Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 962: Đi ngược gió 3




"Ta hiểu." Yểm xoay gò má khiến kẻ khác kinh diễm, đôi mắt màu đỏ quỷ dị tà ác, ngữ điệu có chút thê lương, "Quân Ly, ngươi đáng thương như vậy, cả đời này rốt cục theo đuổi cái gì chứ?"

"Cả ngươi nữa? Ngươi cũng đáng thương như thế mà thôi?" Quân Ly lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Ta a." Yểm cười rộ lên, "Mặc kệ ta đuổi theo cái gì, nhưng luôn dùng sức, dụng tâm, lại càng cẩn thận nơm nớp lo sợ một ngày nào đó ta không với được."

Trong lời nói mở lòng kia cũng không khó cảm nhận được vị cay đắng.

Quân Ly thản nhiên nói: "Ta cũng vậy."

Lời đã nói xong, không cần nhiều lời, Quân Ly đã xoay người, lội nước mà đi, trong nước đen ào ào chảy, hắn hỏi một câu: "Ngươi đồng ý không?"

"Vì được nhìn ánh sáng, chỉ có thể đồng ý. Chỉ mong nàng đừng trách ta." Yểm lười biếng nói.

Quân Ly hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi trước, càng chạy càng xa, tiếng nói từ phương xa truyền đến, "Vậy ngươi chờ ánh mặt trời lại chiếu vào con mắt tà ác của ngươi đi."

Trong bóng tối, đôi mắt màu đỏ hơi cong lên, lộ ra tia sáng hi vọng.

Nôn...

Cái trán Quân Ly rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt như chim mất cánh, rơi trên mặt đất, dùng sức nôn khan.

Cảm giác Ý thức bị xâm chiếm như có người dùng gậy gộc khuấy đảo trong đầu, không chỉ đau nhức mà còn có cảm giác thống khổ khó tả.

Nàng cúi người bên Hồ máu, nôn khan hồi lâu, thân thể khó chịu cuộn lại, sắc mặt tái nhợt như giấy.

Quân Ly ngồi xổm xuống sau lưng nàng, vươn tay vỗ nhẹ lưng, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người đẩy hắn ra, chịu đựng khó chịu hỏi: "Ngươi nói gì với hắn?"

Vừa rồi ý thức bị xâm chiếm, nàng quá khó chịu, vì thế không nghe thấy bọn họ bí ẩn đối thoại.

"Ngươi không cần biết." Hắn tùy ý nói một câu liền đứng lên chuẩn bị đi.

"Chờ một chút!" Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, sắc mặt mặc dù khó coi, nhưng ánh mắt lãnh ngạo vẫn có sức uy hiếp như cũ.

Quân Ly thản nhiên quay đầu nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm giọng nói: "Ngươi nói cách có thể cứu Phong Liên Dực, là để hắn chết sao?"

Quân Ly ngước mắt lên, trong khoảnh khắc, dường như thấy đôi mắt đỏ đậm của hắn có chút trong suốt, có vẻ màu đen bị giam cầm sâu trong linh hồn đang muốn giãy dụa bò ra.

Trong lòng nàng đau xót, miệng khẽ thốt lên một tiếng "sư phụ", nhưng màu đỏ lại như thủy triều, trong nháy mắt màu đen đang giãy dụa dâng lên kia bị bao phủ không còn tăm hơi.

Nàng ngơ ngẩn.

Mà Quân Ly lại cười lạnh nói: "Nếu chỉ có cách ấy, ngươi cũng quá coi thường ta."

"Vậy cách của ngươi là..." nói một nửa, Hoàng Bắc Nguyệt liền mím môi, không nói tiếp nữa. Nàng biết nhiều lời vô ích, Quân Ly sẽ không cho nàng đáp án, bởi vì nàng không đáp ứng điều kiện của hắn.

Ánh mắt nhạt nhòa, nàng chuẩn bị rời đi, nhưng Quân Ly lại đột nhiên đi tới bên Hồ máu, nhìn bề mặt Hồ máu tĩnh lặng, hỏi: "Ngươi biết vì sao Người của Thành Tu La muốn bắt Mặc Liên không?"

