Phượng Linh Kỷ

Chương 135: Chương 136





Ngoài thành Đông Tường, Thượng Quan Phi lấy tấm chắn binh làm tiên phong, bộ binh cùng cung tiễn binh theo sau, Thượng Quan Phi ở chiến xa chỉ huy, mười lăm vạn quân tuy quân dung chỉnh tề, nhưng khó nén mệt mỏi sau khi lặn lội đường xa.
Trên tướng thành, Tất Quyền Ngọc hơi hơi híp mắt, ánh mắt lợi hại dừng trên mười lăm vạn quân của đối phương.
"Một trận, tất thắng, một trận này chúng ta có phải sẽ hạ uy phong của toàn bộ Hà Xuyên không?" Cẩm Hà ở bên cạnh Tất Quyền Ngọc, nhìn mười lăm vạn đại quân xếp thành đội ngũ chỉnh tề lại giống như một khối đậu hũ mềm phía dưới.
"Ta từng nói, ta nên vi hoàng tộc vì dân chúng Phượng Linh mà báo thù, trận chiến hôm nay, ta nhất định sẽ lấy thủ cấp của Thượng Quan Phi, nhất định phải để quân đội sỉ nhục quốc thổ Phượng Linh này trả giá đại giới!" Tất Quyền Ngọc nhẹ giọng nói.
Quân đội trước mặt này, vượt qua hơn nửa Phượng Linh, làm cho nhân dân Phượng Linh gặp tổn thất lớn, bọn chúng công phá hoàng thành Phượng Linh, làm cho hoàng thất Phượng Linh từ nay về sau biến mất... Phượng Bác, Phượng Tường, Phượng Chú đối với Tất Quyền Ngọc và Tôn Cẩm Hà mà nói là vừa yêu vừa hận, lại bị quân đội trước mặt này làm họ vĩnh viễn rời đi...
"Quyền ca ca!" Liên Khê nhìn đại quân dưới thành, lại nhìn Tất Quyền Ngọc cùng Tôn Cẩm Hà: "Ngươi sẽ đánh bại Hà Xuyên, sau đó sáp nhập Hà Xuyên cùng Phượng Linh lại với nhau phải không?"
Tất Quyền Ngọc không trả lời, nhưng ánh mắt đã khẳng định điều đó.

"Quyền ca ca, Cẩm Hà tỷ tỷ, ta biết các ngươi không thể dứt bỏ yêu hận tình cừu với hoàng tộc Phượng Linh, đối với đế Quốc Phượng Linh ta không thể miêu tả cảm tình, bọn chúng ở thổ địa Phượng Linh tàn sát bừa bãi, tựa như cắt thịt trên người các ngươi, nhưng là... Quyền ca ca, cho dù Thượng Quan Phi không tấn công hoàng thành Phượng Linh, một ngày nào đó, chẳng lẽ ngươi không cùng Phượng Bác ganh đua cao thấp? các ngươi lúc ấy, không phải ngươi chết chính là ta vong..." Liên Khê nhìn Tất Quyền Ngọc, sau đó chuyển hướng nhìn Tôn Cẩm Hà: "Thù giết cha bất cộng đái thiên... ta nhớ rõ Quyền ca ca từng nói như vậy, cho nên, chúng ta hoàn toàn đối đầu với hoàng thành..." Tất Quyền Ngọc không nói gì, ánh mắt phức tạp, mà Cẩm Hà gật gật đầu, trong ánh mắt có chút đau – Phượng Bác, là hài tử nàng chính nàng nuôi lớn, phụ tá ngồi lên vị trí hoàng đế.
"Mà nay Quyền ca ca, đã không chỉ là đại soái Trạch Việt quân đoàn ở phía đông mà là chủ nhân Phượng Linh. Trong tương lai không xa, tất nhiên cũng là chủ nhân của Hà Xuyên... nói cách khác, vào thời điểm đó, con dân Phượng Linh là con dân của Quyền ca ca, mà con dân Hà Xuyên cũng là con dân của Quyền ca ca..." Liên Khê nói xong, thân thủ chỉ tay xuống binh lính phía dưới: "Bọn họ hiện tại là địch nhân của chúng ta, nhưng rất nhanh sẽ trở thành con dân của ngươi..."
Liên Đồng nhẹ nhàng gật đầu, nàng đã hiểu được ý của Liên Khê.
Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà không nói gì, những thật sự đang lắng nghe.
