Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 512: Già dạ vương (20)




Trong bộ lạc có mấy tiểu cô nương trẻ tuổi, cũng nhìn nàng đầy ngưỡng mộ cùng kính nể, nàng xinh đẹp, hào phóng, mạnh mẽ, khí phách, trong lòng bọn bọ, có ai không mơ ước trở thành người như vậy cơ chứ!

Chốc lát sau, A Tát Lôi dẫn theo một tiểu cô nương tầm mười lăm mười sáu tuổi đi tới, tiểu cô nương có khuôn mặt quả táo, hai mắt to tròn, có hơi mập, vừa nhìn thấy nàng thì đỏ mặt, có vẻ rất thẹn thùng sợ sệt.

“Già Dạ Chi Vương, đây là muội muội A Lệ Nhã của ta, nó rất sùng bái ngài.



A Tát Lôi ôm vai em gái mình một cách yêu thương, làm chỗ dựa ủng hộ nàng tiếp lời.

A Lệ Nhã có chút sợ sệt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt cười với nàng một cái, nàng lập tức cúi gằm mặt xuống, miệng mấp máy, nhưng không nói ra lời nào.

A Tát Lôi cười nói: “A Lệ Nhã từ nhỏ đã nhát gan, nhưng nó cũng là một triệu hoán sư tính thổ có thiên phú không tệ, mẫu thân của ta hy vọng nó có thể cùng ta, đi theo ngài.



“Nàng còn nhỏ như vậy.



Hoàng Bắc Nguyệt có cảm giác như đang nhìn một muội muội nhà bên, “Đi theo ta sẽ phải chịu khổ.



“Muội không sợ chịu khổ!”

A Lệ Nhã ngẩng đầu, thanh âm yếu ớt, nhưng rất kiên quyết.

Hoàng Bắc Nguyệt cắn một miếng táo, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của A Tát Lôi, còn có tộc trưởng Hách Na Lạp bên cạnh cũng nói: “Già Dạ Vương, để cho A Lệ Nhã đi theo ngài đi!”

Hoàng Bắc Nguyệt trầm ngâm một hồi, ném quả táo trong tay xuống, cười nói: “Đi theo ta cũng không phải không có khả năng, chẳng qua ta trước giờ chỉ thích những người dũng cảm, muội có đủ dũng cảm không?”

“Muội…”

A Lệ Nhã thiếu tự tin nói, trong các trận chiến, vẫn luôn có cha mẹ và huynh trưởng bảo vệ, nàng cũng rất muốn dũng cảm.

“Để ta xem thử dũng khí của muội đi.



Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay chỉ về phía đống lửa, nói: “Muội xuống đó đi, hát một bài với chàng thiếu niên mà muội thích, cùng nhảy múa với người đó, nhớ hát phải lớn tiếng lên, nếu ta mà không nghe thấy, thì muội cũng không thể đi theo ta.



Mặt của A Lệ Nhã lập tức đỏ lên: “Muội không có người thích…”

“Vậy thì hát cùng với Cát Khắc đi!”

Hoàng Bắc Nguyệt vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Cát Khắc đi xuống.

Cát Khắc gãi đầu gãi tai, thật thà cười nói: “Như vậy… thật khiến ta ngại quá!”

A Tát Lôi vỗ vai A Lệ Nhã nói: “Đi đi, để cho Già Dạ Vương nhìn thấy, con gái của tộc Hách Na Lạp chúng ta, là người dũng cảm thế nào!”

A Lệ Nhã nắm tay chặt hai tay, đặt trên ngực, hô hấp có chút rối loạn vì sợ hãi, trong lòng đã hạ quyết tâm, cắn răng một cái, đi xuống phía dưới.

Những người trẻ tuổi bên cạnh đống lửa nhìn thấy A Lệ Nhã đi xuống, đều tự động tản ra, nhìn nàng thân mật cười rộ lên.

A Lệ Nhã ngẩng đầu liếc về phía Cát Khắc đang đứng ở bên cạnh đống lửa cười với nàng, trên mặt hồng rực một mảng, cố lấy dũng khí, rốt cuộc từ từ mở miệng, hát lên một khúc ca, vừa hát vừa vung lên tay áo đầy màu sắc rực rỡ, nhảy múa quanh Cát Khắc.

Người xung quanh đều là lần đầu tiên nghe thấy A Lệ Nhã ca hát, càng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng nhảy múa, cô bé nhát gan yếu ớt này, lần đầu tiên xuất hiện công khai trước mặt mọi người không ngờ lại xinh đẹp mỹ miều đến như vậy! Lúc mới đầu, tiếng ca của A Lệ Nhã còn rất nhỏ rất mềm, càng về sau, thì trở thành cao vút mạnh mẽ.

Ca khúc nàng hát là bài ca miêu tả một chiến sĩ xuất chinh, là khúc ca của thê đưa tiễn trượng phu, ca khúc là hùng tâm tráng khí của đấng trượng phu, niềm kiêu ngạo xưng vương ngàn dặm, cùng nỗi lòng lưu luyến không rời của người thê tử, đau khổ ôm ấp tình cảm chờ phu quân trở về, tất cả đều phiêu đãng trong tiếng ca của nàng.

Không ít thiếu niên trong bộ lạc đã quyết chí đi theo Hoàng Bắc Nguyệt ra ngoài Phù Quang rừng rậm để rèn luyện, người nhà của bọn họ nghe thấy tiếng ca này, đều bị cảm động đến nước mắt lã chã, mà những thiếu niên kia, thì chí khí ngút trời!