Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 96: Phiên ngoại: Kính Thiên




Phiên ngoại: Kính Thiên

Ký ức của ta không nhiều. Chỉ nhớ trong buổi sáng nào đó, một nữ nhân dắt tay ta đến khu chợ. Nàng ngồi xuống nói với ta:

- Con đợi ở đây. Sẽ có người đến đón con.

Nói rồi nàng cởi áo khoác ra quấn lên người ta. Nàng đứng dậy rồi từ từ đi mất.

Nàng là ai? Mẫu thân ta sao? Tại sao nàng bỏ đi? Lát nữa nàng sẽ quay lại đúng không?

Ta đứng đó thật lâu, không rời đi dù chỉ một bước. Nàng không quay lại. Ta cứ mải miết chờ, đến khi ngủ mất. Khi ta đang ngủ thì bị đá một cái rất đau. Là một nữ hài đá ta. Thân hình nhỏ nhắn bọc trong chiếc áo choàng lông thú, gương mặt trắng hồng xinh đẹp, giọng nói lanh lảnh:

- Ngươi, đi theo ta.

Ta cũng không biết tại sao lại đi theo nữ hài đó.

Ta đứng dậy, lê đôi chân rệu rã theo nàng. Giữa ta và nàng còn một tiểu nha đầu ăn mặc rách rưới. Là tỳ nữ sao?

Chúng ta đi rất lâu cuối cùng đến một cái cổng thật lớn, binh lính tuốt gươm trần canh gác bên ngoài. Ta sợ hãi còn nàng không chút bối rối, một mạch bước vào trong. Không ai ngăn cản chúng ta.

Nữ hài bị nàng bỏ lại một cung điện có cánh cửa bằng gỗ. Ta theo nàng đến một cung điện khác. Nơi đây có rất nhiều người, đều ăn mặc xinh đẹp và cơ thể có mùi thơm.

- Công chúa, nam tử này sau này phải có thân phận gì?

Công chúa? Nàng ấy là công chúa?

Ta nghe rõ ràng nàng nói:

- Hắn là phu thị ta, đối xử cho tử tế.

Phu thị? Lần đầu tiên ta nghe danh xưng này. Dù không rõ nó có nghĩa là gì nhưng ta hiểu, ta có thể ở lại đây.

Bọn họ để ta trong cung, ngày ngày học lễ nghi quy củ. Có một điều ta phải thuộc nằm lòng “Nhật Lương công chúa là nương tử của ta, là chủ nhân của ta. Một đời này, ta phải chăm sóc nàng ấy, yêu thương nàng ấy, hy sinh tất cả vì niềm vui của nàng. Tính mạng ta không quan trọng, điều quan trọng là niềm vui của nàng”. Ta không quan tâm những điều họ dạy, ta chỉ biết nàng mang ta tới đây, hẳn phải biết phụ mẫu ta là ai. Trong cung ai cũng có phụ mẫu nhưng ta thì không. Người hầu, binh lính đều có nhưng ta không biết mình là ai. Bọn họ nói được mẫu thân gửi trong cung, mười năm nữa có thể quay về nhà. Còn ta, mười năm nữa ta có thể quay về nhà không?

Trong cung tuy được hầu hạ nhưng quy tắc rất nhiều. Ta cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn chủ nhân. Nàng thường phải học rất nhiều. Từ giờ Sửu đã bắt đầu học cho đến giờ cuối giờ Hợi mới được nghỉ. Nàng thường dẫn một vị công chúa khác đến đây, cùng nói chuyện hay nhìn nàng luyện kiếm. Ta chỉ có thể đứng chờ ở cổng mới may mắn gặp được nàng. Ta muốn hỏi nàng thân phận của ta nhưng nàng chưa từng để ta vào mắt, chưa từng thực sự nói chuyện với ta.

Nàng mang ta tặng cho vị công chúa hay tới chơi. Ta phải rời khỏi Thiên Viên các.

Trong Tĩnh Thần cung mọi chuyện không thay đổi nhiều. Thân phận phu thị của ta không thay đổi. Cái đổi là chủ nhân của ta từ Nhật Lương công chúa thành Nguyệt Lương công chúa mà thôi.

Hạ nhân trong Tĩnh Thần cung không nhiều nên tin tức ta nghe được cũng rất ít.

Một ngày, các công chúa đều biến mất. Hạ nhân nói các nàng phải tham gia lễ trưởng thành.

Nguyệt Lương trở về nhưng chủ nhân của ta thì không. Bọn họ nói rất nhiều. Rằng nàng đã thành Định Quốc tướng quân, nàng phải đến một thành trì khác. Nhưng điều ta quan tâm hơn cả là nàng bị thương. Bọn họ nói nàng sẽ chết.

Nàng chết, thân phận của ta sẽ không còn ai biết.

- Kính Thiên, có dự định gì không?

Ta không có dự định gì. Ta chỉ muốn biết mẫu thân ta là ai.

- Có muốn trở thành phu thị của ta hay không?

Nguyệt Lương bây giờ là thái tử. Nếu ta trở thành phu thị của nàng, tức là phu thị đầu tiên của hoàng đế sau này. Tương lai của ta sẽ được đảm bảo. Nhưng…

Một nữ hài nhỏ nhắn bọc mình trong áo khoác lông, gương mặt hồng hào xinh đẹp, giọng nói lanh lảnh, nụ cười ngọt ngào. Gương mặt giống Nguyệt Lương nhưng không phải nàng.

