Phượng Tù Hoàng

Chương 274: xuân tới có nảy lộc đâm chồi




Ở chỗ đường hẹp giao nhau trên sườn núi, Hoa Thác đang ngồi phía trước. Sắc đỏ diễm lệ đã nhiễm sương gió bụi đường, hai vạt áo rủ xuống chỗ tuyết đọng trên đá.

Tay hắn cầm một hạt đậu đỏ rực rỡ, khuôn mặt tím tái vì giá rét và mỏi mệt. Sở Ngọc và mọi người chạy trốn rất khổ cực, còn hắn đuổi theo cũng chẳng sung sướng gì.

Nhưng dù có thế nào, hắn cũng nhất định đuổi theo.

Làm sao hắn tìm được đến đây?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Sở Ngọc bất lực cười khổ, sắc mặt Trần Bạch trắng bệch.

Trần Bạch chỉ am hiểu cách bài binh bố trận chứ không giỏi võ nghệ. Nhìn thấy Hoa Thác xuất hiện trước mặt, trong lòng hắn chỉ có tuyệt vọng.

Tuy tuyệt vọng nhưng hắn vẫn không quên chức trách của mình. Đẩy Sở Ngọc về phía sau, hắn rút kiếm bên hông, vừa nhằm hướng Hoa Thác vừa kêu lên: “Người hãy chạy mau!”

Chỉ một khoảnh khắc, hắn đã quyết định dùng tính mạng mình để ngăn cản Hoa Thác trong chốc lát, nhưng thật sự không dám tin mình có thể ngăn cản Hoa Thác bao lâu. Về phần sau khi hắn chết thế nào, thì đành hoàn toàn bất lực!

Hoa Thác ném hạt đậu đi, rút kiếm hướng về phía Trần Bạch. Nhìn thấy kiếm bổ tới, Trần Bạch định nhắm mắt chờ chết. Bỗng có hai thứ gì đó màu đen lướt qua chắn trước mặt hắn. Nhìn kỹ lại thì hóa ra là A Man, tay cầm một chiếc thương sắt đen ngăn trường kiếm của Hoa Thác.

A Man không quay đầu, kêu to: “Ngươi mau đưa Sở Ngọc đi! Nhanh lên!” Câu thứ hai hắn còn chưa nói dứt đã ngừng lời, vì phải tập trung chống đỡ đường kiếm của Hoa Thác, không còn rảnh rỗi nữa.

Trần Bạch nhìn hai bên, xác định chỉ có một mình Hoa Thác đuổi theo, không có truy binh. Hắn cắn răng, xoay người chắp tay hành lễ với Sở Ngọc: “Xin người hãy đi theo ta!” Không thể lãng phí thời khắc quý giá nhờ A Man mà có này được!

Tất nhiên A Man có sức khỏe kinh người. Nhưng mấy năm qua, Hoa Thác không ngừng khổ luyện, kiếm thuật lại được Dung Chỉ hướng dẫn, ngày càng tiến bộ. Ngược lại, A Man có giới hạn về mặt nhận thức, học tập như đụng phải tường, lần này đánh nhau, Hoa Thác vẫn trên tài A Man.

Chỉ sau vài chiêu, kiếm của Hoa Thác liền sạt qua mu bàn tay A Man. Da A Man đen nên không nhìn rõ hắn có bị thương không, nhưng một lát sau, máu không ngừng chảy xuống cho thấy rõ thắng bại ưu khuyết của hai bên.

Trần Bạch nhìn tình cảnh này, biết A Man không phải là đối thủ, lại càng sốt ruột thúc giục Sở Ngọc: “Xin đừng trì hoãn nữa, hãy mau trốn đi!”

Sở Ngọc cứ đứng ngây người, hai chân chôn tại chỗ như mọc rễ, không thể động đậy.

Trước đây xem tiểu thuyết và phim truyền hình thường xuyên có cảnh này. Hai người hoặc hơn hai người bị truy sát. Khi truy binh đuổi tới, một người hoặc một nhóm người liều chết ngăn cản lại, để bảo vệ cho người yếu ớt nhất hoặc quan trọng nhất. Người tình nguyện hi sinh kêu lên: “Ngươi mau chạy đi!”, quyết đổi tính mạng mình cho người kia chạy trốn. Nhưng người kia lại đứng tại chỗ khóc lóc không đi, kết quả là tất cả đều sa lưới rồi bị giết.

Mỗi khi xem đến đoạn đó, Sở Ngọc rất khinh thường và thầm mắng người được bảo vệ là vô dụng, uổng công hi sinh của người khác, rồi tưởng tượng mình gặp tình huống như vậy… Nhưng khi chính nàng ở trong hoàn cảnh này, thì lại không thể nào nhấc chân lên được.

Con đường sinh tồn phải đạp lên xương máu của người thân xung quanh, dù nàng thật sự sống sót thì sau này có thể thanh thản được sao?

Trái tim cháy đến khô khốc, Sở Ngọc di dời ánh mắt sang Trần Bạch: “Trốn ư? Trốn đi đâu?”

