Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 523: Gặp lại cố nhân (1)




Mấy tên lính đánh thuê kia không những không biết điều mà còn đùa giỡn:

“Ai ui, thì ra là đã có tình lang!”

Lời này khiến A Tát Lôi giận dữ, hắn đập bàn đứng lên, lớn tiếng nói: “Các ngươi ăn nói cho cẩn thận! Đây là muội muội của ta!”

“Vậy hóa ra là anh vợ tương lai!”

Mấy tên đó nhìn A Tát Lôi tuổi còn trẻ nên càng không kiêng nể gì, thi nhau cười lên ha hả. Tên lính đánh thuê ngồi ở phía trước đang há miệng cười to, không biết từ đâu một cái chén rượu bỗng nhiên bắnvào miệng hắn, xém thì chặn ngang cổ họng! Hắn cúi người giãy dụa, nôn khan không ngừng. Mặt khác, mấy tên lính đánh thuê còn lại cũng lập tức đứng lên: “Là ai? Là kẻ nào ném? Dám gây chuyện với bọn này ư?!”

Y phục mà bọn người này mặc trên người có hơi khác biệt so với đoàn lính đánh thuê bình thường: trang phục chỉnh tề, vũ khí trang bị nhìn là biết do thợ lành nghề chế tạo riêng, rất sắc bén.

Cả tửu quán không ai dám lộ ra thái độ bất mãn đối với bọn họ, cho dù chỉ là một chút. Xem ra, không phải người của các đại gia tộc mà là thuộc vào binh đoàn lính đánh thuê lớn! Bọn họ vừa trừng mắt, người xung quanh đã vội vàng quay đầu nhìn về nơi khác, ai nấy trở về làm chuyện của mình, không dám rước thêm phiền toái. Cả tửu quán yên ắng lạ thường. Tên lính đánh thuê thứ nhất hô to nhưng không nghe được người nào đáp lại, càng thêm kiêu ngạo mà hét lớn: “Có gan thì đứng ra, rụt đầu rụt cổ….”

Lời còn chưa nói hết, một chén rượu khác nhoáng cái đã lại ném vào trong miệng hắn, đụng phải hàm răng của hắn thì vỡ nát, tanh bành đầy miệng, máu chảy đầm đìa! ( Tuyết: Người xưa có câu: cái miệng hại cái thân, há há! =))) Đám lính đánh thuê còn lại giật nảy mình, là ai mà có thể vô thanh vô tức đem hai cao của thủ bọn họ biến thành như vậy? Đang suy nghĩ, bỗng để ý thấy phía trước đôi huynh muội bàn bên kia vẫn còn một thiếu niên mặc đồ đen đang đưa lưng về phía bọn họ.

Hắn chậm rãi quay đầu, mặt nạ giống như tu la ác quỷ khiến cho toán lính đánh thuê nọ nhất thời hoảng hốt. Tên đeo mặt nạ quỷ nhìn bọn hắn chằm chằm, âm thanh lạnh lùng nói: “Còn ai ăn nói không sạch sẽ nữa? Ta sẽ cho hắn thêm một chén.”

Hơi thở của người này rất âm ngoan tàn bạo, thật sự làm cho người ta có chút sợ hãi.

Mấy tên lính đánh thuê liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy nhóm A Tát Lôi chỉ có vài người, hơn nữa nhìn trang phục cũng không giống người của các đại gia tộc, khẳng định không có gì phải kiêng dè! Nghĩ tới đây, sống lưng liền thẳng lên một chút, nhưng vẫn không dám nói chuyện hay làm càn như vừa rồi.

Dù sao cũng là một cao thủ, mà thực lực bọn hắn thì chỉ bình thường mà thôi. “Này, ngươi có biết chúng ta là ai không? Ngươi dám gây sự với bọn ta sao?”

Một tên lính đánh thuê kiêu ngạo nói. Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên, cười lạnh nói: “Hừ, cho dù các ngươi có là người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, cũng chỉ là mấy tên tiểu lâu la.

Ta không thể trêu vào Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, chẳng lẽ cũng không thể động đến đám tiểu lâu la các ngươi?”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong tửu lâu đã xì xầm đầy trào phúng.

Người này mặc dù nhìn thì quỷ dị, thế nhưng lời nói ra lại khiến bọn họ tán thành vô cùng! Thật sự như nói hết những lời từ trong đáy lòng bọn họ! Mà mấy cái tên này mặc dù là người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, nhưng cũng chỉ là mấy tên tay sai mà thôi! Ỷ vào uy thế của gia tộc Bố Cát Nhĩ, ra ngoài diễu võ dương oai, thật là làm mất thể diện của lính đánh thuê! Hừ! Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, thật may là có người đến để giáo huấn bọn họ! Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nhìn khuôn mặt mấy người kia hết xanh lại trắng, liền đắc ý cười thầm: Bố Cát Nhĩ Lạc Lạc còn là đồ đệ của ta đấy, mấy người các ngươi thì là cái thá gì?! “Hừ, biết chúng ta là người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, thế mà vẫn dám to gan càn rỡ như thế, đúng là chán sống!”

Một tên lính đánh thuê thẹn quá hóa giận hét lên một tiếng đứng bật người dậy. “Ai chán sống?”

Thanh âm trong sáng của một thiếu niên từ trên cầu thang tửu lâu truyền đến, mang theo ba phần cao quý, bảy phần uy nghiêm!