Phượng Linh Kỷ

Chương 52




Quyền Ngọc theo Minh Cơ ngồi vào đình, Minh Cơ sai nha đầu bố trí nước trà điểm tâm.
"Quyền Ngọc a... Ngươi sau khi hồi kinh, thời gian ở nhà cũng không nhiều, tam nương cũng để ở trong lòng, việc thành thân mà nói, đa số ngươi đều cự tuyệt... Thêm một tuổi liền dài một năm, tiếp qua hai năm nữa, chỉ sợ nữ tử thích hợp đều đã lập gia đình... Đến lúc đó, không dễ kiếm..." Minh Cơ đối với Quyền Ngọc ôn nhu cười.
"Tam nương a... Ta thật sự không nghĩ sẽ thành thân" Quyền Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì chống đỡ một hồi, nhưng trong lòng thật ra nghĩ, trừ phi thú Cẩm Hà, còn những nữ tử khác kém nhiều lắm.
"Nói ngốc cái gì đó! Như thế nào có thể không thành thân? Quyền Ngọc ngươi thích nữ tử như thế nào, nói cho tam nương, tam nương giúp ngươi thu xếp" Minh Cơ thật ra có một phen hảo ý. Tất gia tam công tử, xuất thân có xuất thân, quyền vị có quyền vị, tìm khắp thiên hạ, làm sao còn có nam nhi như vậy, năm mười chín tuổi, làm đại tướng quân, lại nhận hoàng sủng làm ngự tiền thị vệ? Việc thành thân, tất nhiên phải chọn cho tốt. Nay hắn liên tục từ chối, chỉ sợ là ánh mắt ở cao.
"Tam nương a, nữ tử khắp kinh thành này, ai ta cũng không thích, ngài đừng lo lắng..." Tất Quyền Ngọc ão não nói.
"Nữ tử kinh thành ngươi không thích thì liền thôi, nữ nhi có tuổi thích hợp của những đại nhân ở nơi khác, diện mạo cũng tốt, nhân phẩm cũng hiền lành. Tuy rằng gia thế so ra kém với Tất gia ta, nhưng cũng là xuất thân từ quan lại, lễ nghĩ cái gì cũng không thiếu" Minh Cơ nói.
"Nữ tử nhà quan lại, đều chịu giáo dục cổ hủ, không có nửa điểm ý tứ. Muốn dùng cái gì, nếu nói trãi giường dọn phòng, cung nữ trong hoàng cung, nha hoàn ở Tất phủ, người nào không là được a?"  Tất Quyền Ngọc cảm thấy đầu đầy mây đen. Mấy nơi khác cũng đều nói tới rồi, thật là.... Tất Quyền Ngọc bắt đầu ảo não, phụ thân đại nhân a, ngài không có việc gì đi thú thiếp làm chi? Chuyện ta là nữ nhân, lại không thể tùy tiện nói, chỉ có cha mẹ biết, phải như thế nào đây... Lại nói tiếp người ta cũng là có một phen hảo ý.
"A? Này... Quyền Ngọc, nữ nhi quan lại ngươi cũng không thích? Nếu hài tử của gia đình bình thường, luôn đọc ít sách, cũng không thể thanh nhã, nữ tử như vậy như thế nào xứng đôi với ngươi... Hay là... Quyền Ngọc ngươi thích nữ tử giang hồ?"Minh Cơ nhất xương tình nguyện, tiếp tục trinh thám.
Quyền Ngọc có chút xúc động muốn đi, nữ tử gì ta cũng không yêu, chỉ cần Cẩm Hà được không? Nhưng đối với Minh Cơ vẫn không nói ra, trong đầu xoay chuyển ý niệm, quên đi, đánh mất thanh danh cũng không có gì: "Tam nương... Ta cũng có nỗi khổ.... "
"Nỗi khổ? Nỗi khổ gì? Quyền Ngọc ngươi nói ra một chút.... tam nương sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi...." Minh Cơ vội vàng nói.
