Phượng Nghịch

Chương 117: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (42)




Hách Liên Du đứng dậy, chắp tay đứng ở dưới cửa, ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt hắn, hình dáng hắn càng có vẻ như đá tạc. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, môi mỏng phát ra giọng không cho phản bác: "Mẫu thân, con chỉ cần nàng."

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn luôn hiểu chuyện săn sóc, chưa bao giờ không vâng lời bà. Tô Lưu Cẩn chỉ cảm thấy đau lòng như bảo bối của mình bị người đoạt đi. Bà khó có thể tin, cau mày trách cứ: "Thanh nhi!"

Trên mặt Tô Lưu Cẩn không có sóng, trong mắt lại là sóng biển xô bờ. Từ trước đến giờ hắn biết bà, vô luận tâm tình kích động cỡ nào cũng không chịu thể hiện, lộ ra cử động lúng túng, phản ứng như thế là nảy ra lúc kinh sợ. Hắn hơi mềm giọng nói: "Nếu mẫu thân động đến mẹ con họ, nhi tử cũng khó sống ở trên đời này nữa, xin mẫu thân ghi nhớ." Tô Lưu Cẩn tức giận khẽ run môi đỏ mọng, thẳng tắp theo dõi hắn, thấy hắn muốn đi, cáu kỉnh mở miệng: "Là Thượng Quan gia bọn họ nợ chúng ta."

Thân thể Hách Liên Du dừng lại, cũng không quay đầu lại: "Là nhi tử nợ nàng." Dứt lời sải bước đi.

Thân thể Tô Lưu Cẩn phát run, chỉ tựa như mất khí lực té lên ghế mỹ nhân, bà đưa ra một cái tay dùng sức vặn ngực, trên trán rịn mồ hôi, hơi yếu kêu một tiếng: "Huyên Nhi....."

Một cô gái áo trắng nhanh chóng vào bên trong, thấy tình cảnh nàng vội lấy ra bình sứ màu trắng, đổ hai hạt ra trong lòng bàn tay. Tô Lưu Cẩn uống vào, mặt mũi tái nhợt mới dần dần có chút máu, mở mắt ra thấy người tới, suy yếu cười: "Không phải là Huyên Nhi à."

Thị nữ áo trắng cười yếu ớt nói: "Huyên cô nương ở trong cung mà, nếu Vương Phi muốn gặp nàng, nên điều lý thân thể thật tốt."

Tô Lưu Cẩn nghe vậy vẻ mặt có chút hoảng hốt, hoa mai trong sân nở cực đẹp, trong ánh nắng lấp lánh như tuyết, có gió thổi tới, rừng hoa rực rỡ, bà đột nhiên cười: "Ta cũng nên vào cung một chuyến."

Trong Càn Khôn Điện chỉ còn người già kéo dài hơi tàn, vẫn có tầng tầng trọng binh canh giữ. Ngự y thay phiên chiếu cố, bất quá treo ngược một hơi không chịu chợp mắt, các ngự y nơm nớp lo sợ, liên tiếp lắc đầu. Chợt nghe ngoài điện truyền đến tiếng vỗ tay, chính là ám hiệu lui ra, vội vàng đặt áo choàng xuống lui ra ngoài. Bức rèm che trong điện lại tốc lên, làm như có người vào điện. Tiếng quần áo xột xột xoạt xoạt, có tiếng chuông vang động theo bước chân, cực kỳ thanh thúy dễ nghe. Trong điện cũng không có người khác, rèm thêu rồng đã dùng cái móc vàng vén lên. Hoàng đế mê mê mang mang nghe, hoảng sợ mở to mắt, khó khăn quay mặt lại. Bóng người yểu điệu chuyển qua đồ trang trí. Gương mặt ánh đẹp bức người trong trí nhớ, trong cổ họng của hắn hỗn độn nhẹ A một tiếng, giống như dùng toàn lực phát ra âm thanh: "Là nàng...."

Tô Lưu Cẩn nhìn hắn mỉm cười: "Bát ca, là ta."

