Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 117: Phiên ngoại: Phong Nghị (12)




Phiên ngoại: Phong Nghị (12)

Phượng Dương đi sứ Kim quốc. Mọi chuyện vốn thuận lợi, giao thương đang tiến hành tốt đẹp đột ngột bị phá vỡ. Người gây chuyện không ai khác là Phượng Dương.

Nàng ta giam giữ sứ thần trong hậu cung, công khai sỉ nhục Kim quốc, sỉ nhục sứ thần. Khiêu chiến với Kim quốc và Trường Hạp quốc.

Âm nhi vì bảo vệ nàng ta không ngại gây hấn với Kim quốc, đắc tội với Trường Hạp quốc, chấp nhận nhìn tâm huyết năm năm đổ xuống biển. Mỗi ngày lên triều còn phải chịu áp lực từ quần thần đến mức suýt sảy thai.

Còn Phượng Dương, ung dung ở trong Thiên Viên các, ẩn mình dưới sự bảo hộ của mọi người. Hoàn toàn không quan tâm thế cục, cũng không quan tâm thiên hạ đã bị nàng ta hất đổ như thế nào.

****

Rầm!

- Đại…đại nhân?

- Ra ngoài!

Nàng ta chỉ vì một trận đánh với Lạc Bình An mà sẵn sàng làm loạn Nghi quốc đến như vậy? Nàng ta coi công sức của Âm nhi suốt năm năm qua là gì? Sự vất vả năm năm còn không bằng một trận đánh tiêu khiển của nàng ta?

Phượng Dương an nhàn nằm nghỉ trên giường. Hẳn nàng ta không biết hiện tại Âm nhi đang phải gồng mình chống đỡ với đám quần thần kia, chỉ để nàng ta nằm nghỉ thế này. Nàng ta hẳn không biết gì cả. Hay đơn giản là không muốn biết? Nỗ lực của chúng ta không bằng một hạt cát trong mắt nàng ta sao?

- Dám hỏi Tướng quân, người có vui không?

Ta thật sự muốn biết nàng ta có vui không? Náo một trận lớn như vậy chỉ vì bản tính háo thắng sao? Một kẻ ích kỷ!

- Nếu người không thể gánh trọng trách thì xin hãy giao ra. Nghi quốc không thể bị huỷ hoại trong tay một kẻ chỉ biết đến bản thân như người được.

- Ngươi muốn cái gì?

- Hổ phù! Xin giao ra hổ phù của Thuỷ Tịnh quân và quyền điều động trọng binh trong kinh thành.

Nàng ta không xứng đáng làm Định Quốc tướng quân của Nghi quốc. Không xứng làm tỷ tỷ của Âm nhi.

****

- Phong Nghị, ngươi yêu cầu Phượng Dương giao ra hổ phù sao?

Âm nhi nằm bên cạnh ta chợt hỏi. Ta thở dài:

- Phải!

- Nhưng…

Ta ôm lấy nàng:

- Âm nhi! Đây là cách tốt nhất! Kim quốc cần một lời giải thích. Nếu không tước quyền lực của Nhật Lương, nàng làm sao ăn nói với Dương Mộc Lan, làm sao có thể duy trì giao thương với Kim quốc? Đám quần thần kia, nàng có thể chống đỡ được bao lâu? Nếu ai cũng nhìn Nhật Lương mà làm, quy củ phải làm sao? Hoàng quyền còn có thể duy trì? Thần tử vượt mặt vua. Người ta sẽ nghĩ lời của nàng so với Nhật Lương hoàn toàn không có trọng lượng. Sau này, nàng phải điều hành Nghi quốc như thế nào?

- Nhưng Phượng Dương…

- Âm nhi, chỉ tạm thời mất binh quyền thôi. Nhật Lương cần một bài học cho sự ngạo mạn của mình. Hơn nữa, nàng ấy chẳng phải bị thương sao? Thời gian này để nàng chuyên tâm dưỡng thương cũng tốt.

- …

Âm nhi im lặng không lên tiếng. Ta nén tiếng thở dài vào lòng.