Liên Khê tiếp tục mở miệng: "Hôm nay hai quân đối đầu, ngày mai là thống thị quốc gia, người không nên trung với hoàng quyền mà nên trung với dân chúng, Phượng gia xuống dốc, là do hắn khi ở trên địa vị cao rồi thì quên đi trung thần lương tướng, cho nên mới rơi vào kết cục bi thảm, này cùng người khác không có quan hệ, chỉ liên quan đến chính bản thân hắn, đại quân dưới thành cùng với chúng ta bất quá là lập trường không giống nhau mà thôi. Mà Quyền ca ca tung hoàng sa trường, không ai có thể so bì, thiên hạ rất nhanh là có thể thu vào trong túi, sau đó là trị thiên hạ, nay, Quyền ca ca ngươi nên dùng tấm lòng rộng lượng lưu lại một phần cảm kích cho con dân của ngươi, hay vẫn là dùng thiết huyết của ngươi khiến cho con dân của người thê ly tử tán, tan nhà nát cửa? Quyền ca ca hay cân nhắc!"
Liên Khê thân thủ chỉ xuống đại quân dưới thành lại nói: "Ngươi xem, Thượng Quan Phi dẫn mười lăm vạn đại quân hiệp trợ Hồ Lô trấn khỏi sự vấy khốn của Xích Châu Thanh Hà, sau đó mới đi đến hoàng thành Phượng Linh, quốc nội Hà Xuyên lại phái thêm mười vạn binh, phá tan Nam Cùng quân đoàn cùng binh chủ lực ngăn cản của vương phủ địa phương, ngay cả khi đã phá mấy thành, sau đó lại đánh với Võ Sách, công hãm hoàng thành, toàn bộ quá trình, Thượng Quan Phi chỉ dùng hai mươi lăm vạn quân, binh cũng đã chia làm hai đường, một đao xé toạt Phượng Linh. Quan trong nhất là, ngươi xem hôm nay hắn tuy là mệt mỏi nhưng quân dung chỉnh tề, thời gian chiến đầu dài như thế, binh lực của hắn cũng chỉ tổn thất hai vạn người.... Cẩm Hà tỷ tỷ, ngươi nói Thượng Quan Phi này có phải là một nhân tài hay không?"
"Ý của Khê Nhi là?" Cẩm Hà trong lòng đã rõ những lại vẫn muốn nghe Liên Khê nói tiếp.

Liên Khê tiếp tục nói: "Đế vương giả, đều có tư tưởng thu nạp hiền tài, hai phía bên kia cũng đã ổn định, Hồng Thành Tuyệt xem như bạn thân của Quyền ca ca, mà Dương Đỉnh Du với chúng ta cũng có chút giao tình, chỉ còn lại một mảnh Hà Xuyên này... ngươi xem, non sông núi biếc của Hà Xuyên đến cuối cùng đều là của Quyền ca ca, mỗi người trước mặt này đều sẽ là binh lính của Quyền ca ca. Thượng Quan Phi trước mặt này tuy là quân địch, nhưng hắn biết rõ binh pháp, giỏi mưu kế, là nhân tài hiếm có, ta nghĩ nếu chúng ta có thể thu nạp hắn, thì tại sao không thể... Huống chi Thượng Quan Phi là trọng tướng Hà Xuyên, hôm nay ngươi có thể thu nạp hắn, kia ngày khác cũng có thể thu nạp văn thần võ tướng của Hà Xuyên, thậm chí nếu hắn quy phục chúng ta, nói đến việc thu phục Hà Xuyên cũng có tác dụng thả con tép bắt con tôm. Nếu không, Hà Xuyên khi gặp nguy cơ mất nước rất có khả năng sẽ bùng nổ lực lượng dân chúng kinh người, vô luận là kết quả gì, tổn thất đều là dân chúng của Quyền ca ca..." Ánh mát Liên Khê trở lại trên chiến xa của quân địch – Thượng Quan Phi một thân hắc giáp, khuôn mặt trầm tĩnh.
Tất Quyền Ngọc trầm mặc. Ánh mắt Liên Khê phi thường rộng lớn, thời khắc như vầy, lời của nàng ấy, giống như lời cảnh báo động đến lòng nàng, giành quyền lực thì dễ, trị quốc mới khó. Nay nàng có quân đội lợi hại nhất, vũ khí tiên tiến nhất, Hà Xuyên sớm muộn gì cũng là của nàng...
