Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Chương 49: Chương 49





Sáng hôm sau, tôi dậy từ sớm, quần áo chỉnh tề rồi sang đón con An. Hôm nay đến chắc cũng chỉ nói về kế hoạch học hè, đứa này đứa kia hỏi nhau chuyện nghỉ hè,... đến cũng được, không đến cũng chẳng sao. Nhưng bữa nay tự dưng tôi lại thấy thinh thích đến trường, chẳng biết do nhớ lớp nhớ bạn hay là gì nữa. Chào bố mẹ, tôi chầm chậm đạp xe hướng đến nhà con An, đi được nửa đường tôi mới sực nhớ :
- À há! Hóa ra hôm nay mình cứ hóng thế là do con dở kia nó bảo sẽ mặc áo dài.
Cơ mà nhìn nó duyên dáng trong bộ áo dài, tự nhiên tôi lại thấy nó cứ s3xy thế nào ý. Chẳng bù ùa hè đi chơi chung, nó toàn chơi kiểu quần short ngắn cũn, áo sơ mi mỏng tang, tôi vẫn thấy bình thường, chắc do quen mắt rồi. Kể cũng lạ thật, tôi với con An đi cùng nhau suốt, cười đùa, nắm tay thật chẳng khác nào mấy cặp đôi, ai nhìn vào cũng bảo yêu nhau, ngộ thật, không biết nó có để ý chuyện này không nữa, nhưng tôi nghĩ tồ tẹt nhí nhố thế chắc chẳng quan tâm đâu, chỉ suốt ngày ăn với ngủ là nhanh.
Vừa dừng xe trước cổng nhà nó, chưa kịp bấm chuông đã thấy nó nhón chân chạy ra, nhảy phốc lên yên sau, vỗ vỗ lưng tôi rồi cười toe:
- Đi đi kìa!
Tôi ngậm bồ hòn làm ngọt, cắm đầu đạp, tức thật, mình còn chưa kịp ngắm đã nhảy xừ nó ra sau. Mà tý nữa đến trường, mình chỉ cần liếc cái thôi là chúng nó soi ngay, rồi xúm vào trêu yêu này yêu nọ. Mà trêu thì cũng tốt, nhìn con An ngượng đỏ mặt, nem nép không nói gì cứ đáng yêu thế nào ấy. Mải nghĩ, nó thì cứ ngồi sau lải nhải cái gì đấy tôi cũng chẳng rõ, lại hát thì phải, suốt ngày hát! Bỗng nhiên, nó nhéo tôi rõ đau, nói:
- Ê kìa! Mày đi quá cổng trường rồi, mắt mũi để đâu thế hả?
Tôi luống cuống vòng xe lại, lẩm bẩm:
- Nghĩ với chẳng ngợi, qua bố nó cổng trường. Tất cả là tại con Búp, nếu không mải nghĩ thì đâu đến nỗi ngu mặt ra thế này.
Lại thêm cái véo nữa, con An léo nhéo:
- Này mày vừa nói cái gì đấy?

Tôi làm bộ ngơ ngác:
- Đâu! Tao có nói cái gì đâu, mày lãng tai à?
Nó cau mày, đăm chiêu nói:
- Rõ ràng tao nghe mày nói cái gì mà "tại con Búp", rồi nghĩ gì gì đó.
Tôi nổi xung lên, quạu:
- Mày bị hoang tưởng rồi, về bảo bố mẹ cho đi khám não đi.
Nó chu mỏ, mắt nheo nheo cố nhớ lại lúc nãy tôi nói gì. Tôi bồi thêm:
- Lên lớp đi kìa, tao vào gửi xe xong tao lên, đồ điếc!
Con An lủi thủi đi vào hành lang, không quên day lại một câu:
- Đừng có đánh trống lảng, tao mà nhớ ra mày nói xấu gì tao thì mày chết.