- Thái tử tha tội.

Nguyệt Lương chỉ cười. Nàng giúp ta xin chiếu chỉ trở thành phu thị của Nhật Lương công chúa, ban Thiên Viên các làm nơi ở.

Ta vẫn sống đạm bạc trong cung, nhờ sự chiếu cố của Nguyệt Lương mà tồn tại. Thỉnh thoảng cung nhân sẽ quên mang cơm đến, hay sân sau không có người quét dọn là bình thường.

Mùa đông, tuyết bắt đầu phủ trắng kinh thành. Trong Thiên Viên các nước cũng bị đóng băng, mặt đất bao phủ một tầng tuyết dày. Ta dựa vào những cuốn sách Nhật Lương để lại, tự mò mẫm luyện nội công cho mình. Nếu không có nội công, ta không thể sống trong thời tiết giá lạnh này.

Ba ngày rồi, bọn họ không mang cơm đến. Hẳn sẽ không mang nữa.

Một người đội áo khoác lông chậm chạp bước về phía ta. Là Nguyệt Lương. Lâu rồi nàng không đến đây.

Ta quy củ hành lễ. Nàng chỉ chau mày:

- Sao ở đây không có lò sưởi?

Ta im lặng không nói. Bây giờ đến cả nước trà Thiên Viên các cũng không có mà mời nàng.

Nàng ấy thở dài quay đi. Buổi tối liền có người mang lò sưởi, thức ăn và áo ấm đến cho ta.

Từ đó, thỉnh thoảng Nguyệt Lương sẽ đến đây. Ban đầu nàng chỉ ngồi ngây ra trong đình nhưng dần dần nàng mang sách và tấu chương đến phê duyệt, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với ta. Nàng dạy ta đàn và cờ, nói chuyện của Nghi quốc, Kim quốc, Trường Hạp quốc, Ân quốc nhưng lại không nói chuyện của Nhật Lương.

Một đêm trăng sáng, nàng đột nhiên đến Thiên Viên các, cầm theo bình rượu. Ta cùng nàng ngồi trong đình, vừa ngắm trăng vừa uống. Nguyệt Lương uống rất nhiều, chỉ một chốc đã say. Nàng nhìn ta bằng ánh mắt mơ hồ:

- Kính Thiên, có hận ra không?

Ta lắc đầu. Nhờ nàng mà ta mới sống sót được trong cung, vì cớ gì lại hận nàng?

Nàng đột nhiên cười, nhìn ta bằng ánh mắt u oán:

- Ta không dám nói với ngươi về Phượng Dương… Ta sợ… ta sợ mình sẽ nhớ đến nàng… Ngươi không biết… các ngươi đều không biết… vị trí thái tử này… là của Phượng Dương…

Nước mắt nàng lăn dài trên má:

- Khi ta ngồi đó, không căn phòng nào mở… Phượng Dương xuất hiện, phòng chính giữa đã mở ra… Phòng giữa là Đế phòng, bên trái là Tướng phòng, bên phải là Thù phòng… Haha… Phượng Dương đã nhường Đế phòng lại cho ta… một thân thương tích đi vào Tướng phòng…

Nàng nắm chặt tay ta, đôi mắt nhoè nước:

- Ngươi biết không? Nàng dùng máu mình mở đường cho ta đến Đế phòng… Còn bản thân lại vào Tướng phòng… Nếu không có ta, nàng sẽ là thái tử… Còn ngươi sẽ là phu thị của thái tử, phượng quân tương lai của Nghi quốc này…

Nước mắt nàng thành dòng rơi xuống đất, mái tóc lộn xộn buông xoã nơi vai. Ta có chút chấn động, đứng yên để nàng nắm chặt. Nhật Lương đã có thể là thái tử sao?

Nhìn người con gái đang dựa vào mình khóc tức tưởi, ta có chút không đành lòng. Sự thật là vậy thì thế nào? Hiện thực là Nguyệt Lương đang là thái tử, Nhật Lương làĐịnh Quốc tướng quân. Sự thật thế nào có quan trọng gì đâu.

Ta đặt tay lên vai nàng, vỗ nhè nhẹ. Tiếng khóc nàng nhỏ dần rồi mất đi, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào. Nàng ngủ rồi.

Xung quanh không có ai, tỳ nữ của nàng cũng không đến. Ta đành bế nàng vào phòng, đặt lên giường, đắp chăn lại rồi ra đình luyện công. Thân phận của ta và nàng khác biệt, không thể để xảy ra điều tiếng.

Nguyệt Lương từ đó thường tới đây, nàng để ám vệ trong cung dạy võ công cho ta, cũng cùng ta nói nhiều chuyện trong triều. Buổi trưa nàng thường ngủ lại. Nhìn nàng tĩnh lặng ngủ trên tràng kỷ, ta thường hình dung về Nhật Lương. Nàng ấy hẳn có gương mặt giống hệt thái tử nhưng sẽ mất đi phần điềm đạm, lặng lẽ của thái tử?

Thái tử kết hôn với công tử Phong gia, hôn lễ chỉ làm đơn giản. Đêm động phòng, nàng chạy đến Thiên Viên các ngủ. Ta dần tập thành thói quen.

Thái tử nạp thêm các phu thị, bọn họ thường đến Thiên Viên các nói chuyện với ta nhưng thật chất là chờ nàng. Ta coi như không biết, vẫn làm những việc nên làm.