Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 11-3: Nhớ cơn mưa rừng trúc An châu khi ấy 3




“Thiệu Văn ca ca…” Kim Vãng Tích mừng rỡ buộc miệng nói ra, âm thanh phát ra không lớn nhưng Tiêu Chính Quân đã nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng này cùng đôi mắt long lanh có phảng phất sự ấm áp.

Kim Vãng Tích nghĩ chắc chắn Sứ thần sẽ phải ra khỏi xe ngựa mới có thể tiến vào cửa Nam môn bởi đây là hoàng thành ngoại trừ hoàng đế và vương thất mới được đi xe ngựa và kiệu vào.

Lý Thiệu Văn nhìn quanh không thấy Tiêu Chính Quân liền hỏi thuộc hạ “Tiêu Chỉ huy sứ đâu rồi?”

“Thuộc hạ không nhìn thấy Tiêu Chỉ huy sứ đâu cả.”

Lý Thiệu Văn cố gắng bình tĩnh lại, nhiệm vụ bảo đảm an nguy trong kinh thành là do Chỉ huy sứ đảm nhiệm mà giờ chăng thấy mặt Chỉ huy sứ đâu. Ngộ nhỡ đoàn sứ thần có gặp thích khách thì phải làm sao?

Lý Thiệu Văn cùng các quan lại ở cửa Nam môn cung kính đầu chào đoàn sứ thần, sau đó Lý Thiệu Văn ra lệnh cho đoàn sứ thần đi cửa bên hữu tiến vào hoàng thành mà không cần sứ thần phải rời kiệu. Lý Thiệu Văn đã gặp qua vị sứ thần này nên rất tôn kính, mọi chuyện đã được Khâm Định hoàng đế truyền mật chỉ nên cũng đành phải làm theo.

Nhìn đoàn sứ thần đi vào Nam môn khiến Kim Vãng Tích tức giận “Chỉ là một sứ thần sao có thể đi xe ngựa tiến vào Hoàng thành.”

“Công chúa, Lý đô ngự sử tất nhiên biết chuyện này, nhất định là Lý đại nhân đã được hoàng thượng ra lệnh nên mới làm thế.” Tiêu Chính Quân tuy ít gặp mặt Lý Thiệu Văn nhưng cũng biết được con người Lý Thiệu Văn luôn làm việc biết chừng mực và cân nhắc kỹ càng.

“Đại triều dám kinh thường Bắc Định quốc như vậy, bản công chúa không tin sau này Bắc Định quốc không làm Đại triều phải e sợ.” Kim Vãng Tích xuất thân hoàng thất, dòng máu hoàng tộc chảy trong người, nhìn thấy ngoại quốc khinh thường đất nước mình, không coi phụ hoàng mình ra gì nên không thể nhịn được sự tức giận nắm chặt Bạch Ngọc kiếm trong tay.

Nghe thấy câu nói của Kim Vãng Tích, Tiêu Chính Quân lại nghĩ Bắc Định quốc có thể ngang với Đại triều không?

“Công chúa, người đi đâu vậy? Đợi thần…” Mải nghĩ nên Kim Vãng Tích bỏ đi được một đoạn xa, Tiêu Chính Quân liền nhanh chóng dắt ngựa đi theo.

“Hồi cung.” Kim Vãng Tích quay người lại nói với Tiêu Chính Quân.

Đang xem sao lại hồi cung?

Đại nội – Hoàng cung Bắc Định quốc

Đại nội là nơi bao gồm Đại Minh điện 3 tầng mái xa hoa ở chính giữa là nơi thiết triều của hoàng đế hoặc được chọn làm nơi tổ chức các đại lễ Bắc Định quốc, hai bên tả hữu có hai điện nhỏ hơn một chút là Thừa Chính điện và Thừa Huy điện.

Đoàn sứ thần Đại triều đã đi qua cửa hoàng cung, tiến vào đến Đại nội. Đoàn binh được trang bị áo giáp uy nghi dừng lại từ xa khi nhìn thấy tam điện. Lễ đón tiếp sứ thần đại triều được diễn ra uy nghiêm, các quan dưới tam phẩm xếp hai hàng dài đứng về hai phía của Đại Minh điện. Xung quanh quân lính được huy động canh giữ nghiêm ngặt ở Đại nội. Lý Thiệu Văn cung kính cúi đầu trước xe ngựa lộng lẫy “Sứ thần, đã tới Đại nội hoàng cung, tiếp theo phải đi bộ vào trong Đại Minh điện.”

Bên trong xe ngựa vẫn im lặng, Phó sứ liền lên tiếng “Chỉ là một quan lại tam phẩm mà cũng xứng nói chuyện với tể tướng Đại triều hay sao? Bảo tể tướng Bắc Định quốc ra đây.”

Lý Thiệu Văn vẫn cố lặp lại “Sứ thần, đã tới Đại nội hoàng cung, tiếp theo phải đi bộ vào trong Đại Minh điện.”