Tin tức Hoàng đế băng hà vang dội trong hoàng cung đúng lúc mặt trời chiều ngã về tây. Mùa đông phía chân trời có mây lượn quanh, xa xa nhìn lại, lại thành màu tím bạc dày vô cùng. Mặt trời lặn cực nhanh, không bao lâu, chỉ còn lại mây mỏng nhuộm ánh sáng tàn, đợi thêm một hồi, mây mỏng cũng dần dần biến mất. Màn đêm buông xuống, cắn nuốt hầu hết chút sắc thái còn sót lại.

Thượng Quan Mạn khóac áo choàng đứng ở trong sân, nhìn màu sắc từng chút bị bóng đêm xóa đi, mơ hồ có nước mắt lạnh như băng trượt xuống, theo cằm rơi vào trong cổ áo. Thân thể lạnh dồn sức rùng mình một cái. Nàng duỗi ngón tay lau, chất lỏng ẩm thấp mát mẻ đọng trên đầu ngón tay trắng nõn, chốc lát liền bị gió thổi khô rồi.

La cô ở sau lưng nàng thở dài: "Khóc lên cũng tốt."

Thân thể nàng bỗng chốc cứng đờ, nhẹ xoay mặt: "Ông ấy không đáng để ta khóc vì ông." Che kín áo choàng lướt qua La cô đi vào trong nhà: "Trở vào phòng đi, gió nổi lên rồi."

Di chiếu của thiên tử thường quang minh chính đại treo trong hộp gấm dưới tấm bảng ở Kim Loan điện. Mấy trọng thần uy vọng cực cao thuận theo tổ chế đi lấy, trong đó lại rỗng tuếch, không khỏi hoảng hốt. Đế vị vốn vẫn có Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử và mấy hoàng tử nhỏ. Nhưng Thất hoàng tử bị bệnh không dậy nổi, Ngũ hoàng tử đã sớm không biết tung tích, Cửu hoàng tử trầm mê hưởng lạc. Mấy vị trọng thần thương thảo tạo thành nội các cùng nhau giải quyết triều chánh, để Phò mã Hách Liên Du giám quốc. Không ngờ thời điểm ngàn cân nguy kịch, cận thị của Hoàng đế mang theo di chiếu xuất hiện trên đại điện, tuyên đọc chiếu thư truyền ngôi cho Cửu hoàng tử Thượng Quan Cẩn.

Do tam triều nguyên lão tự mình xác nhận thật là chữ viết của tiên đế, ngọc tỷ cũng thật. Đêm đó liền đem Cửu hoàng tử vẫn say trong hương dịu dàng quần áo không chỉnh tề kéo lên Kim Loan điện, phủ thêm hoàng bào hô to vạn tuế.

Tô Lưu Cẩn nghe nói những thứ này, chỉ hung hăng ném quạt bát bảo trên tay lên đất. Hách Liên Du mới vừa trở về phủ, thay y phục gấm cẩm tú, chỉ thấy một bộ áo xanh thẳm, khom lưng nhặt quạt lụa lên, nắm cán quạt vuốt vuốt. Thần sắc hắn cực kỳ lạnh nhạt, trong mắt cũng là hứng thú dồi dào: "Bất quá chỉ là một con rối, không đáng cho mẫu thân tức giận như vậy."

Tô Lưu Cẩn chậm rãi quét hắn, hắn thản nhiên lỗi lạc nhìn, bà mới quay đầu đi: "Một ngày giang sơn này còn họ Thượng Quan, trong lòng ta liền một ngày không thể an." Nghe vậy trong con ngươi hắn mới dần dần hiện lên vẻ thâm trầm, cầm vai của bà nói: "Đều đã qua rồi."

Tô Lưu Cẩn nhẹ nhàng thở dài: "Thanh nhi, ta không thể quên được, hai mươi năm này nhẫn nhục sống trộm nhịn đến bây giờ, còn thường xuyên mơ thấy phụ vương của con sẽ thỉnh thoảng xông tới." Năm ngón tay của bà gần như co rút cầm bàn tay dày rộng của hắn: "Nhất định phải sớm làm rõ chuyện này, là ta nhất thời sơ sót, lại quên còn có nô tài Tào Đức kia, chỉ là ta không ngờ rằng hắn lại sớm viết xuống di chiếu. Khắp nơi không tìm được ngọc tỷ, ta cho là hắn chưa kịp...." Thân thể bà khẽ phát run, lại vẫn ngồi nghiêm chỉnh chỗ đó, lòng bàn tay hắn cuối cùng chặt căng thẳng, nói: "Nhi thần biết, trời đã khuya rồi, mẫu thân sớm nghỉ ngơi đi."

