Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 12-2: Nữ tể tướng Đại Triều Ninh Kỳ Phiêu 2




Ninh Kỳ Phiêu lạnh lùng đáp, ánh mắt khẩn trương “Được. Theo ý của Lý đại nhân.” Quay sang nhìn Quách tướng quân “Tướng quân cứ ở lại đây trông trừng phó sứ, phó sứ đang say, không cần đi theo ta.” Quách tướng quân Quách Tôn Lăng hiểu ra liền tuân lệnh.

Phía sau điện Thừa Huy, Lý Thiệu Văn đi trước, Ninh Kỳ Phiêu cảm thấy bất an liền dừng lại “Lý đại nhân muốn đưa ta đến đâu? Trong Đại nội hoàng cung không thể tuỳ ý đi lại được đâu. Lý đại nhân chắc chắn biết rõ điều này.”

Đằng sau điện Thừa Huy chỉ là một dãy hành lang dài, tuy được treo nhiều đèn nhưng vẫn hơi tối, Cấm vệ quân đã theo Khâm Định hoàng đế lui về Càn Minh cung, lúc này Đại nội chỉ còn quân lính dưới quyền của Lý thiếu bảo. Lý Thiệu Văn đột ngột dừng lại, rút thanh đoản đao dấu sẵn trong tay áo quan phục ra, Ninh Kỳ Phiêu cũng né sang một bên dùng tay phải túm lấy đoản đao trên tay Lý Thiệu Văn “Lý đại nhân? Ngươi định hành thích ta?”

Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu sắc mặt đại biến nhìn sang Lý Thiệu Văn đang từ từ bỏ thanh đoản đao ra.

Lý Thiệu Văn nói “Thật ra ngươi là ai? Dám mạo danh nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu đến Bắc Định quốc có mục đích gì?”

Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu cười nhạt, ánh mắt khôi phục sự buốt giá “Lý đại nhân có biết bản thân đang nói gì không? Dám hành thích ta rồi nói ta mạo nhận là tể tướng Đại Triều?”

Lý Thiệu Văn khẽ cười “Ta đã từng gặp nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu cách đây 6 tháng ở Đại Triều, khi đó một mình nữ tể tướng có thể hạ gục được 5 võ tướng của Đại triều, võ công của ngươi vốn dĩ không thể sánh được với tể tướng Ninh Kỳ Phiêu.” Lý Thiệu Văn nói tiếp “Chỉ vài tên sát thủ cũng khiến ngươi bị thương” Lý Thiệu Văn nhìn vào cánh tay áo đang bị lớp áo choàng lông cáo che phủ “Hôm qua nhìn ngươi ta liền biết ngươi đã bị thương nhưng còn nói với ta ngươi không sao. Ngươi chẳng có lý do gì phải gạt ta cả.”

Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu nhìn cánh tay mình rồi nhìn Lý Thiệu Văn “Ta nói vậy chỉ để che giấu với mọi người, tránh để Lý đại nhân gặp rắc rối.”

Lý Thiệu Văn khẽ cười “Quan trọng là trong lần ta tới Đại Triều quan sát thấy nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu tỷ thí cùng các võ tướng khác, ta phát hiện ra tể tướng thuận tay phải, còn ngươi lại tóm lấy đoản đao của ta bằng tay trái. Ngươi vốn không phải Ninh Kỳ Phiêu.”

Nữ nhân lạnh giá trước mặt nhìn Lý Thiệu Văn, bình thản nói “Ta giả dạng như vậy ngay cả quan lại và hoàng đế Đại triều cũng không nhận ra mà Lý đại nhân vừa gặp ta mấy ngày đã nhận ra rồi. Qủa nhiên tài giỏi, còn trẻ đã làm quan tam phẩm triều đình.” chậm rãi nữ nhân nói tiếp “Tể tướng Ninh Kỳ Phiêu đã bị hoàng đế Đại Triều hạ độc, tỷ ấy chết rồi, ta đến muộn không cứu được tỷ ấy, chỉ đành giả dạng là tỷ ấy để trả thù, ta là Ninh Phiêu Linh, em ruột của Tể tướng Ninh Kỳ Phiêu.” Nói em ruột cũng không hẳn đúng bởi cái tên Ninh Phiêu Linh không có trong gia phả của Ninh gia tướng huy hoàng.

“Là tỷ muội…vậy nên ngoại hình hai người giống nhau, ban đầu ta cũng không phân biệt được.” Lý Thiệu Văn chưa từng nghĩ đến đằng sau chuyện này còn là cả một bức màn bí mật.

“Nhưng cuối cùng Lý đại nhân cũng phát hiện ra đó thôi. Lý đại nhân định giết kẻ giả mạo này đúng không?” Ninh Phiêu Linh muốn tự cười. Thoát chết một lần, bản thân từ lâu đã không sợ cái chết.