Phó sứ tức giận thật sự nhìn sang vị tướng quân bên cạnh “Quách tướng quân thấy sao? Bắc Định quốc coi thường đại triều nên mới để cho một quan lại tam phẩm tuổi trẻ măng ra đây đón tiếp.”

Quách tướng quân Quách Tôn Lăng không nói gì “Bản tướng chỉ có nhiệm vụ bảo vệ tể tướng, những chuyện khác bản tướng không thể quyết định.”

“Các vị đại nhân nếu đang ở Bắc Định quốc thì phải biết quy định của Bắc Định quốc.” Giọng nói lạnh lùng vọng ra từ phía xe ngựa, người trong xe cũng từ từ được hai cung nữ dắt xuống, trang phục dài quét đất đến một thước, áo choàng lông cáo hơi mỏng nhưng cũng đủ biết người mặc nó thân phận cao quý đến đâu. Người đó bước xuống xe ngựa, mọi người đều trầm trồ không tin rằng sứ thần Đại triều quả nhiên lại là một nữ nhân.

Lý Thiệu Văn lần trước đi sứ sang Đại triều đã có dịp gặp gỡ vị nữ tể tướng này, 3 đời xuất thân từ gia đình võ tướng, dung mạo vô cùng xinh đẹp nhưng cũng giống như những nữ nhân của Đại Triều võ công đều xuất chúng, tuy nhiên giọng nói và dung mạo lại lạnh lùng như băng tuyết. Lý Thiệu Văn cúi đầu cung nữ nhìn người đối diện “Mời tể tướng đi theo hạ quan.”

Nữ tể tướng cởi bớt chiếc áo choàng lông cáo trên người tuy nhiên trang phục của Đại Triều luôn dài quét đất và nặng nề nên khi đi luôn có người phải nâng phần phía sau y phục lên. Nữ tể tướng đi trước, hai bên là phó sứ và Quách tướng quân cùng khoảng mười vị tướng lĩnh khác đi vào phía Đại Minh điện.

Đi qua một sân rồng rộng lớn, ngay trước mặt đã thấy tam điện uy nghi. Các vị hoàng tử đã đứng sẵn ở đấy từ trước.

“Khi tiến vào Đại Minh điện tuyệt đối không được mang theo vũ khí mong Tể tướng hiểu cho.” Khang Nhân vương Kim Thiên Từ đứng chắn trước mặt đoàn sứ thần, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng khiến người ta không dám đụng vào.

“Quy định của Bắc Định quốc thì chỉ có hoàng đế mới được mang vũ khí vào Đại Minh điện.” Đoan Bình vương Kim Thiên Hữu tiếp lời.

“Các vị vương gia muốn thế nào?” Nữ tể tướng lạnh lùng nói.

“Mong tể tướng cho tất cả binh lính bỏ vũ khí xuống, thanh kiếm trên tay của Quách tướng quân cũng không được mang vào Đại Minh điện.” Cảnh Định vương Kim Thiên Hải nhìn vào thanh kiếm đeo bên hông của Quách tướng quân Quách Tôn Lăng mà nói.

Thấy đoàn sứ thần còn chần chừ, Triệu Tây vương Kim Thiên Nam liền nói “Có phải tể tướng nhất quyết muốn mang vũ khí vào Đại Minh điện?”

“Hạ quan cho rằng hoàng thượng đã đợi trong Đại Minh điện lâu rồi.” Lý Thiệu Văn nói với nữ tể tướng.

Phó sứ định nói nhưng bị Nữ tể tướng ngăn lại “Quách tướng quân cho họ bỏ lại binh khí ở đây.”

“Mạt tướng tuân lệnh.” Quách tướng quân bỏ kiếm xuống.

“Mời tể tướng đi theo chúng tôi.” Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc cung kính mời đoàn sứ thần vào điện.

Lý Thiệu Văn cũng theo sau các vị vương gia và đoàn sứ thần vào trong điện.

Hứa Mạc Phong im lặng đứng nhìn từ xa.

Phía tây Đại nội bóng hoàng y bồng bềnh cũng đang quan sát “Không ngờ sứ thần lại chính là một nữ nhân khuynh quốc như vậy.”

“Công chúa, người mau trở về Tư Phong cung thôi.” Tiêu Chính Quân biết rằng một công chúa không nên xuất hiện ở đại nội.

“Chính Quân, huynh còn không mặc quan phục rồi trở lại vị trí chỉ huy sứ ngay thì Thiệu Văn ca ca và Tiêu thượng thư cũng không bao che được cho huynh đâu.” Kim Vãng Tích mắt vẫn nhìn theo nhóm người đang bước vào điện Đại Minh vừa nói.