Vẫn mềm yếu như vậy. Đến lúc cần nhẫn tâm thì lại không làm được. Ta phải làm gì với nàng đây?

- Phong Nghị! Hứa với ta một chuyện được không?

Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên.

- Nàng nói đi!

- Có thể đừng giết Phượng Dương không?

- …

Nhật Lương gây chuyện lớn như vậy mà để nàng ta sống sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Âm nhi. Nàng ta còn sống chính vết mực đen in trên hoàng quyền, không chỉ ảnh hưởng đến uy nghiêm của hoàng đế mà còn có thể chôn hoạ ngầm về sau.

- Được không?

Âm nhi lên tiếng hỏi. Nhìn thân hình mập mạp, cái bụng tròn to của nàng. Ta thở dài:

- Nàng vì việc này mà uống thuốc giữ thai sao?

Nàng bối rối nhìn sang nơi khác. Ta không đành lòng:

- Được rồi! Chỉ cần nàng ấy yên phận, ta sẽ thay nàng bảo vệ Nhật Lương.

- Thật không?

Ta gật đầu:

- Ta sẽ giữ lời vì vậy đừng uống thuốc nữa. Thai nhi đến ngày mà không sinh sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể nàng. Dù sau này có uống thuốc điều độ cũng không thể bằng trước kia nữa.

- Ừ!

****

Dù cho ta đã hứa sẽ không đụng đến Nhật Lương nhưng Âm nhi vẫn để nàng ta đến Hoả Hương. Nàng không tin lời ta nói đến vậy sao?

- Đại nhân! Hoàng thượng hạ sinh rồi! Là một hoàng tử!

Ta gật đầu, chậm rãi đi vào trong. Âm nhi mệt nhọc nằm trên giường, toàn thân ướt rượt mồ hôi. Nắm lấy tay nàng, ta cảm kích:

- Nàng vất vả rồi! Là nam hài.

Nàng mỉm cười với ta:

- Chàng đặt tên đi!

- Diêm Kỳ! Nàng thấy sao?

- Kỳ nhi?! Hay lắm!

Nàng thở dài nhìn ra xa xăm. Ta mỉm cười:

- Nàng yên tâm tịnh dưỡng. Chuyện trong triều cứ để ta.

- Vất vả cho ngươi.

- Không có gì!

*****

Ta quay về thư phòng, Lữ Ngư đang thu dọn giấy tờ cũ để chuẩn bị mang tấu thư vào. Một cái hòm đột nhiên rơi xuống, bên trong văng ra một phong thư chưa mở. Ta nhặt lên, không có tên người gửi hay người nhận.

- Lữ Ngư! Đây là cái gì?

Hắn dừng lại nhìn sang, ấp úng nói:

- Là phong thư mà đại công chúa gửi cho đại nhân mấy năm trước. Thần sợ gây rắc rối nên mới không đưa cho đại nhân.

Phượng Ngưng? Nàng ta viết thư cho ta làm gì?

- Từ bao giờ?

- Một ngày trước khi đại công chúa mất!

Di ngôn của nàng ta? Di ngôn của Phượng Ngưng tại sao lại gửi cho ta?

Ta mở bức thư ra đọc.

“Đế phòng chọn Phượng Dương.”

Chỉ năm chữ đơn giản nhưng hoá giải hết nghi ngờ suốt mười năm của ta. Hành động của thái thượng hoàng năm đó là minh chứng chắc chắn nhất cho tin tức này.

Lễ trưởng thành năm đó, Nhật Lương mới là thái tử. Đó là lý do tại sao thái thượng hoàng khi đó bất chấp tất cả để đưa nàng ta lên đế vị sao? Đó là lý do tại sao Lãnh gia trung thành với Nhật Lương dù cho nàng không ở kinh thành. Đó là lý do tại sao Âm nhi suốt mười năm ở vị trí thái tử không yên ổn. Hoá ra là vì Nhật Lương.

Nàng ta là hoàng thượng được chọn vậy Âm nhi là cái gì?

Đế vị, chỉ có một người mà thôi.

Quá khứ, vận mệnh, người được chọn… tất cả nên ẩn mình dưới bụi của thời gian.

