Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 359: Chim sẻ ở đằng sau (3)




Tiếng nói vừa dứt, nàng lấy toàn bộ Băng nguyên khí ngưng tụ thành một đoàn bạo tuyết! Bạo tuyết thoáng cái đã xuất hiện trên lưng của Hoàng Bắc Nguyệt, động tác mau lẹ như vậy, rõ ràng nàng ta đã sớm chuẩn bị xong!

Một tên Tam Tinh Triệu hoán sư sử dụng toàn bộ Băng nguyên khí muốn cùng nàng đồng quy vu tận (Dạ: đại khái là cùng chết), uy lực này tuyệt đối sẽ không nhỏ chút nào!

Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhíu mày, ả Tiêu Vận này quả nhiên giống y như Tuyết di nương, chưa tới sông Hoàng Hà tâm còn chưa chết mà (Dạ: ý bảo hai người này chưa xuống sông Hoàng Hà thì vẫn còn có ý định xấu, tương tự câu Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ấy)!

Nữ nhân phiền toái!

Trong mắt Tiêu Vận chớp động quang mang điên cuồng, thay vì bị Hoàng Bắc Nguyệt ném tới doanh địa Tứ Hải dong binh đoàn nhận hết khuất nhục rồi chết, chi bằng bây giờ ở chỗ này cùng nàng ta đồng quy vu tận!

Bạo tuyết trong tay đã đặt lên lưng Hoàng Bắc Nguyệt, nàng khẽ quát một tiếng: “Phá!”

Nàng mới hô được một nửa, người vốn đang bị nàng ôm chặt đột nhiên biến mất!

Đang lúc Tiêu Vận sửng sốt, bạo tuyết đột nhiên nổ tung. Nàng kêu thảm một tiếng, bị nổ bay rồi nặng nề ngã trên mặt đất. Nàng miễn cưỡng đứng lên, miệng phun máu tươi.

Tiêu Vận ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt vẫn đứng yên ở nàng mới vừa mới đứng!

“Ngươi…” Tiêu Vận tiếp tục phun thêm một ngụm máu tươi.

Nàng không cam lòng! Tại sao Hoàng Bắc Nguyệt một chút vết thương cũng không có? Mà nàng, vừa hao hết tất cả nguyên khí trong thân thể, vừa tổn thương đan điền, sợ rằng sau này ngay cả việc ngưng tụ nguyên khí cũng trở nên khó khăn.

“Trong võ đạo có một loại công pháp đặc thù tên là “di hình hoán ảnh”, ta gọi nó là “thuấn di”. Cấp bậc Kiếm Thánh trở lên mới có thể tu luyện, Nhị tỷ, muốn giết ta sao? Tỷ vẫn còn quá non đó.” Hoàng Bắc Nguyệt châm chọc nói.

Tiêu Vận khóc rống lên: “Ta không cam lòng! Ngươi dựa vào cái gì mà lúc nào cũng tốt hơn ta? Dựa vào cái gì? Ta chăm chỉ cố gắng hơn mười năm mà vẫn còn kém ngươi. Đến tột cùng là tại sao chứ?”

“Không có tại sao gì cả. Giống như Tuyết di đã nói đó, đừng có trách ta, muốn trách thì phải trách số mệnh ngươi không tốt!” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong cũng không quản đến Tiêu Vận nữa. Nàng hướng Băng Linh Huyễn Điểu vẫy vẫy tay, đem Tiêu Vận giao cho hắn, còn bản thân thì xoay người đi về phía Phong Liên Dực, đem Hoàng Kim Thánh Hổ ôm vào lòng.

“Hoàng Bắc Nguyệt! Ngươi sẽ bị báo ứng!! Ngươi nhất định sẽ bị báo ứng! Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi sẽ không được chết tử tế! A a…!!” Tiếng thét thê lương của Tiêu Vận càng ngày càng xa.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch môi, báo ứng sao? Nếu thật sự có báo ứng, vậy thì Tiêu Vận cùng Tuyết di nương cũng sẽ gặp trước!

Không biết tại sao, sau khi hung hăng trừng phạt Tiêu Vận xong, tâm tình của nàng lại có chút nặng nề. Nàng phiền muộn thay cho Trưởng công chúa, phiền muộn thay cho Hoàng Bắc Nguyệt chân chính, tại sao bọn họ lại thua trên tay một đám người như vậy chứ?

Nhất là Trưởng công chúa, nàng là một nữ tử phong hoa tuyệt đại đến mức nào? Đáng tiếc, nàng lại chết trên tay của kẻ tiểu nhân hèn hạ!

Hoàng Kim Thánh Hổ vừa mới tỉnh dậy tò mò nhìn nàng, đôi mắt to tròn đen nhánh khẽ chớp chớp. Hình như nó rất thích hơi thở trên người nàng, cứ liên tục cọ cọ vào ngực nàng.(Dạ: Nguyệt tỷ bị ăn đậu hủ, bị một con hổ ăn đậu hủ)

Hoàng Bắc Nguyệt không thích thân cận với người khác, động vật cũng vậy. Mặc dù tiểu ấu thú này rất đáng yêu, thế nhưng nàng vẫn kiến quyết kéo hắn ra khỏi ngực mình.

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ phát ra thanh âm bất mãn, nó quay đầu nhìn Phong Liên Dực, đôi mắt nhỏ xíu mang mang theo ý tứ cáo trạng.

Phong Liên Dực nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lẽo của Hoàng Bắc Nguyệt, có chút đau lòng. Nàng vừa đối phó với thân tỷ tỷ, hơn nữa lại biết chuyện mẫu thân mình qua đời có ẩn tình, hắn biết trong lòng nàng nhất định không dễ chịu chút nào.

Sinh ra trong đại gia tộc là như vậy, có nhiều chuyện thật khiến cho người cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn vỗ vỗ đầu Hoàng Kim Thánh Hổ, cười nói: “Đừng nháo nữa, tâm tình của nàng ấy hiện tại không tốt.”

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.(My: Hoàng Kim Thánh Hổ thực dễ thương a, ta thích>_<)