“Vậy thần đi đây. Công chúa nên phải trở về Tư Phong cung ngay.” Tiêu Chính Quân vội vàng rời đi nhưng còn quay mặt lại nhìn nữ tử hoàng y đấy. Ánh mắt kia tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ đến vậy?

Bên trong Đại Minh điện rộng lớn, các quan lại từ tam phẩm trở lên đều ở đây, ngay phía dưới long toạ cao trên kia, các vị hoàng tử mặc vương bào về vị trí của mình, lúc này mới thấy hoàng tử Kim Thiên Bảo đôi mắt tinh anh đã đứng gần Lâm quốc trượng từ trước.

Các vị đại thần của triều đình đều có mặt ở đây, trên long toạ, Khâm Định hoàng đế đã chờ từ lâu, cuối cùng cũng nhìn xuống đoàn sứ thần, đôi mắt đột nhiên dừng lại trên người nữ tể tướng Đại Triều, không chỉ các vị quan lại mà cả các vị hoàng tử vừa rồi cũng bất ngờ bởi sứ thần lại là nữ nhân.

Nữ tể tướng Đại triều dung mạo đẹp tựa hoa mẫu đơn nhưng lại sắc sảo lạnh lùng đôi mắt ẩn chứa sự thông minh cơ trí, không kém gì các bậc nam tử. Lý Thiệu Văn biết rằng nữ tể tướng đã 27 tuổi nhưng lại còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ mới như 20. Đột nhiên ánh mắt của nữ tể tướng nhìn sang Lý Thiệu Văn làm Lý Thiệu Văn né tránh.

Phó sứ thần, Quách tướng quân Quách Tôn Lăng cùng hơn mười vị tướng lĩnh khác đều quỳ xuống hành lễ trước hoàng đế, nữ tể tướng chỉ hơi khuỵu người “Tham kiến hoàng thượng.”

Hoàng tử Kim Thiên Bảo đang nắm tay Lâm quốc trượng vội buông ra rồi thốt lên “Thật đẹp quá.” Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc vội vàng lay lay tay của Kim Thiên Bảo thì cậu bé mới đứng im.

Khâm Định hoàng đế đáp lại “Mau bình thân, các khanh từ Đại Triều xa xôi đến đây cũng mất hơn một tháng. Không biết hoàng đế Đại Triều muốn chuyển lời gì đến trẫm?”

“Thần chính là tể tướng Đại Triều, Ninh Kỳ Phiêu hành lễ trước hoàng thượng Bắc Định quốc. Hoàng thượng thật không hổ danh hùng đế một phương. Uy vũ của hoàng thượng làm cho thần vô cùng bội phục.” Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu ung dung nói.

“Đại Triều lại có một nữ tể tướng tài giỏi như vậy thật sự là như hổ thêm cánh.”

“Thần tạ hoàng thượng khen ngợi. Hoàng đế Bắc Định phái thần tới Bắc Định quốc việc chính là muốn hoàng thượng mau chóng chọn ra vị trí Đông cung thái tử. Liệu lần này có giống lần trước hay không?” Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu ung dung nói tiếp.

Lần trước? Là hơn hai mươi năm trước? Vũ thượng tướng quân sắc mặt đột biến nhìn lên phía long toạ. Đôi mắt sắc bén của Khang Nhân vương Kim Thiên Từ thả lỏng xuống.

“Lý nào là vậy? Sao lại có chuyện việc lập thái tử một nước lại cần nước khác can thiệp?” Bùi tể tướng Bùi Thạch tức giận nói.

“Sứ thần đã quá phần hạn của mình rồi.” Lý thiếu bảo không nén nổi giận dữ nhìn sang Dụ Thánh công chúa đang đứng bên cạnh.

“Vô lý. Sứ thần phải biết mình đang đứng ở Bắc Định quốc chứ không phải Đại Triều.” Lâm quốc trượng cũng cười lớn nhìn nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu.

Duy chỉ có Tạ thái sư là im bặt, trước sau đều không nói gì. Dụ Thánh công chúa tuy đã nhiều tuổi nhưng sắc đẹp mặn mà đó cũng kiến người ta phải ngây ngất “Các vị đại nhân hãy để cho hoàng thượng suy xét. Ngay trong Đại Minh điện cũng dám to tiếng, các vị đại nhân không sợ rằng thanh Long Phương kiếm kia sẽ rút ra hay sao?” Dụ Thánh công chúa đang nói các vị đại thần nhưng thật chất chính là uy hiếp tới nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu.

Khâm Định hoàng đế cười lớn “Tể tướng Đại triều đã nói đi quá xa rồi. Trẫm luôn làm mọi chuyện theo quy tắc, phù hợp với lòng dân. Thái tử kế vị của trẫm tất nhiên sẽ là người văn võ toàn tài. Trước mắt trẫm vẫn chưa chọn được, tể tướng có thể về báo lại với hoàng đế Đại Triều rằng khi chọn được trẫm sẽ sai người viết tấu rồi gửi qua.”