Tô Lưu Cẩn vốn muốn nói chuyện Thượng Quan Mạn, nhưng thấy thần sắc hắn lạnh nhạt, hiển nhiên ban ngày còn tức. Trong cung gặp Nhu Phi, nàng cũng khuyên: "Mẹ con Vương Phi mới vừa gặp nhau, cần gì vì người khác tổn thương hòa khí, huống chi còn nhiều thời gian. Nam tử thường không bền dạ, chọn thêm mấy nữ tử xinh đẹp vào phủ là được."

Nữ hài tử đi theo mình trong quá khứ, nghiễm nhiên đã trưởng thành. Bởi vì sinh non mà thân thể không tốt, suy yếu nằm ở trên giường, hỏi làm sao sẩy thai, nàng cũng chỉ hời hợt một câu: "Không cẩn thận thôi."

Không cẩn thận chỗ nào, trong nội tâm Tô Lưu Cẩn rất rõ ràng. Hai mươi mấy năm khổ sở của bà, vẫn chỉ có Nhu Phi biết rõ nhất. Hài tử trong bụng giữ lại không được, chính nàng nhất định là vô cùng rõ ràng, mới ở trước khi bà đến, tự tay bóp chết đứa bé ở trong bụng.

Tô Lưu Cẩn không khỏi có chút hoảng hốt, quả thật cảm thấy mệt mỏi, nói: "Ngươi cũng đi đi."

Hách Liên Du đạp ánh trăng không tự chủ được đến nhà chính. Tùy tùng không cản hắn, luống cuống hành lễ lui xuống. Bên trong phòng vẫn đốt đèn, Hách Liên Du không tiếng động đi vào. Thượng Quan Mạn đang quay người nằm nghiêng ở trên giường, tóc đen tán lạc yên tĩnh như đóa hoa sen, phiếm màu trân châu. Hắn không nhịn được ngồi xuống nắm trong lòng bàn tay vuốt vuốt, nhẹ lời "Sao ngủ sớm như vậy?"

Thấy nàng im lặng không lên tiếng, không khỏi cười nhẹ nói: "Nếu nàng luôn không để ý tới ta, ngày sau nhi tử hỏi vì sao không có đệ đệ, ta không thể giúp nàng." Nàng vốn muốn tiếp tục trầm mặc, lại chịu không được hắn chiếm thượng phong trên miệng, mang theo vài phần giận dỗi lạnh nhạt nói: "Không cần ngươi giúp."

"Ồ." Hắn đột nhiên nghiêng người tiếp cận tới, hô hấp nóng bỏng phụt lên xuyên qua.

Tóc mai phun ra trên tai: "Chúng ta thật không thể tạo thêm một đứa sao?" Dựa vào gần như vậy, trong lòng nàng thật sợ, trên mặt cuối cùng nóng rang, xoay mặt đi nói: "Ai muốn tạo với ngươi." Nói đến chữ "tạo" trên mặt vọt đỏ lên, hắn vô lại cười nhẹ sau lưng: "Ừ, người này sao lại không chịu thừa nhận." Nàng chỉ tức giận nhắm mắt, bất ngờ nói: "Đệ đệ không có, ca ca sợ là có trước rồi."

Thân thể hắn đột ngột hơi chậm lại: "Nàng muốn nói gì?."

Nàng nhàn nhạt nói "Phụ hoàng băng hà, Cửu ca kế vị, Hoàng hậu nương nương trước kia chính là đương kim Thái hậu, ta có thể có ý gì."

Nàng nói đã hết sức rõ ràng, trong bụng Chiêu Dương chính là cháu ngoại Thái hậu. Hà gia thế lớn, nếu là trưởng tử, càng tôn quý hơn. Nàng chưa bao giờ từng nhắc tới Chiêu Dương, vạn không ngờ lại nói ra vào thời điểm này, con ngươi ẩn ở trong tối của hắn bỗng nhiên chuyển sâu: "Ta cho là nàng sẽ tin ta."

