Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 940: Săn giết Mặc Liên 5




Thiếu niên kia vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn đứng sau lưng nàng.

Gã sai vặt hàm răng run lập cập nói: "Quận, quận chúa tha mạng, tha, tha tiểu nhân đi, tiểu nhân mỗi ngày hoá vàng mã dâng hương cho ngài, ngài chớ trách móc, chớ trách móc..."

Ban ngày, gã sai vặt này tưởng nhìn thấy quỷ, sợ đến tiểu ra quần, sau khi nói xong liền khóc lớn lên.

Cô gái kia đá hắn ngã lăn ra đất, "Hoá vàng mã? Ngươi dám nguyền rủa ta chết?"

Cú đá quả thật chạm vào người, gã sai vặt nhìn thấy, nghĩ thầm quỷ không đá được, nhưng quận chúa đá thì thực sự đá được, như vậy là người sống...

Lập tức khôi phục lại vẻ từ bi, gã sai vặt sửng sốt một chút hô to: "Quận chúa, ngài, ngài thật sự còn sống?"

Cô gái lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi ước gì bổn quận chúa chết sao?"

"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám! Tiểu nhân rất cao hứng!" Gã sai vặt đứng lên khỏi mặt đất nói, "Tiểu nhân lập tức đi báo cho Phương di nương, nhân tiện để người tiến cung báo, đây là việc vui lớn!"

Cô gái đi qua hắn nói: "Tạm thời đừng truyền tin tức ta trở về, để Phương di nương tới gặp ta là được."

"Vâng, tiểu nhân đưa ngài về Lưu Vân Các, lập tức nhờ người đi gọi Phương di nương!" Gã sai vặt vội vàng cúi đầu khom lưng tiễn cô gái về Lưu Vân Các, dọc đường đi may mà không có ai, trở lại Lưu Vân Các, gã sai vặt lập tức đi tìm Phương di nương.

Công lao to lớn này khong thể nhường cho người khác.

Nhìn cô gái dọc đường đi được người cung kính khen tặng, đưa đến một nơi hoa lệ ưu nhã, cô gái lại chính là chủ nhân của phủ Trưởng công chúa, vì vậy trong lòng thiếu niên có chút có chút tự ti.

Hóa ra nàng sinh ra tôn quý như vậy, chẳng trách nàng khí chất như vậy, căn bản không giống cô gái gia đình bình thường.

"Hồng Liên, hóa ra ngươi là quận chúa"

"Từ bây giờ không được gọi ta là Hồng Liên!" Cô gái ngẩng đầu, trong con ngươi lộ ra vẻ thanh lạnh "Gọi ta là Hoàng Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt quận chúa của phủ Trưởng công chúa, nhớ cho kỹ!"

Thiếu niên sửng sốt, Hoàng Bắc Nguyệt? Bắc Nguyệt quận chúa?

Đây mới là thân phận thật sự của nàng sao? dòng họ cao quý, phong hào tôn quý, nhưng với hắn vừa xa lạ vừa lạnh như băng.

Hắn vẫn thích cái tên "Hồng Liên".

Nhìn thiếu niên cúi đầu trầm mặc, Hồng Liên nói: "Tiểu thạch, ngươi đã cứu ta một mạng, lại đưa ta trở về, ta không phải người vong ân phụ nghĩa, lát nữa sẽ cho ngươi một số tiền, ngươi cầm về nhà đi."

Lúc nói lời này, trong lòng Hồng Liên mơ hồ né sát ý, hiện tại tới phủ Trưởng công chúa rồi, không cần cái tên ngu ngốc này nữa. Hiện tại hắn là người duy nhất biết nàng là Hồng Liên, đương nhiên không thể để sống sót.

Nhưng Lưu Thạch lại lắc đầu, rất có cốt khí nói: "Ta không muốn tiền của ngươi!"

"Vậy ngươi muốn gì? Mỹ nữ? Quan to lộc hậu? Ngươi ngu như vậy, làm quan sẽ chết sớm." Hồng Liên châm biếm.

Lưu Thạch thành thật cúi đầu, nói: "Ta chẳng muốn gì! Chỉ muốn được đi theo ngươi thì tốt rồi".

