Phượng Hoàng Nam

Chương 30




Chẳng cần Cái Chí Huy thao thức cân nhắc, không tới mấy ngày sau, Thái tử gia đã đại giá quang lâm tới. Nhìn không khí hoành tráng này đi, vừa xuống xe đã có một hàng người xếp thẳng tắp nghênh đón.

Tiểu Lưu bên cạnh tiểu Cái thì thầm “Vị này chắc không phải vì tham ô mà  ngồi đần ở đây mấy ngày chứ?”

Thái tử gia lúc xuống xe không đội mũ, khá lắm, quả đầu như bạch kim 24k, sáng lấp lánh. Tuy trong bộ đội không cho phép để tóc quá tai, nhưng những  binh lính bình thường không có cạo trọc, huống hồ là sĩ quan.

Thái tử gia không giận tự uy,  một cái đầu trọc đem không khí nén xuống, thong dong đi giữa hai hàng quân, tới chỗ Cái Chí Huy cũng không chớp mắt bước qua.

Cái Chí Huy lại cảm thấy chân nhũn ra.

Mẹ kiếp thực sự là Phó Suất! Mật báo của anh gửi đi từ lâu, dùng thế lực Phó gia nhất định có thể khống chế. Lúc này mới  moi ra xem, nhất định là do Phó Suất bày sắp xếp.

Phó Suất đuổi giết tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, có thế thấy hắn ôm bao nhiêu huyết hải thâm thù với anh.

Trạm trưởng ở đó ngược lại rất hâm mộ Phó Suất, trước hàn huyên đôi ba câu, sau đó hỏi “ Đầu này của cậu là do thợ nào cắt, ra tay cũng thật hung ác”

Phó Suất thong dong cười nói “Là do người yêu cắt, khó coi cũng phải chịu”

“ A..” trạm trưởng hiểu ngay lập tức “Cắt tốt như vậy, ba tháng sau cũng không cần cắt tóc, bạn gái cậu qua thăm là vừa.”

Nói ông ta xong kéo Phó Suất tới doanh trại còn những người khác đều giải tán.

Cái Chí Huy đi sau chiến hữu lại thấy vô cùng nặng nề. Nhìn xem, tóc Phó Suất tốt như vậy, sao lúc trước mình có thể nhẫn tâm hạ kéo?

Oan oan tương báo bao giờ dứt, quả nhiên có đạo lý. Anh dùng mọi cách để sung quân ra biên cương, vẫn tránh không kịp liều thạch tín này, lúc đó quá kích động, tự làm tự chịu không thể kêu oan.

Lăn qua lăn lại đã tới giờ cơm chiều, phòng ăn không lớn chật ních người, thường ngày Cái Chí Huy luôn tranh cướp vị trí đầu tiên, hôm nay lại liều mạng co người, mắt thấy Phó Suất cùng trạm trưởng ngồi xuống dãy bàn phía đông, anh lủi ngay ra dãy phía tây ngồi. Kết quả khi ngồi vào chỗ mới phát hiện bàn này toàn mấy anh lính trẻ.

Mấy em giai bên cạnh đều yên lặng nhìn sĩ quan Cái Chí Huy xâm nhập vào cơ sở của họ, lúc này không ai nhấc đũa tranh thức ăn. Trong đó có một kẻ dùng khóe mắt liếc anh, trừ Cao Hiểu Bảo thì còn ai.

Đúng lúc này có người hô to “Tiểu Cái, sao cậu lại chạy ra đấy, mau lại đây”

Căn tin bộ đội, dù không cần duy trì quân kỷ nhưng lúc này vô cùng yên tĩnh, miệng cơ bản chỉ có một công năng duy nhất, chính là tranh ăn, ngoài thanh âm nhai nuốt cùng tiếng đũa va chạm thì không còn tạp âm nào khác. Tiếng gọi này vừa cất lên, nửa cái căn tin đều nghe rõ ràng.

Phó Suất theo phản xạ cũng nhìn sang bên này, sau đó mặt không biểu tình quay đi. Ngược lại Hiểu Bảo trông thấy Phó Suất, từ lỗ mũi lạnh lùng hừ một tiếng.

Ông thèm vào! Cái Chí Huy đột nhiên có ước muốn chúi đầu vào tô cơm, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa.

Thằng lớn với thằng nhỏ đều mẹ nó một đống thối tha. Hung ác trừng Hiểu Bảo, hừ cái rắm? Từ này về sau nằm trong lỗ châu mai là ông mày nè.

Cái Chí Huy đứng dậy, lê bước về phía tiểu Lưu vừa gọi anh. Bàn bên cạnh là của trạm trưởng cùng Phó Suất, khoảng cách giữa hai bàn không lớn, Phó Suất với Cái Chí Huy gần như là tựa lưng vào nhau.

Có nhiểu lần, Phó Suất ngồi thẳng người, nhiết độ trên người hắn truyền tới khiến cho cái eo tiểu Cái không thẳng nồi. Vất vả ăn cơm xong, xem chút TV, tất cả đơn vị điểm danh rồi giải tán về phòng nghỉ ngơi.

Cái Chí Huy về phòng viết bút ký công tác, mở nắp bút ra, lại ngồi ngẩn người, suy nghĩ lo lắng một chữ cũng không viết ra được.

Anh dứt khoát khép vở vào, cầm khăn mặt đi tắm rửa.

Hiện tại là mùa gió lớn, cho dù ngày nào cũng thay áo, cổ áo vĩnh viễn là màu đen. Nếu ngày nào không tắm thì rũ ra đầy một bao cát.

Điều này khiến tiểu Cái vô cùng khổ tâm, mỗi lần tắm rửa đều phải tính toán thời gian, chọn lúc không người tranh thủ dội ào mấy gáo.

Cũng không phải anh có tâm lý oán giận gì với đàn ông, chủ yếu là phía dưới bị người ta cạo sạch lông mất rồi!

Mọi người nói xem, một đám cởi chuồng, anh là đại ca lại ôm con chim ngốc non nớt trụi lông, có làm người ta suy đoán vớ vẩn không?

Giờ là thời điểm tắt đèn đi ngủ, trời còn đặc biệt lạnh, chắc nhà tắm chẳng còn mống nào. Cái Chí Huy đi dép lê  vào nhà tắm im ắng. Lột sạch quần áo đứng trước gương, anh lại  nhịn không được mất tự nhiên một chút, nhìn phần háng trơn bóng, lửa hận với Phó Suất lại bốc cao.

Hắn tới thì cũng tới rồi anh còn sợ gì nữa, cùng lắm sớm chuyển nghề, ông không tin đấu không lại mày!

Kì cọ một mình trong nhà tắm chính là thời gian thích hợp để ca hát, tiểu Cái xoa loạn xà phòng lên người, dặt dẹo ca bài [Nghèo cũng vui]

Đang hát đến đoạn “uống nước sông Trường Giang Hoàng Hà, ăn quả pháo địa lôi” thì đột nhiên trong phòng tắm vang lên tiếng vỗ tay “bốp bốp”

Một cái đầu sáng lấp lánh 24k vàng xuất hiện “Giỏi nha Cái Chí Huy, không ngờ anh lại hát hay như vậy, không bằng hôm nào mình cùng đi karaoke đi”

Cái Chí Huy thầm kêu không tốt, thế nào lại gặp hắn ở chỗ này