Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 636: Hoàng thất phân tranh (14)




Vũ nữ nghiêng nước nghiêng thành kia, chắc chính là Nguỵ Yên Nhiên, với một thân quyến rũ, lúc đó lính đánh thuê bị làm cho mê hoặc thiên về một phía tín nhiệm vào Quyền vương, mỗi việc hắn làm đều là vì muốn giảm nhuệ khí của Tề vương.

Nhân cơ hội đó, Quyền vương phát tán lời đồn nhảm ra ngoài, rằng lính đánh thuê quy lại một mối nhưng không ủng hộ Tề vương, như vậy uy tín của Tề vương ở Bắc Diệu quốc sẽ bị lung lay, người dân sẽ bắt đầu nghi ngờ Tề vương thật sự có tài năng để cho bọn họ ủng hộ hay không, đến lúc đó Quyền vương kết hợp với Nguỵ Võ Thần của Đông Ly quốc, phát động nổi loạn.

Xem ra Nguỵ Yên Nhiên thật sự là một bảo vật, thảo nào Quyền vương vừa nghe tin nàng đến đây, ngay tức khắc đồng ý cắt nhường thành trì.

Mĩ nhân kế, từ trước tới nay đều có tác dụng!

“Chúng ta đi!” Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên một chút. “Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, gặp một lần suốt đời khó quên đây!”

Cát Khắc cùng A Tát Lôi đồng thời mở to hai mắt nhìn nàng, đối với lời nói của nàng thật không giải thích được, A Tát Lôi vội vàng hỏi: “Vương, người thật sự là nữ nhân sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt không đeo mặt nạ, nghe nói như vậy liền ngẩng một đôi con ngươi trong trẻo như nước lên, hướng hai người bọn họ mỉm cười hỏi:”Các ngươi nói đi?”

A Tát Lôi lập tức nuốt khan một cái nói: ” Doạ người!”

Hoàng Bắc Nguyệt thay đổi sắc mặt: “Doạ người?”

A Tát Lôi rụt cổ lại nói: “Chính là đã quen với bộ dáng lạnh như băng của Vương, bộ dáng này, ta chịu không được.” nói xong vội vàng chạy chối chết.

Hoàng Bắc Nguyệt ha ha cười, những người xung quanh liền ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thầm Vương của bọn họ có lẽ nào chịu đả kích quá lớn …? Như vậy còn có thể cười?

“Vương, tiểu tử kia nói chuyện lúc nào cũng không giữ ý tứ…” Cát Khắc giải thích một chút.

Hoàng Bắc Nguyệt khoát tay nói: “Đây là lời nói thật!” nàng cũng không phải là mới nghe lần đầu, trước kia Thẩm Vi Ngưng đã phê bình, nàng lúc đó đã rất tức giận, bây giờ nghĩ lại cũng thấy không có chuyện gì to tát, sự thật thì đúng là như vậy!

( Thẩm Vi Ngưng xuất hiện ở một bộ truyện khác của Lộ Phi, Thẩm Vi Ngưng biệt hiệu N, là đối thủ cả đời của Hoàng Bắc Nguyệt ~)

Cát Khắc gãi đầu thật thà cười rộ lên, đích xác chính là nói thật.

“Vừa nãy ngươi nhìn thấy Mặc Liên ở đâu?” sau khi cười xong, Hoàng Bắc Nguyệt thuận miệng hỏi.

“Ngay tại bên ngoài cửa thành.” Cát Khắc đáp.

Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu liền đeo mặt nạ đi ra ngoài.

Nàng vừa mới rời khỏi, thì phía sau có người đến hỏi thăm. Cát Khắc đi ra, trông thấy quần áo mà người kia mặc có huy hiệu của gia tộc Bố Cát Nhĩ, trên đường đã nhận được sự chăm sóc tử tế của Lạc Lạc thiếu gia, trong lòng rất biết ơn liền lễ phép nói: “Vương của chúng ta có chút chuyện vừa mới rời đi, xin hỏi có việc gì không?”

“Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn, thiếu gia nhà chúng ta muốn đến thăm hỏi Nguyệt Dạ các hạ, cho nên sai ta đến trước xem Nguyệt Dạ các hạ có bận việc gì không.”

Cát Khắc nghe được đối phương lễ phép như vậy, trong lòng ấn tượng tốt càng sâu, liền nói: “Công tử của chúng ta vừa mới đi, có thể ở trên đường sẽ tình cờ ghé thăm Lạc Lạc thiếu gia.”

“Vậy là tốt rồi, tại hạ xin phép cáo từ.” Người này nghe xong vô cùng vui vẻ, liền nhanh chóng trở về thông báo.

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới bên ngoài cửa thành, nhìn xung quanh một vòng không tìm thấy bóng dáng của Mặc Liên.

Bên đường có một quán rượu nhỏ, nàng mua một ít bánh nướng và thịt, tiện thể nghe ngóng một ít tin tức của Mặc Liên. Về một nam nhân mắt mù, mặc quần áo đen lại là thanh niên u ám kì dị, ông chủ đương nhiên là có ấn tượng sâu sắc liền chỉ đường cho Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt nói cảm ơn, mang theo đồ ăn mua được tiến vào lối đi trong rừng cây.