Nhật Lương, nàng ta không thể tiếp tục sống.

****

- Đại nhân! Hoả Hương xảy ra biến cố, xin cho quân đến viện trợ.

Ta nhìn Gia Nghị đang quỳ phía trước, nhẹ nhàng:

- Ta biết rồi! Ngươi về trước đi. Ta sẽ xem xét!

- Nhưng…

Ta nhìn sang. Nàng ta hít sâu một hơi rồi nói:

- Thần đã hiểu! Thần cáo lui.

Gia Nghị lui ra. Hẳn là muốn tìm Âm nhi?

- Lữ Ngư?

- Có thuộc hạ!

- Giữ nàng ta ở trong phủ đệ. Thông báo ra bên ngoài là bị bệnh không tiện gặp khách. Tất cả tấu sớ liên quan đến Hoả Hương đều mang đến đây cho ta. Còn nữa, cho người giám sát Kim Thuyền chặt chẽ, không để hắn gặp hoàng thượng.

- Vâng!

Phượng Dương, ta muốn xem ngươi có thể làm gì khi không có binh quyền trong tay. Muốn loại trừ nàng ta chỉ có cơ hội này. Âm nhi đang ở cữ, việc trong triều do ta giải quyết. Phượng Dương lại kháng chỉ về Hoả Hương, tự đưa đầu cho ta chém. Cơ hội như vậy sẽ không xuất hiện thêm bất cứ lần nào, phải nắm cho thật chắc.

Ném toàn bộ đống tấu thư vào trong chậu than, nhìn chúng dần dần hoá thành tro bụi. Tính mạng của Phượng Dương cũng sẽ nhanh chóng lụi tàn thôi. Nàng ta chết đi, Nghi quốc chỉ còn một hoàng đế duy nhất. Dù là tổ tiên, dù là vận mệnh, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa.

- Đại nhân, hôm nay hoàng thượng lên triều lại. E rằng chuyện của Định Quốc tướng quân…

Ta chau mày. Mạng sống của Phượng Dương cũng quá dai.

- Siết chặt tin tức, chặn mọi con đường từ Hoả Hương đến kinh thành, cướp cho bằng hết thư tín. Ám vệ cũng giết sạch đi.

Nàng ta còn có thể giãy dụa được bao lâu?

****

Tịnh Văn dẫn theo một đám người xông vào Tiên Ấn cung:

- Phượng quân, hoàng thượng cho mời!

Nàng ấy biết rồi sao?

Ta đến Ngự Thư phòng. Âm nhi lạnh lùng nhìn ta:

- Tin tức ở Hoả Hương là ngươi phong toả?

- Vâng.

Cuối cùng, mọi chuyện vẫn bại lộ.

Âm nhi một mình phi ngựa đến Hoả Hương.

Ta ở lại Tiên Ấn cung chờ đợi.

Đợi không được nàng đến, chỉ chờ được một thánh chỉ.

“Phượng quân đố kỵ, thu hẹp hậu cung, ám hại hoàng thất. Nay cắt phẩm vị, thu lại phượng ấn, biếm vào lãnh cung. Phong gia nhận hối lộ, đảo ngược triều chính, chia bè kết phái, nhiễu loạn triều cương, biếm làm thường dân, đày ra biên ải, ba đời không được thi cử.”

Thánh chỉ này ban ra có nghĩa Phượng Dương đã chết.

Ít nhất ta cũng không uổng công sắp đặt thế cờ này.

- Đại nhân?

Lữ Ngư quỳ xuống trước mặt ta khóc lóc. Ta mỉm cười:

- Đừng khóc. Ta còn, Phong gia còn. Ta sống, người Phong gia sẽ lại có cơ hội lật mình.

Chẳng phải còn một người sao? Chỉ cần hắn còn, Âm nhi vẫn còn cần ta cân bằng hậu cung. Chỉ cần nàng còn lương thiện, ta mãi mãi vẫn còn cơ hội.

Mất một Phượng Dương mà thôi, Nghi quốc vẫn còn phải tồn tại.