"Tam nương a... ngươi có từng thấy qua nam tử nào như ta không, mặt trắng đến không cần, không có yết hầu, thanh âm mảnh khảnh?" Quyền Ngọc cuối đầu, thương tâm nói.
"Này...." Minh Cơ khó mà nói, người như vậy cũng có, chính là nam tử giả nữ xướng trong gánh hát, chẳng qua nam tử như vậy rất hiếm.
"Tam nương a, ngài đừng nói cho người khác, dù sao ngài cũng là người trong nhà, ta xem ngài như nương ta mà đối đãi, ta cũng không giấu ngài ... Ta.... Phương diện kia... Ta... Không thể... " Quyền Ngọc nói xong, mặt trong nháy mắt đỏ lên.
"A? Này... Này... " Minh Cơ nhất thời khó mà tiếp nhận. Tất tam công tử uy danh vang xa, thiếu niên anh hùng, phương diện phòng the cư nhiên không được? Thật quá đả kích người. Đúng là ông trời trêu ngươi.
Quyền Ngọc rất là áy náy nói: "Cho nên, ta không thể thành thân, không thể làm hại người khác. Tiểu thư khắp kinh thành này, người người đều là hòn ngọc quý trên tay văn võ đại thần, ta có tài cán gì mà vì lợi ích của bản thân, hại cả đời người ta sao? "
"Aiz.... " Minh Cơ thở dài một tiếng: "Quyền Ngọc... Ngươi có thể đi tìm đại phu..."
Quyền Ngọc thở dài nói: "Sự tình này, ảnh hưởng đến mặt mũi của đại trượng phu, nên không tốt để hỏi đàng hoàng, nhưng thời điểm ở Ngọc Long thành cùng Hổ Khiếu thành có mời danh y giang hồ xem qua... Nhưng không được, chính là trời sinh không đủ..."
"Thầy thuốc trong kinh thành? Thầy thuốc trong kinh thành là tốt nhất..." Minh Cơ vội vàng cầm tay Quyền Ngọc hỏi.
"Bất thành... Tam nương a, việc này ta đã biết rõ, không có biện pháp cứ như vậy đi, cả đời này của ta liền bán cho đế quốc, vô thê vô tử, chinh chiến xa trường, coi như vì đế quốc làm chút sự tình, mang lại vinh quan cho Tất gia... " Quyền Ngọc thở dài nói.
Minh Cơ nhìn Quyền Ngọc, nước mắt che lắp: "Hài tử này... Mệnh như thế nào lại khổ như vậy đâu... Quyền Ngọc ngươi không biết.... tam ngươi thương ngươi rất nhiều... "
Quyền Ngọc cũng giả thành bộ dáng thương tâm nói: "Cho nên, việc thành thân không thể đáp ứng, chuyện tình xấu hổ bậc này, không thể truyền ra bên ngoài, sẽ đem đến khổ sở cho phụ thân, phụ thân đại nhân từ chối, nhưng nhân tâm cũng thật nhiều, ngài xem, phụ thân là đại danh tướng, phụ chính đại thần, lại có một đứa con không thể dùng được như ta, ta là một đứa con bất hiếu, đem đến cho phụ thân không biết bao nhiêu phiền toái... " Nói tới đây, Quyền Ngọc thật ra cũng động chân tình. Phụ thân đại nhân muốn nàng nữ cải nam trang, cũng không biết phải chịu bao nhiêu hiểm nguy, bao nhiêu uy khuất. Cho nàng ra biên quan, cũng làm việc này đơn giản hơn một chút, nhưng nàng lại vì Cẩm Hà mà chạy về làm cho lão nhân gia hắn lo lắng cực kỳ, đem đến cho phụ thân bao phiền toái....