Việc này sao lại liên quan tới Mặc Liên?

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Bởi vì hắn có Thuật Chiêu hồn?" Thuật Chiêu hồn này là nghe Quân Ly nói, cụ thể là cái gì nàng không rõ lắm.

"Không sai." Quân Ly gật đầu giải thích "Chiêu hồn, tên như ý nghĩa, hắn có thể triệu hồi hồn phách của người mới chết quay về thân thể sống lại."

Thuật pháp này nghe rất quỷ dị, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt không hoài nghi, Mặc Liên rất thần bí, hơn nữa Thánh quân coi trọng hắn như thế, chỉ sợ không phải vì thực lực hắn cường đại, mà có nguyên nhân khác. Chắc chắn có liên quan tới chiêu hồn thuật.

"Ma thú Địa ngục của Thành Tu La bị phong ấn, thân thể cần máu tươi ngưng tụ thành, mà linh hồn phiêu đãng, muốn Thuật Chiêu hồn của Mặc Liên." Quân Ly thản nhiên nói.

"Ngươi nói chuyện này với ta làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu hỏi, chuyện của Ma thú Địa ngục mặc dù nàng cũng tò mò, nhưng hiện tại, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện của Phong Liên Dực, các chuyện khác không có hứng thú tìm hiểu.

Quân Ly quay đầu nhìn nàng, "Ngươi không muốn biết nguồn gốc của Thuật Chiêu hồn sao?"

"Cái đó có quan hệ với đoạn tình tuyệt ái sao?" Nếu bình thường, nàng nhất định sẽ vạn phần tò mò, nhưng trong lòng hiện tại chỉ có kích động.

Quân Ly lại không để ý tới vấn đề của nàng, nói tiếp: "Thuật Chiêu hồn, là một phụ nữ tên là Kết Ngạnh mang đến. Cô ta rất mạnh, thuật pháp nổi tiếng âm u quỷ dị mà độc ác, trong đó bao gồm Thuật Chiêu hồn, Thuật Nguyền rủa, và Thuật Bùa chú."

Nghe chữ "Kết Ngạnh" thì trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt liền dao động, nghĩ đến khóe mắt Mặc Liên có hoa Kết Ngạnh, liền biết bọn họ nhất định có quan hệ. Sau đó lúc nghe đến "Thuật Bùa chú", vẻ mặt càng ngưng trọng, nghiêm túc nghe.

"Cô ta có Vạn Thú Vô Cương?"

Quân Ly lắc đầu, nói: "Khi đó Thuật Bùa chú không lợi hại như ngươi đã thấy. Kết Ngạnh giỏi sử dụng nhất là chiêu hồn và nguyền rủa, cùng với năng lực điều khiển lôi, hỏa."

Nghe đến đó, Hoàng Bắc Nguyệt biết cô ta nhất định có huyết thống quan hệ với Mặc Liên. Trong huyết mạch Kết Ngạnh cũng truyền lưu trên người Mặc Liên.

"Cô ta hẳn là thái tổ mẫu của Mặc Liên." Quân Ly nói, "Ngươi chắc đã nghĩ được nhiều thứ của Mặc Liên giống cô ta chứ?."

"Thì sao?" Hoàng Bắc Nguyệt nói, "Kết Ngạnh đã chết, cô ta để lại Thuật Chiêu hồn có thể thức tỉnh Ma thú Địa ngục, vậy đoạn tình tuyệt ái thì sao?"

Quân Ly nói: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi luôn luôn thông minh, vì sao lúc này lại ngu ngốc như vậy?"

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, nàng quả thật tâm phiền ý loạn, không nghiêm túc tự hỏi. Một câu nói của Quân Ly như một chậu nước đá tưới xuống, nàng sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới lời hắn vừa nói.

Kết Ngạnh dùng Thuật Chiêu hồn cùng Thuật Nguyền rủa?

"Ngươi sẽ không nói cho ta biết, đoạn tình tuyệt ái là một nguyền rủa chứ." Hoàng Bắc Nguyệt cay đắng cười rộ lên.

