Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 1 - Chương 10




CHƯƠNG 10

Dung vương quả nhiên giữ lời, ngày hôm sau dẫn theo Phượng Minh đi ra ngoài cưỡi ngựa.

Phượng Minh vừa nhìn thấy Bạch Vân, nhảy nhót không thôi, cùng Dung vương cưỡi vài vòng, bắt đầu chiến thuật vừa mềm vừa cứng, muốn một mình cưỡi Bạch Vân.

“Không được, ngươi cưỡi còn chưa vững, làm thế nào một mình cưỡi Bạch Vân?”

“Ơ? Tối hôm qua ai nói ta hiền minh anh dũng, cái gì cũng biết, cái gì kỳ tài?” Phượng Minh lại trừng to con mắt.

Dung vương nói: “Kia là vì muốn ngươi cao hứng, thân là thái tử, như thế nào lại xem lời nịnh nọt của người khác mà tưởng thật?”

“Ngươi lại gạt ta!” Phượng Minh kêu to lên, bất bình xoay người.

Hai người đều đang ở trên lưng ngựa, thân thể kề nhau, cậu vừa giãy giụa, lập tức khiến cho Dung vương phản ứng lại. Chốc lát sau, phát hiện thân hạ có vật gì cứng cứng đâm lên, nhất thời khiến Phượng Minh sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, không dám tiếp tục động đậy.

“Đã bảo ngươi đừng lộn xộn.” Trong ngực Dung vương có chút phập phồng, ánh mắt mang theo lửa nóng nhìn chằm chằm Phượng Minh.

Người hầu đứng nhìn từ xa, không biết đã phát sinh chuyện gì.

Phượng Minh cảm giác phân thân của Dung vương nóng rực, hiển nhiên đã dục hỏa công tâm, nhớ đến báo chí có đăng mấy vụ kiện tụng thanh thiếu niên bị xâm phạm bạo lực, không khỏi tê dại da đầu, nhẹ giọng hỏi: “Ta bây giờ sẽ ngoan ngoãn xuống ngựa, ngươi đợi một chút cho tốt hẵng xuống, có được hay không?”

Dung vương khố hạ đang cố gắng chống đỡ, nếu xuống ngựa, thật sự là uy tín mất hết.

“Mơ tưởng.” Dung vương không có ý thương lượng, cường ngạnh khẩu khí, khiến Phượng Minh càng thêm kinh hoảng.

“Vậy ngươi muốn như thế nào? Là do ngươi tự nổi lên sắc tâm đó nha.” Phượng Minh trừng mắt nhìn hắn: “Ta cảnh cáo ngươi, ta bây giờ đã là hiền minh thái tử, ngươi không thể đụng đến đầu óc của ta.” Ngày hôm qua nhặt được bùa hộ mạng lập tức quăng ngay ra, hoàn toàn không biết ánh mắt mình khi trừng lên lại quá đỗi phong tình, cơ hồ dụ dỗ Dung vương ngay lập tức đặt cậu ở thân hạ.

Mặc dù không thể nhanh chóng chiếm hữu người trước mặt mình, bất quá Dung vương cũng không muốn bỏ qua.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Muốn ngươi giúp ta giải hỏa.” Hai người nói chuyện với nhau, đều cố gắng hạ thấp âm lượng.

Tay Phượng Minh bị mạnh bạo kéo tới, trùm lên hung khí đang dựng đứng.

Cậu lập tức hiểu được ý tứ của Dung vương, đỏ mặt, mắng: “Biến thái!”

“Ngươi có giúp không?” Dung vương không nhịn được, hỏi, tâm ý cứng cỏi không muốn mình bị cự tuyệt.

Khí quan dưới bàn tay nhiệt độ kinh người, truyền lại rung động mãnh liệt, khiến tim Phượng Minh cũng nhảy lên ầm ầm. Bạch Vân lưng cõng hai người, ưu nhã dạo bước, tạo nên giai điệp nhịp nhàng, khiến cho không khí dần dần trở nên nóng bỏng.

Trong phút chốc, Phượng Minh đuổi theo nhân tử kích thích, kết quả bị kích thích hoàn toàn.

Cậu cắn răng nói: “Điều kiện trao đổi, ta giúp ngươi, ngươi cũng phải giúp ta.”

Dung vương bị điều kiện phiến tình của cậu làm cho miệng đắng lưỡi khô, khố hạ lại càng thêm đau đớn, khàn giọng nói: “Nhanh lên một chút, kèo nhèo cái gì?” lập tức thân thể nổ lực thực hiện, đưa tay thâm nhập vào dưới áo của Phượng Minh.

Ngồi trên tuấn mã cao lớn, hai người chậm rãi vuốt ve lẫn nhau.

Kịch liệt nhưng lại lo lắng người hầu biết được, khiến hai người càng thêm hưng phấn.

“Ta còn tưởng ngươi trinh liệt lắm chứ.” Dung vương nhẹ nhẹ xoa Phượng Minh, giễu cợt. Dựa theo hô hấp, đã tiết lộ sự hưng phấn của hắn, dưới sự vuốt ve của Phượng Minh, ngực giãn nở thiếu điều muốn nổ tung luôn.

Phượng Minh cục kịch không được, cả miệng cũng nói không được, đến cổ cũng còn phát hồng, chỉ có thể cắn răng không lên tiếng.

Dòng điện không ngừng từ đầu ngón tay hai người truyền ra, khuấy động nhu cầu cơ bản từ nơi thầm kín, mang hết thảy sự thỏa mãn dần dần phủ lên trên mặt.

