Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 741: Tuyệt sát thiên hạ (cuối)




“Vừa rồi quên giới thiệu, ta không chỉ là triệu hoán sư, còn là thuần thú sư và luyện dược sư, ma thú canh giữ Tu La thành, là thành quả lần đâu tiên ta thuần thú. Độc Tu La vương trúng phải, tên là Phệ Tâm Đan, độc tính rất mạnh, hơn nữa không có thuốc giải, cách duy nhất, đó là mỗi ngày lấy từ giữa ngực ra một chén máu, sau khi đủ bảy bảy bốn chín ngày, chờ máu từ từ chuyển xang màu hồng, độc tự nhiên liền giải.” ( #Ân: quá ngoan! quá độc! bất quá... ta thích!)

“Nữ nhân độc ác! Tiểu. Nhân. Bỉ. Ổi!” Diễm Tâm Sư nhịn không được nghiến răng nghiến lợi hét lớn lên, nhưng có Hoả Diễm ma thú đứng ở đó, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Không dám nhận, trước mặt người của Tu La thành, sự vô sỉ của ta có tính là cái gì.”

Hoàng Bắc Nguyệt nói một câu, khiến cho đám người Tu La thành ai nấy đều mặt đỏ tía tai, không thể phản bác.

Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nói đến ngoan độc, ai có thể so sánh cùng Tu La thành?

Cúi đầu nhìn thoáng qua Phong Liên Dực vẫn luôn im lặng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn ở lại đây quá lâu, dù sao, từ đầu đến giờ vẫn chưa thấy Vương tộc ma thú xuất hiện.

Cho dù nàng có ma thú canh giữ Ô Sát, nhưng cũng chỉ có thể xuất hiện hù doạ những người kia, Ô Sát ở trong phong thú phù chưa lâu, cùng nàng cũng chưa có liên hệ gì lớn, nàng cũng chưa thực sự dùng nguyên khí cung cấp nuôi dưỡng nó, trạng thái hiện tại của nó vẫn rất suy yếu.

Hơn nữa phù nguyên của nàng bị Linh Tôn lấy đi, không có sự chống đỡ của phù chú thuật, nàng rất khó có thể điều khiển phong thú phù cấp cao này.

Nếu lát nữa Vương tộc ma thú xuất hiện, đánh vỡ phong thú phù của nàng, lấy lại Hoả Diễm ma thú trở về thì không nói, nhưng chính nàng cũng sẽ gặp hoạ.

Nơi này không nên ở lâu, lấy được giải dược cho Cát Khắc, nàng cũng không muốn dây dưa lâu, điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu bay lên trời cao, xoay người đi xa.

“Ô sát, còn không mau đi!” Xa xa còn gọi ma thú canh giữ một tiếng.

Hoả Diễm ma thú trước mắt ở trong phong thú phù, còn có chút mơ màng trừng mắt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu nhìn thoáng qua nam nhân áo trắng kia, mạnh mẽ rùng mình một cái, so với phong thú phù còn sợ hãi hơn.

Hơi thở đáng sợ như vậy, khiến cho Ô Sát không dám ở lại, lập tức liền phi thân đi, đuổi kịp Hoàng Bắc Nguyệt, từ từ biến thành một ngọn lửa nho nhỏ, nhảy vào bên trong hạt châu, chậm rãi biến mất ở phương xa.

“Bệ hạ” đám người Diễm Tâm Sư chạy lên, quỳ một gối xuống trên mặt đất, hung hăng nói: “Người đeo mặt nạ quỷ kia vẫn chưa chạy xa, bây giờ ta tập trung lực lượng, lập tức đuổi theo giết nàng!”

Phong Liên Dực hơi nâng tay lên, tỏ vẻ không cần, nhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó lại chậm rãi mở, con ngươi màu tím ẩn chưa hàn băng khiến người ta phát lạnh.

“Không cần các ngươi nhúng tay, nàng không trốn thoát khỏi tay bổn vương!”

“Dạ!” mệnh lệnh của Tu La vương, ai cũng không dám cãi, Diễm Tâm Sư nói: “Bệ hạ, tuyệt sát lệnh, đã bắt đầu được chưa.”

Phong Liên Dực khẽ gật đầu, thân thể cử động một chút động đến vết thương do nàng gây ra, máu màu đen từ trên ngón tay chậm rãi chảy xuống, nâng lên bàn tay chạm vào nàng, thấy trên đó vẫn còn vết máu, lông mày hơi nhíu lại.

Vết thương này đau quá! Vì sao lại đau đến như vậy? Là bởi vì miệng vết thương vừa gây ra sao?

Khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay một đoạn thật xa, Hoàng Bắc Nguyệt liền lập hạ xuống dưới, mặt nạ rơi ra, trên khuôn mặt tái nhợt đầy vết máu, tình trạng của nàng so với Phong Liên Dực cũng không tốt hơn.

Tháo bỏ băng gạc ở trên bụng, lục lọi lấy một ít thuốc cầm máu và Sinh Cơ đan bôi lên, sau đó lại vội vội vàng vàng băng bó lại thật nhanh.

Nàng trốn ở ngoại thành phía Nam, trong một rừng cây rậm rạp.

Đứng ở trên cây cao nhất, nhìn thấy phía trước một trời tràn ngập lửa đỏ rực, nơi đó là doanh trại của lính đánh thuê, chỉ sợ bây giờ cái gì cũng không còn.

Trong đêm đen, vô số bóng dáng giống như tử thần ác quỷ chạy loạn bốn phương tám hướng, tiếng chém giết, kêu la thảm thiết, truyền đến tai nàng.

Diệt toàn bộ lính đánh thuê trong thiên ha, Tu La thành vừa ra lệnh này, những người bình tĩnh trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng bắt đầu loạn lạc.