Lý Thiệu Văn ôn nhã nói “Ta chỉ muốn biết cô là ai thôi. Đây là chuyện riêng của Đại Triều, ta không có quyền định đoạt, giờ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu đột nhiên mất mạng ở Bắc Định quốc chính là cái cớ để Đại Triều xâm lược Bắc Định quốc. Còn nữa, tại dịch quán ta phát hiện ra có một số binh lính không bị trúng mê hương nhưng vẫn giả vờ ngất, đặc biệt là khi ấy không thấy phó sứ đâu cả.”

Ninh Phiêu Linh chợt hiểu ra “Thì ra hoàng đế Đại Triều giết ta một lần chưa chết, muốn đẩy ta qua Bắc Định quốc sau đó giết ta rồi đổ tội cho Bắc Định quốc để lấy cớ xâm lược. Hoàng đế Đại Triều thật đê tiện, có thể nghĩ ra kế sách hèn hạ này.”

“Bây giờ chỉ còn cách diệt trừ phó sứ mới có thể đảm bảo an toàn cho Phiêu Ling cô nương.” Lý Thiệu Văn gật đầu.

“Vậy Phiêu Linh xin nhờ cậy vào Lý đại nhân. Phiêu Linh chỉ cần có thể an toàn trở về Đại Trều nhất định sẽ dốc hết sức ngăn chặn âm mưu thôn tính Bắc Định quốc của hoàng đế Đại Triều.” Ninh Phiêu Linh nói.

Đêm sau tại dịch quán, khi mà Lý Thiệu Văn cho người giả dạng chín tên hích khách quay lại hành thích tể tướng, Ninh Phiêu Linh nhân nhân lúc hỗn loạn đã chính tay giết chết phó sứ. Trước khi chết phó sứ sợ hãi bị ép viết lại việc cùng với hoàng đế Đại Triều và Tạ thái sư âm mưu lập thái tử. Bước di thư ấy đã được Ninh Phiêu Linh đưa cho Lý Thiệu Văn.

“Lý đại nhân đã cứu Phiêu Linh hai lần, Phiêu Linh không biết phải cảm tạ làm sao. Chỉ mong Lý đại nhân đừng bao giờ quên Phiêu Linh là được.”

“Phiêu Linh cô nương, cô vẫn là nữ tể tướng Đại Triều dù thật hay giả thì vị trí đó luôn là của cô. Hạ quan đâu dám nhận lễ của nữ tể tướng Đại Triều Ninh Kỳ Phiêu.” Lý Thiệu Văn đáp.

Ninh Phiêu Linh chợt thấy ấm áp, nhè nhẹ cười đã lâu phải giả vờ lạnh lùng cuối cùng cũng có thể cười một lần “Lý đại nhân, tất cả là nhờ Lý đại nhân đã giúp Phiêu Linh thêm vững tâm.”

Năm hôm sau, đoàn sứ thần Đại Triều quyết định quay về để hậu táng cho phó sứ, nữ tể tướng Đại Triều Ninh Kỳ Phiêu nói rằng Đại Triều sẽ cử sứ thần sang Bắc Định quốc trong thời gian gần nhất để tiếp tục thương lượng về chuyện lập thái tử. Khâm Định hoàng đế cử Lý Thiệu Văn tiễn nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu cùng đoàn sứ thần ra cổng kinh thành.

“Lý đại nhân, ta phải cảm ơn Lý đại nhân một lần nữa, mong rằng chúng ta sẽ sớm được gặp lại.” Ninh Phiêu Linh vẫn khoác áo choàng lông cáo dài quét đất.

“Hạ quan tin rằng nữ tể tướng Đại Triều sẽ trở lên mạnh mẽ, giống như tỷ tỷ Ninh Kỳ Phiêu của người.” Lý Thiệu Văn định cáo từ.

“Lý đại nhân xin dừng bước.” Ninh Phiêu Linh vội vàng ngăn lại “Ta vẫn chưa biết tên Lý đại nhân…”

Lý Thiệu Văn quay đầu lại cung kính “Hạ quan, Lý Thiệu Văn, tên lúc nhỏ là Lý Nguyên” Rồi nhanh chóng nhảy lên ngựa cùng quân lính đi vào cổng thành.

Cánh cổng kinh thành khép lại, Ninh Phiêu Linh còn ngước nhìn theo bóng dáng thư sinh ôn nhu đó “…Lý Thiệu Văn…Lý Nguyên?”

Những cơn gió mùa hạ thổi mạnh vào lớp y phục dày thướt tha của nữ tử Đại Triều, ước gì ta cũng là một nữ tử Bắc Định quốc, không cần phải trở về Đại Triều nữa.

Đoàn sứ thần của Đại Triều mang tro cốt của phó sứ quay trở về đất nước, trên cuộc hành trình gần một tháng này, Ninh Phiêu Linh đến biên giới còn nhìn lại Bắc Định quốc một lần nơi có một nam nhân thư sinh phóng khoáng.

Ta nhất định sẽ còn quay trở lại Bắc Định quốc. Biết trước những khó khăn của mình khi phải đối mặt với hoàng đế Đại Triều sau khi về tới hoàng cung, Ninh Phiêu Linh chỉ thở dài.