Quân Ly cũng cười, vui mừng nói: "trước khi Kết Ngạnh tới, Thành Tu La không có đoạn tình tuyệt ái, khi đó Tu La vương hoang dâm vô đạo, thê thiếp thành đàn, một trận đại chiến trăm năm trước, Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu suýt bị diệt, chính Lệ Tà dẫn Kết Ngạnh đến đây, để cô ta vô tình đánh thức Ma thú Địa ngục. Tu La vương bất ngờ ám toán lúc cô ta không phòng ngự, nên chết trong Hồ máu. Trước khi chết, cô ta lưu lại lời nguyền rủa, đó là đoạn tình tuyệt ái. Vì lời nguyền này mà Minh xuất hiện."

Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không nhúc nhích nghe, sau khi hắn nói xong thật lâu, nàng vẫn không thể khôi phục, thì thào hỏi: "Vậy lời nguyền rủa truyền thừa theo huyết mạch sao?"

Nàng từng đọc không thiếu điển tịch, biết nguyền rủa bình thường kế thừa bởi huyết mạch, di truyền đời đời. Nếu không diệt tộc, nguyền rủa vĩnh viễn không mất đi.

Quân Ly không gật cũng không lắc đầu, ngắn ngủi trầm mặc, đó là chấp nhận.

Nàng nhớ tới Yểm bảo nàng đi tìm Huyễn Linh Thú, lúc ấy liền kỳ quái, vì sao chuyện của Thành Tu La phải đi hỏi thần thú của Điện Quang Diệu? Mà lúc Yểm nhắc tới chuyện này với Huyễn Linh Thú. Nó liền tức giận nổi sát khí muốn giết nàng.

Chung quanh im ắng, Hồ máu không hề có động tĩnh, chỉ có tiếng nói của Quân Ly chậm rãi vang lên: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đồng ý đem Mặc Liên hiến tế cho Minh sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt chợt ngẩng đầu, trước mắt mờ mịt, Quân Ly hỏi xong một câu không đợi câu trả lời đã rời đi.

Không cần chờ nàng trả lời, bởi vì đáp án căn bản là không cần.

Hốc mắt Hoàng Bắc Nguyệt cay xè, xoay người lảo đảo đẩy cửa ra ngoài.

Có lẽ cảm giác được nàng khổ sở, trong hắc thủy cấm lao, Yểm chậm rãi tới gần đồng trụ, nâng đầu nhìn nàng: "Ta thích Xú nha đầu tâm ngoan thủ lạt, bạc tình bạc nghĩa, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức mím môi, không nói một lời đi lên phía trước.

Yểm nói: "Hiến tế Mặc Liên cho Minh, hắn không nhất định sẽ chết, bị Minh cắn nuốt cùng lắm biến thành nửa người nửa thú mà thôi, cho dù hắn chết nhưng có thể cứu được Phong Liên Dực. Trong lòng ngươi, Phong Liên Dực vẫn kém Mặc Liên sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt hít một hơi dài mới vô lực nói: "Ngươi rất phiền."

Yểm than thở nói: "Lúc đầu Quân Ly cho ngươi dùng ta trao đổi, ngươi đều đã đồng ý. Tại sao tên du côn cắc ké Mặc Liên kia ngươi lại không chịu! Bất công! Bất công!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt nghiêm nghị, cả người lạnh như băng sương.

Đại khái biết không nên chọc giận nàng, Yểm biết điều câm miệng.

Tâm trạng lo lắng không yên trở về, chưa tới phòng đã nghe thấy tiếng chi chi nha nha của chức mộng thú, đi tới mới phát hiện Mặc Liên ngồi ở bên cửa sổ, Chi Chi ngồi bên cạnh hắn, nói liên miên cằn nhằn gì đó, cũng không biết nói gì, Mặc Liên hình như lại hiểu, thường thường gật đầu.

Hai người bọn họ thật hợp nhau, Chi Chi ở cùng Tiểu Hổ luôn vấp phải trắc trở, tuy nhiên tới chỗ Mặc Liên mọi việc lại như ý, thường xuyên còn có thể bắt nạt Mặc Liên. Tuy nhiên Chi Chi rất thích hắn, mấy ngày nay ở trong không gian linh thú không có việc gì, thường bỏ chạy đến chơi đùa cùng Mặc Liên.