Hồng Liên sửng sốt, nhìn chằm chằm thiếu niên này trong chốc lát, nhớ tới dọc theo đường đi hắn tận tâm hết sức cùng bảo vệ, kể cả nàng không cần. Lúc ấy nàng chẳng có cái gì, hắn vẫn khăng khăng một mực đi theo che mưa che gió, bồi nàng ăn gió nằm sương.

Những chuyện này đối với nàng mà nói không phải là một bằng hữu, thậm chí không là một đồng bạn, chỉ là một con chó mà thôi.

"Lưu Thạch, đi theo ta sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này, ngươi hiểu chứ!" Hồng Liên lạnh lùng nói.

"Chính vì hiểu rõ nên mới có thể đi theo ngươi ra đây." Lưu Thạch thấp giọng nói, cục xúc bất an đứng ở trước mặt nàng.

Hồng Liên nhìn hắn, trong ánh mắt tinh khiết của thiếu niên này không hề có tính toán.

"Nếu không sợ chết thì cứ đi theo đi." Nàng để Lưu Thạch tắm rửa thay quần áo, sau đó Phương di nương vội vội vàng vàng chạy đến.

Hồng Liên không ngu ngốc, trước khi tới, nàng đã hỏi thăm chuyện của phủ Trưởng công chúa không ít, biết hàng năm Bắc Nguyệt quận chúa không ở đây, cho nên chủ phủ này là vị Phương di nương.

Hiện tại Hoàng Bắc Nguyệt giả mạo thành Hồng Liên, lại thả tin tức nói Bắc Nguyệt quận chúa đã chết, ngay cả phủ Trưởng công chúa đều bị giấu diếm nghiêm ngặt, mặc dù hiện tại nàng không biết Hoàng Bắc Nguyệt có ý đồ gì, nhưng nàng biết, giờ phút này Hoàng Bắc Nguyệt tuyệt đối không ở trong phủ.

Kế tiếp, chính là lúc nàng báo thù!

Phương di nương vội vã đi vào, vừa nhìn thấy nàng liền quỳ xuống, khóc ròng nói: "Quận chúa!"

Hồng Liên liếc mắt, thản nhiên nói: "Đứng lên đi, ta còn sống, không cần khóc."

Phương di nương xoa nước mắt đứng lên, nhìn thấy trên mặt nàng gầy gò bộ dáng uể oải, cảm giác đau lòng, dù sao Tiêu Linh không mặn mà với bà, mà nhiều năm như vậy, bà đã sớm đối đãi với Hoàng Bắc Nguyệt như con gái mình.

"Ngươi trong khoảng thời gian này nhất định ăn thật nhiều vị đắng, Nguyệt nhi, di nương không bản lĩnh, nhưng cũng không thể nhìn ngươi xông vào đầm rồng hang hổ, ngươi cứ ở trong nhà tĩnh dưỡng cho tốt, các chuyện khác tạm thời để xuống đi."

Hồng Liên nắm tay chống mặt, nói: "Di nương, kỳ thật ngươi nói rất đúng, một mình ta muối làm trời long đất lở thì có ích lợi gì?"

Phương di nương ngẩn ra, không ngờ lần này nàng trở về lại nghĩ thông suốt, trong lòng vừa vui vẻ vừa âu sầu. Vui vì nàng đã thông suốt, mà ưu sầu vì đau lòng nàng nhất định trải qua nhiều sóng gió, nếu không làm sao tự dưng nghĩ thông suốt đây?

Bắc Nguyệt, ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi, đứa bé nhỏ, an an phận phận ở nhà cho tốt, mấy ngày nay vì tin tức giả, Hoàng thượng cùng thái hậu không biết thương tâm rất nhiều, may mà ngươi an ổn trở về, nếu có chuyện không hay xảy ra, ta làm gì còn mặt mũi đi gặp mẫu thân ngươi." Phương di nương xoa nước mắt nói.

Hồng Liên vô tình nghe, khóe miệng có chút trề ra, không ngờ Hoàng Bắc Nguyệt lại có nhiều người quan tâm như vậy, hừ! cô ta xứng đáng sao?