Những mà, điểm mấu chốt trong lòng Cẩm Hà có thể bỏ qua sao? Nếu Cẩm Hà phải chịu nỗi canh cánh trong lòng, Tất Quyền Ngọc nghĩ, cho dù nàng dùng thập bội đại giới để lấy thủ cấp của Thượng Quan Phi, giúp Cẩm Hà hoàn thành tâm nguyện nàng cũng nguyện ý - ở trong cảm nhận của nàng, vĩnh viễn không có gì quan trọng hơn Cẩm Hà.
"Khê nhi nói rất có lỹ, ta đếm hắn bắt sống, thu nhận hắn đi!" Cẩm Hà nhẹ nhàng mở miệng, ngón tay nắm lấy bàn tay Tất Quyền Ngọc.trong lòng nàng biết, Tất Quyền Ngọc yêu thương nàng, bảo hộ nàng, luyến tiếc thấy nàng khổ sở trong lòng, nay nếu nàng nuốn nạng của Thượng Quan Phi, như vậy Tất Quyền Ngọc tất nhiên sẽ dùng mọi cách lấy cho được thủ cấp của hắn, nhưng Liên Khê nói rất có đạo lý, con đường tương lai còn rất dài a.
Tất Quyền Ngọc khẽ gật đầu, nhìn đội quân bên ngoài thành, nghiêng người hạ lệnh cho vài viên phó tướng: "Chúng tướng nghe lệnh! Lệnh Điền Huân dẫn một vạn kỵ binh xung phong từ tả lộ. Lâm lập dẫn một vạn kỵ binh xung phong từ hữu lộ, trong đó từng tiểu đội trưởng trang bị mười quả lựu đạn, cảnh phải đem trận doanh trận doanh của đối phương tách ra. Liên Khê Liên Đồng theo ta suất lĩnh trung quân, nghênh địch trực diện! Cần phải bắt giữ Thượng Quan Phi, Cẩm Hà ở lại thủ thành!" Tất Quyền Ngọc cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi vì thời gian quá ngắn, loại đạn dùng tốt như vậy còn lại không được nhiều, nếu hôm nay không muốn muốn nhanh chóng giải quyết xong, giảm bớt thương vong, ra oai phủ đàu với Hà Xuyên, nàng như thế nào cũng sẽ không dùng nhiều như vậy...
Mọi người lĩnh mệnh, trong lòng điều hiểu, hôm nay tất soái muốn tốc chiến tốc thắng, tạo quân uy, hiểu được, hai đội kỵ binh mang theo lựu đạn, muốn tách ra bộ binh thì thật dễ dàng, tuy rằng nhân số không nhiều lắm nhưng tốc độ lại rất nhanh, hơn nữa còn được trang bộ trường thương, kia lực đạo của một người cũng có thể xiên chết ba tên địch, huống chi trong tay tiểu đội trường còn càm lựu đạn, uy lực kia khủng khiếp cở nào mọi người đều hiểu. Mà trung quân lại do Tất Quyền Ngọc tự mình sất lĩnh, còn đặc biệt mang theo hai cao thủ Liên Khê Liên Đồng, đều này nghĩa với việc Thượng Quan Phi ngay cả cơ hội tự sát đều không có...
Thượng Quan Phi ngồi trên chiến xa. Ngẩng đầu nhìn thái dương – qua thêm một canh giờ nữa, thái dương sẽ di chuyển về phía sau hắn, thái dương tháng năm hết sức chói mắt, thời điểm hai quân đối địch, đưa lưng về phía mặt trời sẽ có lợi thế, bởi vì ánh sáng mạnh sẽ làm binh lính chói mắt, không thể mở mắt được, vô luận trên sức phán đoán hay tâm tính đều sẽ bị chịu ảnh hưởng...

Cho nên, sau đó, Thượng Quan Phi không vội, hắn không khiêu chiến cũng không mắng thành, lại càng không công thành. Binh lính của hắn sớm đã quen với cách đánh trận đầy mưu kế của hắn, ở trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ đứng ở nơi này cũng coi như là nghỉ ngơi sau một quãng đường dài, cũng không sợ phiền toái, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, hắn ra lệnh một tiếng chính là cường công.
Mà binh lính đối phương vốn dĩ đang đợi bọn hắn công thành, tất nhiên là thời điểm chiến ý hưng thịnh nhất, mà hắn lại vừa không công thành cũng không khiêu chiến, một canh giờ sau, quân tâm của đối phương tất nhiên bị nới lỏng, đến lúc đó, hắn có thể lợi dụng thiên thời nhân hòa chiếm được tiên cơ...