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới nói: "Ngươi hiểu Chi Chi nói chuyện sao?"

Vừa nghe đến tiếng của nàng, Mặc Liên lập tức xoay người lại, vẻ mặt đơn thuần mừng rỡ tươi cười.

Nhìn thấy nụ cười không tự nhiên kia, Hoàng Bắc Nguyệt không tự chủ quay mặt đi, nhìn thấy Mặc Liên cười như vậy, trong lòng đột nhiên cảm giác rất bất an.

Nàng quay đầu, nhưng lại thấy Huyễn Linh Thú không biết khi nào ngồi xổm trên cửa sổ, thân hình nhỏ đi rất nhiều, nhưng chẳng ảnh hưởng đến khí thế cường đại của nó. Hai mắt nhìn chằm chằm nàng, mang theo một tia cảnh cáo.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi quay mặt, rõ ràng trong ánh mắt Huyễn Linh Thú có ý tứ cảnh cáo.

Mặc Liên nhảy xuống khỏi cửa sổ, đi tới trước mặt nàng, cao hứng nói: "Nó dạy ta, để ngươi thích."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, Chi Chi lại nhìn hắn theo kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chi nha chi nha kêu to, tay đấm chân đá Mặc Liên, hận không thể xách hắn về nhà nấu đúc lại.

Mặc Liên lập tức hiểu bản thân lỡ lời, đỏ mặt lên, vội vàng xách Chi Chi bối rối chạy.

Nhìn bóng lưng bọn họ cãi nhau ầm ĩ, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên, tươi cười chậm rãi trở nên trầm trọng cùng cay đắng.

Huyễn Linh Thú ở trên cửa sổ nhẹ nhàng hừ lạnh, giương cánh lên liền biến mất.

Nàng đau đầu vỗ về thái dương, uể oải ngồi xuống, đầu óc hỗn loạn, đủ loại âm thanh chém giết giằng co nhảy chồm chồm bên trong.

Trong đầu sắp nổ tung, nàng rên khẽ một tiếng, nằm úp sấp trên bàn, đầu gối lên hai cánh tay.

Nàng đột nhiên cảm giác nếu chính mình đoạn tình tuyệt ái thì tốt rồi, như vậy không cần quá thống khổ.

Phía sau có tiếng bước chân vang lên, nàng sống lưng cứng đờ, lập tức ngẩng đầu, trừ gương mặt có chút hồng ngân, thần thái vẫn lạnh lùng như thường.

Một tràng cười khẽ, người phía sau chậm rãi lắc lư đến trước mặt, tóc trắng như tuyết hạ xuống, đôi mắt màu tím sậm nhìn nàng nhưng không nói lời nào.

"Lại chuyện gì sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thần thái tự nhiên hỏi.

Lệ Tà cười, nói: "Ngay cả ta cũng bội phục ngươi, sao ngươi có thể biểu hiện bình tĩnh được như vậy?"

"Ta có quy tắc xử sự khác ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, rất phiền phức lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Đi gặp bệ hạ đi, sợ rằng không còn nhiều thời gian lắm." Lệ Tà cười gian nói.

Hoàng Bắc Nguyệt không tự giác uốn thẳng sống lưng, ngón tay tựa vào đùi bình tĩnh đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

Lệ Tà đi bên cạnh nhìn bộ dáng của nàng, không khỏi lên tiếng hỏi: "Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng ngươi sao có thể đồng thời chứa hai người chứ?"

Nàng thản nhiên quét mắt nhìn hắn, cười lạnh: "Ngươi nghĩ nhiều quá."

"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Trong lòng ngươi thích bệ hạ, nhưng lại không dứt bỏ được Mặc Liên."

"Không dứt bỏ được không nhất định là tình yêu." Hoàng Bắc Nguyệt nói đơn giản hữu lực. Lệ Tà nghe được ngẩn ra, cái hiểu cái không, đại khái là không hiểu.