Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 509: Già dạ vương (17)




“Không thành vấn đề!’’ A Tát Lôi đáp một tiếng, nhanh như gió phi thân ra ngoài.

Mọi người cười ha hả, cảm giác phấn khích khi chiến thắng cường địch nhanh chóng lan tỏa, tất cả mọi người đều là người phóng khoáng cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, cùng nhau vây quanh Hoàng Bắc Nguyệt trở về bộ lạc. “Chít chít chít chít!”

Chi Chi ở phía sau lo lắng kêu lên vài tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại, thấy trên tay nó cầm một hạt trân châu trong suốt như tuyết chạy tới, biểu tình kích động đưa cho nàng. Hoàng Bắc Nguyệt cúi người cầm lên, nhìn thoáng qua, nói: “Đây là thú hạch của Bách Lục Hàn Thiềm.”

May là lúc cuối cùng, Bách Mục Hàn Thiềm không lựa chọn đồng quy vu tận với thú hạch, nếu không thì đã lớn chuyện rồi, nàng chỉ có nước chạy chối chết ấy chứ! Đám người Cát Khắc khát khao nhìn viên thú hạch, phải biết là đây chính là thú hạch của thần thú đấy, vừa trợ giúp tu luyện, lại vừa có thể tăng vọt mấy cấp. Nhưng bọn hắn cũng biết rõ, thú hạch này nên thuộc sở hữu của Hoàng Bắc Nguyệt, chỉ có thực lực mạnh mẽ giống nàng, mới có thể thực sự khống chế được sức mạnh thú hạch của lục giai thần thú. Hoàng Bắc Nguyệt đối với cái thứ từ trên mình Bách Mục Hàn Thiềm cũng chẳng thích thú gì, bây giờ trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhớp nháp vẫn còn khiến nàng cực kì khó chịu, nàng giữ lại thú hạch này, cũng sẽ tuyệt đối không hấp thu lấy lực lượng bên trong nó, tốt hơn hết là cho người cần thiết dùng. Tiện tay ném qua một bên, thú hạch rơi vào tay Cát Khắc, Các Khắc phân vân một hồi, cuối cùng vẫn nói: “ Già Dạ Chi Vương, cái này…”

“Không phải đưa cho ngươi.”

Hoàng Bắc Nguyệt lắc lắc ngón tay, khiến cho Cát Khắc xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng mới cười cười nói: “Là cho đệ nhất dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp!”

Mọi người sửng sốt, lập tức cũng cười rộ lên, đều tiến lên vỗ vai Cát Khắc nói: “Cát Khắc đại ca, huynh hoàn toàn xứng danh đệ nhất dũng sĩ của Hách Na Lạp ta!”

Khuôn mặt tuấn tú của Cát Khắc cũng đỏ ửng lên, lắp ba lắp bắp nói: “ Già Dạ Chi Vương.

Thứ này rất quý, ta….”

Là thú hạch của thần thú đó! “ Dù là bảo bối quý giá nhường nào, nếu không có người biết dùng thì cũng chỉ là một thứ rác rưởi.”

Hoàng Bắc Nguyệt phẩy tay, ra hiệu cho hắn không cần khách khí. Cát Khắc nắm chặt thú hạch trong tay, đột nhiên bước lên từng bước, quỳ xuống trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt nói: “ Già Dạ Chi Vương, Cát Khắc có thể hiến cái mạng quèn này cho ngài chính là vinh quang lớn nhất đời ta!”

Câu nói của hắn mang theo nhiệt huyết bừng bừng, mặt khác các thiếu niên xung quanh cũng bị kích thích, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên giữa Phù Quang rừng rậm, rất muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên kia, thế nhưng bao nhiêu thế hệ của bọn hắn đều ẩn cư nơi đây, chẳng mấy ai biết về thế giới bên ngoài, nên mới không dám tùy tiện xông pha. Hiện giờ, một cao thủ như vậy đã tới đây, tuổi còn nhỏ, nhưng có thực lực hùng mạnh cùng khả năng thống trị bậc này, cũng khiến cho họ khuất phục từ tận đáy lòng. Nghĩ đến các vị tiền bối từng nói đến tư thế hào hùng, đời người tiêu sái, tất cả bọn họ đều rung động! “ Già Dạ Chi Vương, hãy cho chúng ta đi theo ngài đi! Đi ra thế giới bên ngoài, vì ngài vào sinh ra tử, xả thân bảo vệ!”

“Đúng! Già Dạ chi Vương, ta cũng nguyện ý đi theo ngài!”

“Ta cũng nguyện ý!”

“Ta cũng nguyện ý!”

Những người có mặt ở đây đều quỳ xuống, vẻ mặt đầy nhiệt huyết chờ mong, chờ Hoàng Bắc Nguyệt lên tiếng. Hoàng Bắc Nguyệt không nghĩ tới một lần hợp tác hành động, lại ngoài ý muốn được nhiều người sẵn lòng đi theo như vậy, làm cho nàng nhớ đến mong muốn bồi dưỡng một thế lực riêng cho bản thân trước kia, từng bước kế hoạch như hiện ra trước mắt. “Ta đồng ý đưa các ngươi ra bên ngoài, sau khi ra ngoài, thế giới rộng lớn, có vô số thế lực hùng mạnh khác, các ngươi có thể tự mình chọn lựa đường đi, ta nhất định sẽ không miễn cưỡng.”

Hoàng Bắc Nguyệt đưa ánh mắt rét buốt nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi, ngừng một lúc lại nói tiếp: “Nhưng mà, một khi đã lựa chọn đi theo ta, thì tuyệt đối không được phản bội, nếu không…”