Ánh mắt của nàng lúc này là sự chấp nhận số phận, chỉ có màu xám tuyệt vọng. Trần Bạch ngẩn người giây lát rồi bay nhanh: “Xin thứ cho ta vô lễ!” Nói xong hắn khom người nắm lấy eo Sở Ngọc, vác cả người nàng vắt lên vai, chạy nhanh lên núi.

Trong núi là nơi ẩn nấp tốt nhất. Chỉ cần né tránh và cố gắng cầm cự, sẽ có thêm cơ hội sống sót.

Bên kia, khóe mắt A Man thoáng thấy Sở Ngọc bị mang đi, rốt cục mới yên lòng, chuyên tâm chăm chú đối phó với Hoa Thác. Hoa Thác không gấp gáp truy kích, chỉ cười lạnh một tiếng: “Để ta xem, mấy năm qua, võ nghệ của ngươi tiến bộ thế nào!” Hắn cũng chăm chỉ nghiêm túc nghênh chiến.

Thấy Hoa Thác không đuổi theo Sở Ngọc, A Man cảm thấy rất yên tâm, nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội giúp nàng. Tuy trên người không ngừng xuất hiện thêm vết thương, nhưng khuôn mặt hắn lại là sự phấn khởi. Lúc bên cạnh Sở Ngọc, hắn chưa từng đem lại ích lợi gì. Cho tới bây giờ, hắn mới cảm thấy mình hữu dụng. Khoảnh khắc này có lẽ khiến hắn vui nhất kể từ mấy năm qua.

Phía sau Trần Bạch và Sở Ngọc còn có Hoàn Viễn Ấu Lam và hai người khác nữa, dắt díu nhau thoát khỏi tầm mắt của Hoa Thác. Đi một đoạn, bọn họ gặp ngã ba đường. Đường chính giữa, Trần Bạch đưa Sở Ngọc đi. Hai người đi theo Hoàn Viễn và Ấu Lam liếc nhìn nhau, rồi người này vác Ấu Lam, người kia vác Hoàn Viễn chạy theo hai đường còn lại.

Ấu Lam kêu lên sợ hãi nhưng bị bịt miệng lại, còn trong lòng Hoàn Viễn rất rõ ràng. Bọn họ làm như vậy để lưu lại dấu vết tương tự, khiến Hoa Thác không phân biệt được là Sở Ngọc đi theo đường nào. Để bảo vệ Sở Ngọc, Hoàn Viễn rất phối hợp, buông lỏng cơ thể mặc cho người kia vác mình chạy như điên khắp núi.

Phía này Ấu Lam lại không phối hợp như thế. Nàng ta kêu gào giãy dụa, khiến người khiêng vác phải dùng vũ lực bịt miệng lại, cuối cùng cũng đi theo con đường kia.

Nhưng sau khi bọn họ đi rồi, ở đầu con đường chính giữa chỗ ngã ba, một hạt đậu đỏ nằm lặng lẽ trên nền tuyết trắng, trông thật diễm lệ chói mắt.

***

Trần Bạch vác Sở Ngọc chạy được một đoạn, sức lực bắt đầu suy giảm, phải dừng lại bên một gốc cây thở gấp. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng nàng trên vai: “Cho ta xuống, ta sẽ đi theo ngươi!”

Trần Bạch sửng sốt, rồi nhanh chóng thả nàng xuống. Hắn nhìn kỹ gương mặt nàng, tuy vẫn bi thương nhưng không phải là tối tăm suy sụp chỉ muốn chết. Hắn cảm thấy yên tâm hơn, bèn cất lời an ủi: “Xin người đừng quá đau lòng!”

Sở Ngọc miễn cưỡng nhếch khóe miệng, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lúc này, bọn họ đang ở nơi không có đường, vách núi gập ghềnh cheo leo. Hai người bước thấp bước cao, khoảng nửa giờ sau thì xuống dưới chân núi.

Dưới chân núi có một dòng suối, hai bên bờ là những mảng tuyết đọng. Thỉnh thoảng lại có mảnh tuyết trôi theo dòng. Gió vi vu, nước suối trong veo, không khí giá lạnh tĩnh mịch. Sở Ngọc thoáng nhìn thấy, giữa đám tuyết bên dòng suối có một nhành cây khô héo đâm lên. Cành lá héo úa bị chôn vùi bên dưới, không hiểu sang xuân có thể đâm chồi nảy lộc được không?

Trần Bạch cúi xuống thở dốc: “Được rồi, chúng ta sang bên này, hắn sẽ không tìm thấy!”

Như là đùa cợt trêu ngươi, lời hắn còn chưa dứt thì bỗng nghe thấy tiếng cười lạnh mỉa mai, tựa như tiếng sấm. Hai người nhìn theo nơi phát ra tiếng cười. Phía trước, chỗ núi đá nhấp nhô, bóng áo đỏ lóe lên quỷ dị.

Không biết bằng cách nào, Hoa Thác lại một lần nữa đuổi tới. Cũng giống như vừa rồi, trên tay hắn là một hạt đậu đỏ.