Minh Cơ cằm tay Quyền Ngọc: "Hài tử ngốc, thật khổ cho ngươi, ta làm tam nương nhưng cũng không giúp được gì cho ngươi, về sau cũng không đem thêm phiền phức đến cho ngươi... Ngươi có cần gì, nói cho tam nương, tam nương giúp ngươi thu xếp... "
"Quyền Ngọc cảm ơn tam nương, đời này cứ như vậy mà qua thôi... " Quyền Ngọc nhẹ nhàng thởi ra, hoàn hảo loại bỏ được một cái phiền phức rồi.
Minh Cơ lại nói: "Sự tình bậc này, không thể truyền ra ngoài, chỉ sợ người đến bàn chuyện hôn sự ngày cành nhiều, nếu có thể tìm một nữ tử không ngại gả tới Tất gia, thứ nhất có thể bịt miệng thế nhân, vả lại có thể giúp Quyền Ngọc chiếu cố chỗ ở. Cho dù không thể có con nối dõi nhưng ít nhất cũng có người ở bên"
"Chuyện này về sau hẳn nói, nữ tử nhà ai mà chịu đi theo một người như ta đâu... Cũng không thể hại một nữ tử tốt... " Quyền Ngọc vội vàng từ chối. Này còn muốn? Cả dời nàng chỉ có thể thú Cẩm Hà mà thôi.
"Được rồi, về sau, nhưng ngươi đừng lúc nào cũng ở trong quân doanh, khi rãnh rỗi nhớ trở về, nhị tỷ nành nhớ ngươi, tam nương ta cũng nhớ ngươi, khi nào ngươi trở về ta sẽ nói trù phòng chuận bị tốt thức ăn cho ngươi" Minh Cơ nói.
"Ân, cảm ơn tam nương!" Quyền Ngọc ở trong lòng âm thầm lao mồ hôi. Hoàn hảo, cho dù đem thanh danh của nàng hủy đi nhưng cuối cùng cũng từ chối được. Tam nương đối với nàng cũng tốt lắm, cũng sẽ không đem chuyện này nói lung tung ra ngoài, sẽ không làm tổn hại đến thanh danh của Tất gia.
Hai người nói chuyện mộ hồi. Tất Quyền Ngọc ở lại phụng bồi phụ thân cùng mẫu thân ăn cơm chiều, phân phó đem nước ấm vào tắm rửa, sau đó đi vào hoành cung.
Hoàng thượng vừa vặn phân phó người tới triệu Tất Quyền Ngọc, nói là khi xem binh thư có chỗ không hiểu muốn hỏi Tất Quyền Ngọc. Hoàng thượng nay đã mười một, rất thích đọc sách, nhưng do tuổi còn nhỏ vẫn không thể xử lý chuyện triều chính, nên vẫn do Thái hậu giám quốc. Nhưng thân là Hoàng thượng, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Cẩm Hà sau khi phê duyệt cũng đưa hắn xem, cho hắn học hỏi một chút.
Cẩm Hà cùng Quyền Ngọc đều nghĩ, nếu Hoàng thượng có thể sớm một chút tự mình xử lý chuyện trời chính, Cẩm Hà cũng không cần xen vào, có thể gỡ xuống phần trọng trách đối với đế quốc, về sau nghĩ cách treo đầu dê bán thịt chó xuất cung, khôi phục tự do. Cho nên vô luận là Quyền Ngọc hay Cẩm Hà đều đối với Hoàng thượng đều phá lệ dụng tâm.
Ở ngự thư phòng giảng binh pháp cho Hoàng thượng, sau đó Quyền Ngọc mới đi tới Hiếu Thanh cung....
Từ khi nàng có thể tùy thời xuất nhập hoàng cung, Cẩm Hà cũng không cho binh lính gác đem tại Hiếu Thanh cung, nói là thích an tĩnh. Cũng giúp nàng tránh gặp phải binh lính khi đến. Sau khi tránh khỏi binh lính tuần tra, liền mộ đường thanh tĩnh tiến vào Hiếu Thanh cung...