Nàng nhắm mắt không tiếng động cười: "Bởi vì ta tin ngươi, mới rơi vào kết quả hôm nay."

Nàng quả nhiên là cố ý chọc giận hắn. Hắn cũng như nàng mong muốn, đứng dậy phất tay áo đi. Nàng vẫn còn cảm thấy không đủ, phân phó La cô: "Đóng cửa."

Chân hắn mới vừa bước ra ngoài cửa, trong phòng ngủ "Phanh" cửa phòng đóng chặt. Ánh đèn chiếu xạ, bóng dáng mảnh mai dừng lại trên cửa, chợt nghiêng người phai đi, sau một khắc ánh đèn tắt hết, đen như đêm.

Lời đồn đãi của tùy tùng mơ hồ như gió phất qua, mọi người đều biết phủ Hách Liên này đã không giống ngày xưa. Bên ngoài nín thở đứng hầu, không dám thở mạnh xuống, chỉ sợ cửa thành cháy, tai họa giáng xuống cá trong ao. Hắn chỉ trầm mặc chắp tay đứng ở trên bậc, hồi lâu mới trở về thư phòng. Đúng lúc Lễ Bộ Thượng Thư đưa tới danh sách. Tân đế say như chết, hai đầu gối lại quỳ lạy Hách Liên Du trên điện Kim Loan, miệng nói Thánh thượng. Nội thị cuống quít đỡ tân đế đi. Mấy vị trọng thần lắc đầu liên tục, muốn thượng tấu tôn Hách Liên Du làm nhiếp chính vương xử lý chánh sự. Phàm người nào có mắt, mọi chuyện đều bỏ qua tân đế, thẳng bẩm đến Hách Liên Du. Vì vậy tiên hoàng băng hà, cần cử hành quốc tang, tân đế kế vị, an bài về đại điển sắc phong Thái hậu và Thái phi ngày kế đều cần Hách Liên Du tự mình xem qua.

Lễ Bộ Thượng Thư nhìn sắc mặt hắn không tốt, càng kính cẩn có độ, một mực cung kính mở ra danh sách. Một đôi mắt sâu của hắn hơi quét qua. Hà Hoàng hậu thừa dịp Hoàng đế bệnh nặng, diệt trừ phe khác, tất cả phi tần đều đã không còn. Trừ Nhu Phi, chỉ còn lại mấy Tiệp Dư Thái nữ. Thái hậu tất nhiên không ai ngoài bà. Không ngờ Hách Liên Du thấy hai chữ Thái hậu chợt trầm khóe môi, nói: "Hà Hoàng hậu và tiên hoàng phu thê tình thâm, tiên hoàng một mình cưỡi hạc đi trước, trên đường hoàng tuyền chẳng phải sẽ tịch mịch sao, phong Hà Hoàng hậu thành Hiếu Hiền Thái hậu, cùng đi với tiên hoàng."

Hà Hoàng hậu lo lắng hết mức đều vì chiếc ghế Thái hậu này, không ngờ đến chỉ một câu nhẹ nhàng của hắn, tánh mạng đã khó bảo toàn. Trên trán Lễ Bộ Thượng Thư đã thấm mồ hôi lại không dám nói tiếp, "vâng" rồi vội vàng cáo từ.

Ngày hôm sau tân đế liền liên tiếp xuống chiếu thư, phong Hách Liên Du làm nhiếp chính vương, lấy hiệu Hoằng Trị. Phong Hoàng hậu Hà gia là Hiếu Hiền Thái hậu, tẩn theo quan tài. Chiếu chỉ hạ xuống, trong Phượng Tê cung đã sớm loạn. Hà Hoàng hậu nắm thánh chỉ trong tay, mới vừa đứng dậy liền hôn mê bất tỉnh.

Chiêu Dương nghe tin vội vàng đến phủ Hách Liên, tuỳ tùng đang làm nhiệm vụ lại chặn người ngoài cửa. Chiêu Dương là con gái cưng cao quý có bao giờ chịu như vậy, mặt lạnh quát lớn một phen. Tuỳ tùng vẫn không nhúc nhích, nàng tức giận mặt đỏ tới mang tai đợi bên ngoài hai canh giờ, mới có người hầu nam chậm rãi tới trước thông truyền: "Mời Điện hạ vào."