Tôi ngó ngó, chờ bóng nó đi khuất rồi mới dám dắt xe vào gửi. Sao tai nó thính thế nhỉ? Bao lần tôi nói rõ bé mà nó đều nghe được hết, đúng là sinh vật khó hiểu. Cũng may mà nó nghe được bập bõm thôi, không thì nó xé xác tôi ăn gỏi mất.
Xếp xe xong, tôi chạy vội lên lớp, dọc hành lang lắm đứa có ngoái nhìn mình. Tôi chột dạ:
- Bỏ mẹ! Mặt mình có nhọ à, hay có khi con An nó dán giấy sau lưng?
Quàng tay ra sau, mò mò lưng không thấy gì, tôi càng băn khoăn không hiểu bọn kia nó nhìn gì mình. Chạy ra góc cầu thang kiểm tra lại hết áo xống, vẫn chỉn chu, còn sơ vin đầy đủ nữa chứ. Nhưng vừa vào đến lớp, cả lũ đồng loạt quay sang nhìn tôi, rồi hô hố, hà há, u ha ha ha ha,... tiếng cười rộ lên, tôi ngơ ngác đi vào. Giờ tôi mới ngỡ ngàng nhận ra hôm nay cả trường toàn mặc quần áo ở nhà đến, duy có hai đứa ngớ ngẩn là mặc đồng phục với áo dài chỉnh tề, đúng chất học sinh gương mẫu. Lại còn cùng mặc đồng phục nữa. Con Thy choe chóe lên:
- Giời ôi! Áo đôi nữa kìa, tình củm quá cơ!
Bọn nó lại cười lăn lộn, tôi cắm mặt xuống, bước nhanh về chỗ, thấy ngay con An đang đỏ bừng mặt, nép sát vào tường. Tôi thầm nhủ: "Trêu đi, trêu nữa đi!". Lúc sau, bọn giặc kia cũng hết cơn điên, chúng nó không trêu nữa mà quay sang tán chuyện với nhau, còn tôi thì ngồi im quan sát lớp, sau dịp hè có mấy đứa thay đổi ghê phết. Đầu tiên là nhìn "dì Minh", sau hè, độ man lỳ của nó tăng hơn và chắc độ biến thái cũng tỉ lệ thuận theo, nó ngồi sau mình phải dè chừng không có ngày nát mông vì bút bi. Quang ngơ thì ngơ hơn, có lẽ cả hè chỉ cắm đầu vào điện tử,... Tia đến bàn góc, tôi xuýt xoa:
- Đúng là ngon thật! Khúc nào ra khúc ấy, nhìn như cây giò lụa. Chẹp!
Cái con bé Lan tóc tém ấy, hồi đầu năm mình đã ấn tượng rồi giờ càng ấn tượng hơn. Mặt thì long lanh, da trắng bóc, chân dài miên man, thằng nuột, nhất là cái vòng trên lại....chẹp chẹp! Đúng là kì phùng địch thủ với chị An hấu nhà ta.
Đang thả hồn trong suy nghĩ đen tối, mắt thì vận dụng Byakugan hết cỡ thì con An ngoái xuống. Trông thấy tôi đơ đơ, cười cười nham hiểm, nó nhìn theo hướng tôi nhìn. Sau khi hiểu tôi nhìn gì rồi, đột nhiên nó hừ một cái, kéo khuỷu tay tôi cái oạch, tôi mất đà, đập mặt xuống bàn đau điếng. Tôi nổi quạu, gọi nó:
- Búp Bông! Sao mày chơi ác thế hả?

Nó ngúng nguẩy không thèm đáp, quay lên trên ngồi nói chuyện với con Yến. Tôi ngẩn tò te ra đó, nắn nắn lại mũi, không hiểu mình đã làm gì nên tội. Bỗng thằng Quang ngơ ở đâu sán vào cạnh tôi, tặc lưỡi. Tôi ngó sang nhìn, nó vỗ vỗ vai tôi an ủi, lắc đầu như ông cụ non:
- Anh hiểu mà, chú ngu thế ăn đòn là đúng!
Tôi sửng cổ lên, cãi:
- Ô con chó! Giỏi thật, mày bảo ai ngu?
