Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 641: Hoàng thất phân tranh (19)




Edit: Tiểu Lục

Beta: Hạ Liên Tuyết Vũ

Lạc Lạc sửng sốt, nói: “Nếu sư phụ đã đáp ứng thì ta cũng vậy.”

“Hai ngày này, Anh Dạ công chúa thế nào?”

“Vẫn như cũ, sư phụ, Tề vương sẽ thích nàng sao?” Đối với chuyện nam nữ, chính Lạc Lạc cũng tỉnh tỉnh mê mê, nhìn Anh Dạ công chúa mỗi ngày hậm hực như vậy, trong lòng hắn cũng không thoải mái.

“Ta không phải Tề vương, sao ta biết được?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, “Tuy nhiên, có một số việc không thể cưỡng cầu được.”

“Kỳ thật Anh Dạ hiểu rõ, chỉ là nàng tính tình quật cường, không chịu thừa nhận thôi.” Lạc Lạc một lời nói toạc ra, “Sư phụ, Anh Dạ công chúa và Chiến Dã thái tử cũng hy vọng ngươi có thể trở về.”

“Ừ, nhà của ta ở Nam Dực quốc, một ngày nào đó ta sẽ trở về.” Hoàng Bắc Nguyệt sang sảng cười rộ lên, từ lần đi Tu La thành đó tìm hiểu được thân thế của mình, trong lòng nàng không nặng nề như trước nữa.

Trước đây, mỗi khi nghĩ đến mình là hài tử của trưởng công chúa cùng hoàng thượng thì đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, nàng cũng chỉ là người thường, đương nhiên cũng coi trọng quan niệm thế tục bình thường.

Hai người dọc theo đường đi nói chút chuyện đã xảy ra trong mấy năm gần đây tại Nam Dực quốc, nhìn sắc trời đã tối, Lạc Lạc liền đưa nàng trở về, sau đó chính mình cũng vui vẻ rời đi.

*************** Bắc Nguyệt hoàng triều***********

Ba ngày sau, chính là ngày mà Quyền vương mời, lúc này đây có thể nói là Quyền vương gióng trống khua chiêng mở tiệc rượu, mời tất cả hoàng thân quốc thích trong Bắc Diệu Quốc, còn có những người có thực lực trong liên minh hội lính đánh thuê.

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ mang ba người theo, nàng đeo mặt nạ kia làm mọi người chú ý, không ít lính đánh thuê cũng lại đây chào hỏi lôi kéo làm quen, chỉ chốc lát sau, Quyền vương cùng vài người đi tới.

“Vị này là Nguyệt Dạ các hạ đi, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Nhìn gần càng cảm thấy Quyền vương có sự uy nghiêm, thân hình cao lớn uy mãnh, khuôn mặt cũng rất tuấn lãng, lúc tuổi còn trẻ nhất định cũng là – mỹ nam tử.

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên chắp tay, cũng không khách khí, nàng đúng là luyện dược sư cao cấp, mà bệnh chung của luyện dược sư là cao ngạo, điều này ai cũng biết.

Quyền vương cũng không phải người hẹp hòi, ha ha cười, rồi gọi một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đến, nói: Xin ra mắt các hạ một người, đây là thập nhất hoàng tử, Nhã Ngọc, mau bái kiến Nguyệt Dạ các hạ.”

Phong Nhã Ngọc đứng ở bên cạnh Quyền vương, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã sớm chú ý tới hắn, thiếu niên này lớn lên phong nhã tuấn dật, mặt như quan ngọc, đôi mắt vừa lớn lại vừa trong suốt, lóe ra ánh sáng linh động.

“Tham kiến Nguyệt Dạ các hạ!” Phong Nhã Ngọc tiến lên trước, vô cùng sảng khoái hành lễ với nàng, không hề có dáng vẻ của công tử tôn quý rụt rè.

Với thái độ đó nên Hoàng Bắc Nguyệt có thêm chút hảo cảm với hắn, Phong Nhã Ngọc hoàn toàn không phải cùng loại người với Quyền vương, Quyền vương thoạt nhìn khôn khéo lão luyện, mà Phong Nhã Ngọc lại giống như thủy tinh trong suốt.

Đây là muốn đoạt ngôi vị hoàng đế với Phong Liên Dực sao?

“Không dám nhận.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên gật đầu.

Phong Nhã Ngọc ngẩng đầu thì thấy mặt nạ, có chút tò mò, đang muốn mở miệng nói chuyện thì một tiểu thái giám đã chạy tới, nói: “Điện hạ, Hoàng hậu nương nương xin mời ngài qua.”

Vẻ mặt tươi cười của Phong Nhã Ngọc biến mất trong nháy mắt, tựa hồ rất không tình nguyện: “Mẫu hậu có chuyện gì, hồi cung rồi nói sau.”

“Nhã Ngọc, mẫu hậu tìm ngươi, ngươi đi đi, đừng để cho bà ấy đợi lâu.” Mặc dù trên mặt Quyền vương vẫn mang vẻ tươi cười, nhưng ngữ khí cũng rất uy nghiêm.

Phong Nhã Ngọc nhìn hắn một cái, không vui nói một tiếng: “Đã biết.” Rồi rầu rĩ không vui xoay người rời đi.