Phượng Huyền Cung Thương

Chương 51: Hướng nhân (một)




Trong nháy mắt bỏ viên thuốc vào miệng, ta thấy được trên mặt Mạc Thu thản nhiên ai thê, hắn cũng đang cười.

“Mạc Thu, ngươi ….” Muốn hỏi hắn, nhưng giây tiếp theo trong cơ thể phản ứng mãnh liệt làm cho ta phát không ra âm thanh nào, giống như bị hung hăng ách ở cổ họng, khó có thể hô hấp.

Có một cỗ lực lượng thật lớn lẻn trong cơ thể, đi đến đâu lại chỉ có vô tận đau đớn đến đó, từng chút từng chút một, xâm lấn tới phế phủ, hóa cốt dung huyết, giống như muốn xé rách nghiền nát ta.

Cảnh tượng xảy ra trước mắt lay động kịch liệt, lại nhìn không đến mặt khác, có cái gì đó từ sâu trong đại não chậm rãi thoáng hiện. Đầy trời sương trắng nồng đậm, thấy không rõ, không nghĩ ra, nói không rõ, hỗn độn một mảnh.

Lưng chạm vào giường mềm mại, có hơi thở quen thuộc tới gần, sau đó đôi môi bị bao trùm, chất lỏng thơm ngọt rót vào trong miệng, át đi huyết vị tinh khổ trong miệng.

“Đại thúc, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng đừng rời khỏi ta …” Thanh âm bi ai xót xa ở bên tai van vỉ, giống như một cỗ linh dược, chảy qua mỗi một khe hở trong thân thể, chậm rãi bình ổn đau đớn.

Thân thể không tự chủ mà trầm tĩnh lại, lập tức một cỗ nhiệt lượng từ nơi nóng bỏng (có nàng nào không biết nơi nóng bỏng đó ở đâu không chớp chớp mắt) nhanh chóng thay thế đau đớn, xâm nhập toàn thân, chậm rãi hội tụ tới mỗi một chỗ mẫn cảm.

Loại cảm giác này, khối thân thể này rất quen thuộc.

Làm cho ta vừa vui thích vừa đau đớn, ***.

Toàn bộ suy nghĩ đình trệ.

Thân thể theo bản năng mà truy tìm, thẳng đến chỗ bành trướng cứng rắn nhất bị nơi ấm áp nóng mềm mại tầng tầng gắt gao bao vây, mang đến trói buộc chặt chẽ.

Dưới thân truyền đến một tiếng nức nở mơ hồ, có thanh âm thanh thúy vang lên, nhưng không cách nào lọt vào trong tai ta.

Chỉ là muốn phát tiết, muốn vô cùng nhuần nhuyễn chà đạp, đấu đá lung tung kêu gào thăm dò càng sâu nhập nơi đó. Chất lỏng trơn bóng ở niêm trù làm cho việc ra vào dễ dàng hơn, nội bích co rút chặt chẽ, bắt đầu có tiết tấu đón ý nói hùa.

Thân thể thỏa mãn hưởng thụ vui thích, tinh thần lại ở chỗ xa xôi.

Trong đầu đều hỗn loạn, hình ảnh cùng ánh sáng vén từng lớp từng lớp đến chỗ bụi bặm sâu kín nhất. Sương trắng đầy trời tan đi, từng thống khổ nhất qua lại khó quên, hi vọng tối khắc cốt minh tâm, như ngày nào đó nhiều năm trước, khó có thể trôi đi.

Chuyện trước kia mang đến một đời phiền não. Uống vong xuyên, lại độ bất quá nhược thủy ba nghìn.

Ức khó tiêu, tự khó quên.

Hà Ngôn, làm sao lấy vong ngôn?

Ta đều muốn đi lên.

Nhiều năm như vậy, ngươi nhất định hận ta?

Phượng Huyền Dã.

Trí nhớ của Phượng Ly Chi là từ một thị trấn nhỏ phong cách cổ xưa bắt đầu. Trấn nhỏ kia tên gọi Bác Dương.

Đường lát đá xanh, loan loan bát tự kiều, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát như có như không của hoa *** bụt. Đây là ấn tượng duy nhất của hắn về Bác Dương.

Ngày đó, mẫu thân dẫn hắn đi gặp ca ca cùng mẹ khác cha với hắn, Lâm Tần Phong.

Một bên là hài tử như búp bê bằng ngọc bị mẫu thân gắt gao ôm ở trong tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mang theo một chút nhát gan một bên là thiếu niên thần sắc tuấn lãnh, rõ ràng tuổi không lớn lại có vẻ mặt lão thành.

Một lần gặp lại tạo thành nghiệt duyên một đời.

Năm đó, hắn 6 tuổi, y 10 tuổi.

Mẫu thân thích hoa *** bụt, vì thế tiểu viện nơi bọn họ ở liền trồng đủ loại cây *** bụt. Hạ thu tiết, kia một mảnh phiến màu hồng thiển tử trắng thuần khai đắc không bị cản trở, tua tủa rực rỡ, nghênh hà bọt ngày, ngày ngày không dứt. (Ta bó tay với câu này)

Thiếu niên vừa mới biết tư vị sầu ai, một đôi trĩ nhân cho dù không lo, nhưng cũng tinh tường biết mẫu thân ở dưới tàng cây *** bụt khổ tâm si thủ, chỉ vì một nam tử đã ra đi nhiều năm.

Một năm lại một năm, cho đến khi dung nhan tuyệt mỹ kia, cũng giống cây *** bụt hướng khai mộ lạc, hao hết thời thanh xuân.

Hai người cơ khổ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cũng là gông xiềng của vận mệnh ràng buộc, ký khóa hắn, cũng khóa y.

Năm 13 tuổi, Phượng Ly Chi gặp được cha ruột của mình, nam nhân mà mẫu thân khổ sở chờ đợi nhiều năm, đương triều Thừa tướng Phượng Diệc Nhân.

Phượng Diệc Nhân nhớ tình xưa, nhận Tần Phong làm nghĩa tử, từ nay về sau trên đời không còn Lâm Tần Phong, chỉ có Phượng Huyền Dã.