"Tốt lắm, ta biết các ngươi lo lắng, nhưng hiện tại ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được." Hồng Liên thản nhiên nói, "Di nương, gần đây có đại sự gì phát sinh không? Đặc biệt trong cung."

Phương di nương lau khô nước mắt, kể mấy chuyện phát sinh mấy ngày nay cho nàng, đặc biệt là động tĩnh trong cung sau khi tin nàng chết truyền ra.

Bà biết Hoàng Bắc Nguyệt là người thông minh tỉ mỉ, bởi vậy không ẩn giấu, nói cẩn thận không bỏ sót. Có điều bà thật sự nghĩ mãi không rõ, vì sao lại vô duyên vô cớ truyền ra tin bị chết chứ? Phương di nương muốn hỏi nhưng không dám.

Hồng Liên nghe, hiểu rõ đại khái chân tướng mới hỏi: "Ngươi nói bọn họ đưa tin mẫu thân của ta còn sống, bởi vậy bọn họ đi Biệt Nguyệt sơn trang?"

"Không sai."

Hồng Liên cười lạnh: "Chỉ nói bậy, đó là cái bẫy! Mẫu thân của ta làm sao có thể ở Biệt Nguyệt sơn trang?"

Lần trước Hoàng Bắc Nguyệt đi Biệt Nguyệt sơn trang, Phương di nương có biết đến. Bà lúc ấy vẫn cố gắng khuyên can, nhưng không ngăn được. Nhưng khi ra khỏi Biệt Nguyệt sơn trang không hề nói chuyện của Trưởng công chúa Huệ Văn!

Phương di nương vốn cảm thấy kỳ quái, vì sao đột nhiên nói trưởng công chúa ở trong Biệt Nguyệt sơn trang, hiện tại nghe chính miệng nàng nói càng cảm thấy hoài nghi!

"Nguyệt nhi, ta biết Cát Khắc cùng A Tát Lôi là người của ngươi, nhưng bọn họ vì sao phải làm như vậy? Bọn họ vẫn cầm Vương lệnh của lính đánh thuê đó!"

Hồng Liên lạnh lùng nói: "Đi đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày thấy lòng người, người ngoài mãi chỉ là người ngoài."

Phương di nương kinh hoảng nói: "Bọn hắn phản bội ngươi?!"

Hồng Liên buồn bã cười cười.

"Một đám sói trắng!" Phương di nương oán hận nói, "Nguyệt nhi, ngươi chịu khổ rồi."

"Không ai nghĩ mạng của ta lớn như vậy." Hồng Liên nói, nàng lần trước đi qua Biệt Nguyệt sơn trang, biết bên trong chắc chắn không trưởng công chúa, đây là cái bẫy của Hoàng Bắc Nguyệt bẫy, hơn nữa Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhất định tiến vào!

Vậy Tiêu Dao Vương bị cử đi là ai? Bên trong có chuyện gì xảy ra? Nàng không thể hiểu hết, tuy nhiên có thể khẳng định là trong khoảng thời gian ngắn Hoàng Bắc Nguyệt không thể về được.

Thế nên nàng có cơ hội!

"Nguyệt nhi, ngươi còn sống, thật sự muốn gạt Hoàng thượng cùng thái hậu sao? Bọn họ rất lo lắng ngươi." Phương di nương cẩn thận hỏi.

Hồng Liên đầu óc vừa chuyển, nói: "Không cần gạt, ngươi phái người đi thông báo, nhưng ta không muốn bị làm phiền".

"Yên tâm, di nương hiểu, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta sai người nước ấm tắm táp, sau đó ăn một chút rồi ngủ một giấc nhéc." Phương di nương kiên nhẫn dặn dò xong mới đi ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Quận chúa đã trở về, sau này phủ Trưởng công chúa vẫn có người dựa vào.

Bà lập tức sai người nói tin Bắc Nguyệt quận chúa còn sống đưa đến trong cung, tin tưởng sau này, phủ Trưởng công chúa vẫn sẽ nhận hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!

***** Bắc Nguyệt hoàng triều *******