Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 102: Chương 102





Trong lúc Nhạc Dao Dao sắp khóc thì lập tức, một nữ nhân khác liền chạy đến.

Nàng ta an ủi lão nam nhân kia một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng tạm bỏ qua chuyện này.
Gương mặt lão ta tỏ ra khinh thường đến cực điểm: "Lần sau đừng đem cô ta vào đây, loại kỹ nữ như cô ta mà cứ thích giả vờ thanh cao, thật chướng mắt!"
Nữ nhân kia lập tức cười cười, nũng nịu mà nói: "Vâng, đều nghe theo ngài~"
Nhạc Dao Dao nghe được câu nói kia liền lộp bộp rơi nước mắt, nàng ta cảm thấy bản thân bị sỉ nhục một cách tàn nhẫn.
Nàng ta cảm giác vô cùng đau khổ, vì thế Nhạc Dao Dao lập tức chạy thẳng khỏi phòng.

Nàng cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị những lão già ghê tỡm ấy lăng mạ, chà đạp.
Nhạc Dao Dao cảm thấy từ khi nàng trở về nước liền xui xẻo, tựa như khi nàng còn ở cùng Tần Trạch và Nhạc Linh Nhi.

Nàng cảm thấy cuộc đời thật bất công, từ chuyện trả thù Nhạc Linh Nhi, sau đó là Tần Trạch giam giữ nàng.

Nhạc Dao Dao cảm thấy đau khổ nhiêu đó đã quá đủ, nàng sang nước ngoài sống.
Nhưng không ngờ, sau khi nàng về nước thì vẫn phải chịu những đau đớn khác.
đầu tiên là lão già biến thái ghê tỡm kia, lão ta chụp ảnh nude của nàng, sau đó còn mang đi tống tiền!
Tiếp theo đó là Vân Diễm, trợ lý của nàng.

Cô ta đem nàng giao cho những nam nhân ghê tỡm ngoài kia, còn nói rằng đó là vì muốn tốt cho nàng.
Hiện tại còn bị người khác lừa, nói rằng cái gì công việc tốt! Nhưng thật ra chỉ là một đán ghê tỡm nam nhân, một đám biến thái tục tĩu!
Điều này khiến Nhạc Dao Dao cảm thấy rất ủy khuất, nàng đã làm sai điều gì mà ông trời lại đối xử với nàng bất công như vậy?
Nghĩ tới đây, hốc mắt Nhạc Dao Dao lại hồng lên, nàng đi vào toilet, sau đó đứng ở bồn nước mà dùng sức rửa mặt.

Nàng ta hi vọng nước lạnh có thể khiến nàng thanh tỉnh, cả linh hồn, cả thân thể.
Chờ tâm trạng ổn định lại, Nhạc Dao Dao mới đi ra khỏi toilet, không ngờ rằng ngay tại cửa ra vào lại nhìn thấy Tần Trạch.
Sau khi nhìn thấy Tần Trạch, Nhạc Dao Dao cắn chặt môi, nàng ta ưỡn ngực sau đó đi thẳng về phía trước, giả vở như không nhìn thấy hắn.
Ngay lúc hai người đi ngang qua nhau, Tần Trạch liền nắm lấy cổ tay Nhạc Dao Dao, sau đó đẩy nàng ta vào một cái vách tường gần đó.
Nguyệt Ninh: "..." Lại là cái trò chặn tường cũ rích này, Tần Trạch không còn trò nào khác hay sao a?
A, không sao.


Nhìn nhiều sẽ quen, nàng dù sao cũng quá quen thuộc.
Nhạc Dao Dao thất thần một lúc, sau đó mới hỏi: "Anh muốn gì?"
Gương mặt Nhạc Dao Dao ủy khuất, hốc mắt hồng hồng, trông vô cùng đáng thương.

Nhạc Dao Dao ngước cằm, tỏ vẻ thực mạnh mẽ.
Hắn còn muốn gì chứ? Hắn đối xử tàn nhẫn, giam giữ cầm tù nàng, giết hại con của nàng còn không đủ hay sao?!
Vì sao Tần Trạch lại tới đây, hắn có phải muốn cười nhạo vào mặt nàng hay không? Nàng đã thảm như vậy rồi, tất cả là do hắn hại! Hiện tại hắn còn đứng trước mặt nàng, hắn quả thực quá nhẫn tâm.
Nhạc Dao Dao nghĩ như vậy, hốc mắt nàng trở nên hồng hồng lần nữa, trong mắt đều là hơi nước, dảng vẻ một giây nữa liền khóc.
Trông thấy Nhạc Dao Dao như vậy, Tần Trạch lòng lại mềm xuống, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt, hắn mở miệng: "Làm sao vậy? Vừa rồi cùng mấy lão già kia ôm ấp uống rượu, tôi cũng không thấy em uy ủy khuất như vậy."
Nhạc Dao Dao ngẩng đầu, không để nước mắt của mình rơi xuống, bộ dáng quật cường mạnh mẽ khiến lòng người đau: "Đúng, tôi không có sạch sẽ.

Tôi không giàu có như anh, muốn làm gì thì làm, có chuyện gì thì dùng tiền giải quyết! Tôi phải tự lực cánh sinh để sống, bởi vì tôi biết không ai muốn bảo vệ tôi!"
Nói xong, Nhạc Dao Dao liền lộp bộp rơi nước mắt: "Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ 5 năm trước! Tần Trạch, tôi hi vọng anh đừng đến gần tôi nữa, tôi rất đau khổ!"
"Nếu anh ghét bỏ tôi dơ bẩn, ghét bỏ tôi giống mẹ mình thì tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi có được hay không? Chúng ta kết thúc rồi, Tần Trạch."

Tần Trạch im lặng, hắn cầm tay Nhạc Dao Dao lên, sau đó nhanh chóng đưa cho nàng ta một cái danh thiếp của mình.
Tần Trạch nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ta, sau đó ôn nhu nói: "Trước kia tôi xin lỗi em, tôi hứa rằng tôi sẽ bù đắp cho em bằng tất cả những gì tôi có.

Chỉ xin em một điều, đó là cho tôi cơ hội."
Trước kia là hắn sai, hiện tại Tần Trạch hắn đã biết lỗi.

Nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ yêu thương nàng hết lòng, tim của hắn, mạng của hắn đều giao hết cho nàng.
Lúc trước hắn không nên vì mối thù của mẹ mà làm tổn thương Nhạc Dao Dao hết lần này đến lần khác, khiến cho nàng ấy đau khổ đến mức này.
Hiện tại Tần Trạch chỉ muốn ôm Nhạc Dao Dao về, sau đó xem nàng ấy như bảo vật thế gian mà sủng.