Nó xua xua tay;
- Ấy ấy! Trẻ tuổi nóng nảy như ngựa non háu đá. Cái ngu của mày ý, nó là...
Con An bất ngờ quay ngoắt xuống, trừng mắt nhìn thằng Quang. Khổ thân Quang ngơ, đang dở mồm mà tịt ngòi luôn. Nó nhìn con An, cười cầu tài rồi lủi dần về, trước khi về, còn ném lại câu:
- Mày dốt vãi cứt Hưng ạ! Rõ ràng như thế mà còn. Đéo hiểu không biết hay giả vờ không biết nữa
Tôi ngồi đấy đần mặt ra, quái thật, sao đứa nào cũng quanh đi quẩn lại chỉ có câu sỉ vả tôi dốt với ngố, khờ,... nói thẳng ra xem thế nào chứ, làm như chúng nó bảo rõ tôi dốt cái gì thì có đại họa giáng xuống vậy, đứa nào cũng úp úp mở mở.
Buổi hôm đó, thầy vào cũng chỉ có hỏi chuyện mấy đứa sinh hoạt hè, rồi lịch học hè các thứ,...sau đó thì giải tán. Suốt đường đi về, tôi cứ cố đi chậm lại, nặn óc nghĩ ra câu gì đấy làm lành với con An mà không nghĩ ra. Vẩn vơ suy nghĩ thế nào, sầm trời rồi tôi cũng chẳng hay, mãi đến khi thấy gió cuốn bụi mù mịt, sấm nổ đì đoàng, tôi mới sực tỉnh ra. Tôi nhấn chân, cố về nhanh tránh cơn mưa, làm lành thì để sau vậy, tốt nhất là bây giờ không để nó bị dính mưa. Nhưng cố đạp nhanh mà không kịp, bắt đầu lắc rắc rồi mưa rào rào như trút. Tôi vội vàng đạp nhanh, tấp vào một cái lán thợ xây bỏ lại,, đến khốn khổ, biết thế này thì không đi đường tắt, cả quãng không có lấy một nhà gần mặt đường .Đành chờ đến hết mưa thì về vậy. Kì lạ là cơn mưa đến đúng lúc thật, câu cho tôi thêm chút thời gian với con An.
Ngồi trú mưa trong cái lán bé tí, gió thổi vào hu hú. Nó bắt đầu rét, run lên lập cập, tôi thì thấy vẫn bình thường, còn mát nữa là đằng khác. Nhìn nó yếu đuối, mỏng manh thế mà tội, tiếc là tôi không mang áo khoác để choàng cho nó. Hai đứa nhìn nhau, im lặng hồi lâu. Tôi lên tiếng:
- Này Búp Bông! Sao lúc nãy tự nhiên mày kéo tay tao thế! Dập mũi rồi này!
Nó lạnh lùng:
- Mày nhớ lại xem đã làm gì xấu không!
Tôi đăm chiêu, nhắm nghiền mắt nhớ lại, xong lắc đầu vô tội. Nó nói, giọng ấm ức:

- Sao tự nhiên mày nhìn con Lan đắm đuối thế?
Giờ tôi mới vỡ lẽ ra, nhún vai đáp:
- Thì sao đâu! Tao là con trai mà, mày quên hả?
Môi con An run run, mắt long lên nhìn tôi:
- Mày...mày. Tao không nói với mày nữa!
Nói rồi nó dấm dứt quay mặt đi, lúc sau quay lại, nắm hai nắm tay bé xíu đấm túi bụi vào tôi. Tôi vội chụp lấy cổ tay nó,phân bua:
- Ơ kìa! Làm gì mà nóng thế, tao có làm gì sai đâu nào. Tự nhiên phản ứng ghê thế.
Nó dằng tay ra, định nói gì xong lại thôi. Tôi cười cười hỏi:
- Sao thế? Búp Bông dỗi rồi à? Nhưng mày nói xem tao sai cái gì chứ.
Đột nhiên con An vùng vằng đứng dậy, chạy ra ngoài mưa.