Thượng Quan Phi thực trầm được khí, binh lính của hăn cũng thực trầm được khí, mỗi binh lính đều biết, Thượng Quan tướng quân đưa bọn họ ra khỏi Hà Xuyên, một đường thắng lợi, mà nay, ở trong chính tổ quốc của bọn hắn, gia viên của bọn hắn ngay ở phía trước, Thượng Quân tướng quân vĩ đại tất nhiên cũng sẽ dùng thắng lợi một lần nữa chứng minh cho người trong thiên hạ biết, Hà Xuyên binh cường tướng đại.
Mà đợi khi chiến tranh kết thúc, mỗi người còn sống ở đây đều là anh hùng!
Đáng tiếc, rất nhanh liền làm cho Thượng Quan Phi thất vọng rồi...
Tất Quyền Ngọc cư nhiên buông bỏ tường thành kiêng cố, buông bỏ lợi thế thủ thành, tự mở cửa thành trực tiếp nghênh địch...
Thượng Quan Phi cũng rất nhanh liền kinh ngọc...
Bởi vì đội tiến ra đầu tiên cư nhiên là kỵ binh...

Ở trên đại lục Phượng Linh, kỵ binh chỉ có thể dùng cho đánh lén cự ly gần, hoặc là truyền tin, bởi vì trên chiến mã, quan trọng nhất là đôi chân phải kẹp chặt bụng ngựa, mặt khác một tay phải nắm lấy dây cương, phải là nhân tài mới có thể dễ dàng ổn định trên lưng ngựa, trên thực tế, chỉ có quan tướng huấn luyện mới có khả năng làm được, binh lính bình thường không thể có năng lực này, đồng thời, các nước đều sẽ không đem công sức đặt trên việc huấn luyện kỵ binh, vì không chỉ riêng việc đầu nhập cao lại vừa không có sức chiến đấu...
nhưng Tất Quyền Ngọc cư nhiên có kỵ binh... đều này đồng nghĩa, Tất Quyền Ngọc đã cải tiến cấu trúc của kỵ binh? Này đại biểu cho việc quân sự đại lục Phượng Linh tiến lên một bước mới? hay vẫn là Tất Quyền Ngọc đùa bỡ xảo trá, muốn hù dọa hắn? Thượng Quan Phi nheo mắt nhìn, hắn tin tưởng ở phía sau kỵ binh, số lượng binh lính sẽ thiếu hụt rất lớn, làm cho bọn họ căn bản không thể tham chiến. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện. hắn đã sai rồi, kỵ binh chĩnh là kỵ binh, uy lực rất lớn.
Khoảng cách hai ngàn thước, bất quá chỉ là cái nháy mắt, trong lúc cửa thành dần mở, kỵ binh rất nhanh liền lao ra, xếp thành hàng chỉnh tề, sau đó giống như thủy triều nhanh chóng tấn công bọn hắn, trường hợp vạn mã xung trận, cũng đủ làm cho thiên địa cuồn cuộn sát khí, mặt đất bị vó ngựa dẫm đạp hình thành địa chấn, mà âm thanh mấy vạn chiến mã giống như sấm rền liên tục, ầm àm vang vọng mà đến, cơn lốc kia đầy trực diên thổi quét tới, uy thế đó làm tâm lý người ta bắt đầu run rẩy...
Hai đội quân chia làm hai đường, một hữu lộ một tả lộ, nhân mã cũng không nhiều, nhưng hai vạn tả lữu kỵ binh này ở thời điểm Thượng Quan Phi chưa kịp đối ứng, đã vọt đến trước mặt đại quân của hắn...
Ồn ào náo động, tiếng hô tiếng kêu rên thảm thiết... Tâm Thượng Quan Phi, đau...
Xuất chinh mấy tháng, binh tướng của hắn đều tổn thất rất ít, nhưng hiện tại, binh lính đi theo hắn, bị sát hại trước mặt hắn không có sức phản kháng...
Càng làm cho Thượng Quan Phi thất vọng là, trong đội kỵ binh đang hừng hực chém giết, có người ném ra một vật hình cầu màu đen, chỉ nghe tiếng nổ thật mạnh truyền đến, kinh thiên động địa, sương khói ngập, mà binh lính của hắn đã muốn ngã xuống mảnh mảnh đất này...