào đó đang đứng ở chỗ tối dàn xếp tất cả âm mưu, hành thích Kim Vãng Tích cũng chỉ là một nước cờ rất nhỏ trong âm mưu của hắn.

Thị vệ đi sau xe ngựa bị những mũi tên phóng ra đâm ngã ngay tại chỗ, Kim Vãng Tích vén rèm của xe ngựa nhìn ra phía ngoài. Thích khách ở ngọn đồi cao gần đó giương cung lên nhằm thẳng vào phía tấm rèm xe ngựa, Kim Vãng Tích vội vàng cúi đầu thấp xuống, mũi tên xuyên rách tấm rèm mỏng sượt qua tóc, Kim Vãng Tích nhảy ra khỏi xe ngựa, tên thích khách đứng trên cao vẫn rút thêm 1 mũi tên ra nhắm về hướng xa ngựa. Kim Vãng Tích chặt đứt dây xe ngựa, nhảy lên xe ngựa phi nhanh vào sâu trong rừng, thích khách áo đen kia cũng chẳng tiếp tục truy đuổi mà bỏ cung xuống đất.

Lúc Lý Thiệu Văn và Tiêu Chính Quân trở về xe ngựa thì đã đó chỉ là một bãi xác chết, máu mê be bét loang lổ dưới đất.

Lý Thiệu Văn vào xe ngựa kiểm tra thì đã không còn ai “Chúng ta hãy chia ra tìm công chúa.” Không thấy xác tức là Kim Vãng Tích vẫn còn an toàn, Bạch Ngọc kiếm cũng không còn nữa. Thuộc hạ của Lý Thiệu Văn đều đã bị giết, chỉ còn bốn người, việc trước tiên là tìm cho ra tung tích của Kim Vãng Tích, sau đó tìm cách trở về hoàng cung càng sớm càng tốt. Hoà châu đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của Lý Thiệu Văn nữa.

Tiêu Chính Quân gật đầu trong lòng lo lắng cho Kim Vãng Tích. Vãng Tích chờ ta, ta sẽ đến cứu nàng.

Đêm hôm ấy tiếng truy sát vang vọng trên dãy núi cao phía tây của thành Hoà châu phồn hoa đua hội. Kim Vãng Tích cầm theo thanh kiếm ngọc lấp phía sau vách đá, bọn thích khách cho lùng sục khắp dãy núi. Kim Vãng Tích đột nhiên chạm vào hòn đá liền phát ra tiếng động, bọn thích khách tiến gần phía Kim Vãng Tích ẩn lấp. Thanh kiếm ngọc đã được rút sẵn, đối phó với vài tên thích khách không phải là khó với Kim Vãng Tích nhưng trong tình trạng trúng độc lần trước còn bình phục hẳn thì là điều không thể.

Phải liều mạng thôi. Kim Vãng Tích lao về phía bọn thích khách áo đen. Tiêu Chính Quân nghe được âm thanh liền tới nơi, nhận ra Kim Vãng Tích, Tiêu Chính Quân liền rút kiếm đá phăng một tên, mạnh mẽ đâm chết tên còn lại. Một lúc sau vòng vây xung quanh đã bị giải trừ, Tiêu Chính Quân liền vất thanh kiếm xuống, chạy tới phía Kim Vãng Tích, thiếu nữ vì mệt mỏi mà ngất đi. Tiêu Chính Quân liền đỡ được cơ thể của Kim Vãng Tích, bồng lên đi về phía trước.

Tỉnh dậy liền nhìn thấy vầng trăng tròn trên bầu trời, Kim Vãng Tích đưa mắt nhìn quanh một liệt, dừng lại ở người đang ngồi bên cạnh “Chính Quân? Là huynh sao? Sao huynh lại ở Hoà châu?”

“Công chúa.” Tiêu Chính Quân cởi khăn che mặt ra, đỡ Kim Vãng Tích tựa vào gốc cây “Sức khoẻ của công chúa còn chưa hồi phục đã tới Hoà châu?”

Kim Vãng Tích nhìn Tiêu Chính Quân rồi cười “Huynh đã cứu ta nhiều lần, ta đều biết. Cũng 5 tháng từ khi chúng ta gặp nhau ở An châu. Ta nghĩ lần đó do duyên phận, còn lần này huynh làm sao biết được ta tới Hoà châu?”

“Mạt tướng đến Tư Phong cung, cung nữ nói công chúa không gặp ai cả nhưng quan sát cả ngày không thấy họ sắc thuốc như mọi khi.” Tiêu Chính Quân sau lần nhìn thấy cảnh tượng Lý Thiệu Văn và Kim Vãng Tích ôm nhau đã lao đầu vào công việc nhưng chẳng hiểu sao bước chân lại đi tới trước cửa cung Tư Phong, đứng lặng hồi lâu rồi cũng quyết định bước vào, sau khi nhận ra công chúa đã bí mật xuất cung vội đến Hoà châu.