Cẩm Hà đã ở trên giường, nhưng không phải ngủ mà là đang luyện công. Quyền Ngọc cũng không quấy rầy nàng, nhẹ nhàng đi đến bên giường, cởi y phục, liền muốn lên giường.
Cẩm Hà mở to mắt, cười hì hì, thân thủ kéo nàng: "Hai ngày không đến đây... Không nhớ ta sao?"
Quyền Ngọc ở trên mặt nàng hôn một cái: "Như thế nào không nhớ ngươi.... Chính là trong quân doanh còn nhiều việc cần xử lý."
"Ngạt người. Ngươi đang có tâm sự." Cẩm Hà bĩu môi nói.
"Nga..." Quyền Ngọc thở dài, ôm Cẩm Hà nằm xuống giường, nói: "Không gì có thể qua mắt được ngươi... Mấy ngày nay, có nhiều người đến Tất phủ làm mai..."
Cẩm Hà nháy mắt ảm đạm: "Ngươi mười chín... Đương nhiên có nhiều người đến mai mối..."
"Hôm nay tam nương còn muốn giúp ta sắp xếp, kết quả bị ta đẩy đi...." Quyền Ngọc hôn cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi bất mãn của Cẩm Hà: "Đừng đô miệng... Ta cũng sẽ không thú.... Ta chỉ là nương tử của ngươi..."
Mặt Cẩm Hà lúc này mới giản ra, cười rộ lên nói: "Đương nhiên, ngươi chỉ có thể là của ta... " Nói xong lại ảm đạm xuống: "Bất quá... Quyền Ngọc, nam lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đó là quy củ từ trước đến nay, chỉ sợ ngươi không muốn người khác lại tới tìm ngươi, ngươi xuất thân từ tướng môn lại là tướng quân đế quốc về tình về lý hẳn là nên kết hôn, cho nên phiền toái này, chỉ sợ một chút liền không giải quyết tốt được"
"Đúng vậy, tổng sẽ nghĩ biện pháp từ chối, hơn nữa phụ thân cũng biết ta là thân nữ nhi, cũng sẽ giúp ta nghĩ biện pháp từ chối. Cẩm Hà ngươi đừng lo lắng... Cẩm Hà, ngươi thật thơm.... Hôm nay ngươi sử dụng hoa gì? Hoa mai?..."
"Kỳ thật có một điểm mà ta vẫn không rõ, tại Tất tướng quân lại đem ngươi trở thành nam nhi mà nuôi dưỡng, ngươi không gia nhập quân ngũ thì thôi nay ngươi đã gia nhập còn làm tướng quân, đó là khi quân chi tội..." Cẩm Hà nghiêng đầu, Quyền Ngọc hôn nàng rất là thoải mái.
"Ta cũng có chút không rõ, nghe nói, thời điểm ta sinh ra, có một vị cao nhân đến tìm cha ta, muốn cha ta đem ta thành nam nhi để nuôi dưỡng, cụ thể vì cái gì ta cũng không biết, có thể là cách nói mê tính đi" Quyền Ngọc từ cổ Cẩm Hà dần dần hôn xuống xương quai xanh của nàng.
"Quyền Ngọc, chúng ta hảo hảo nói chuyện.... được không... " Cẩm Hà có chút không kìm chế được, bởi vì cánh tay không thành thật của Quyền Ngọc đang vuốt ve địa phương mẫn cảm của nàng, mà đầu lưỡi của nàng ấy đã tiến đến trước ngực của nàng... Cảm giác tê dại dần dần chiếm cứ cơ thể của nàng.
"Ngươi nói... Ta nghe... " Quyền Ngọc đối với thân thể của nàng yêu thích không buông tay, làm sao có thể khẳng định...
"Ngươi như vậy, ta nói thế nào?" Cẩm Hà cầm lấy bả vải Quyền Ngọc, có chút thở dốc nói.
"Vậy đừng nói nữa... Chờ làm xong nói sau... " Tất Quyền Ngọc càng phát ra thế công.
"Quyền Ngọc... Ngươi... Cái đồ bại hoại..."