“Ô…” thời khắc cuối cùng, Dung vương đột nhiên hôn Phượng Minh, tránh cho người hầu nghe thấy tiếng rên rỉ mất mặt của cậu.

Thể dịch nhũ bạch, phun lên bàn tay lẫn nhau.

“May mắn Bạch Vân toàn thân đều lông trắng.” Dung vương dùng vạt áo dưới lau sạch sẽ hạ thân của mình, chậm rãi làm dịu hô hấp.

Phượng Minh cũng dần dần hoàn hồn, đưa tay muốn đem mấy thứ dưới hạ thân của mình xóa đi.

“Chờ một chút.” Dung vương ngăn cản cậu, từ trong ngực mình móc ra một chiếc thủ quyên được thêu thùa tinh sảo, thâm nhập vào khố hạ Phượng Minh chà lau.

Mặt Phượng Minh đỏ hồng, e thẹn nói: “Cám ơn…”

“Không cần khách khí.” Dung vương giơ thủ quyên đã bị dơ trong tay lên: “Lưu lại làm kỷ niệm” Cư nhiên đưa thủ quyên trịnh trọng cho vào trong lòng ngực.

Phượng Minh nhất thời trừng to mắt, không cách nào lên tiếng. Đã đời thật lâu sau, mới hét lớn lên: “Dung vương! Ngươi là tên biến thái!” thanh âm cao vút, vang vọng cả bãi cỏ. Bây giờ ai còn có tâm trí xem người hầu có hoài nghi hay không?

Vừa muốn nhào tới chụp thủ quyên trở về để hủy thi diệt tích, bên tai bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

“Thái tử điện hạ, Dung vương, thì ra các người đang ở chỗ này!” Đồng tướng quân lập tức cười ha ha nói: “Chúng ta đã cùng sứ giả Ly quốc đạt thành hiệp nghị, chuyện của văn thư sử sẽ không phá hư bang giao hai nước. Mà đối với Đồng quốc, cũng đã phát ra thông điệp cuối cùng, muốn bọn họ giao cường đạo ra, nếu không sẽ lập tức phát binh. Còn lại những việc quốc sự khác, thỉnh hai vị đến nghị sự thính thương nghị.”

“Ta không đi!” Cho dù đứng trước ánh mắt đang lườm của Dung vương, Phượng Minh cũng không đổi ý cự tuyệt.

“Chúng ta sẽ đi ngay, Đồng tướng quân.” Dung vương vẫn bình tĩnh như thường, hướng Đồng tướng quân nhẹ nhàng cười, sau đó thấp giọng nói bên tai Phượng Minh: “Ngươi nghe lời, ta sẽ mang thủ quyên trả lại cho ngươi.”

“Ngươi trả trước đi!” Phượng Minh hạ thấp giọng nói.

“Không, ngươi đi theo ta đến nghị sự thính trước.”

“Ngươi phải trả lại.”

“Đi rồi ta trả lại.” Dung vương quay đầu, nói với Đồng tướng quân đang đứng đợi bên cạnh: “Đồng tướng quân, thỉnh ngài đi trước, thái tử xuống ngựa sẽ đến sau.”

“Được… vậy ta đi trước.” Đồng tướng quân cũng không phải là kẻ ngu, thấy hai người sắc mặt quái dị không ngừng nói nhỏ, biết bên trong có điều kỳ quặc, giục ngựa rời đi.

“Phượng Minh…” Dung vương thấy Đồng tướng quân đã rời đi, đột nhiên đưa tay, ôm Phượng Minh vào lòng.

“Ngươi định làm gì?” Cho dù cậu dùng sức cỡ nào cũng giãy không ra cánh tay của Dung vương.

Hai người sức lực một mạnh một yếu, phân ra rõ ràng.

“Ta cảnh cáo ngươi. Đừng có mà chọc giận ta nữa.” Dung vương ánh mắt nguy hiểm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng Phượng Minh, khiến Phượng Minh tự giác ngưng hoạt động. Hắn nhẹ nhàng nói: “Ta rất là muốn, rất là muốn đặt ngươi nằm xuống đất. Đừng tạo cớ cho ta phải làm như vậy.” Phong vũ đột nhiên áp tới làm Phượng Minh thở không thông, khiến trong mắt Phượng Minh ánh lên sự hoảng sợ.

Dung vương lại cười: “Ta không muốn làm ngươi sợ hãi. Bất quá, tính khí ngươi không sớm thay đổi, sớm muộn ta cũng sẽ ăn, biết không? Chúng ta cùng đến nghị sự thính nào.”

Hắn xoay người xuống ngựa, ôm Phượng Minh mang xuống.

Phượng Minh bị hắn hù dọa, tinh thần thoáng buông lỏng, thành thật bước chân đi theo Dung vương, rốt cục cũng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi khi nào trả thủ quyên lại cho ta?”

“Ngươi cũng không phải nữ nhân, da mặt vì sao lại mỏng như thế?”

“Da mặt nam nhân thì phải dầy à?” Hai người nhỏ giọng tranh luận, cùng nhau bước vào nghị sự thính.

“Thái tử điện hạ an khang!”

Ầm ầm một tiếng cùng lúc rống lên, khiến Phượng Minh giật cả mình.

Các vị tướng lĩnh lúc này, như đột nhiên biến thành người khác, lộ ra ánh mắt tôn kính, hướng Phượng Minh thỉnh an.

Phượng Minh âm thầm chép miệng: mấy đại nhân này, đổi thái độ cũng lẹ quá đó? Cả người hiện đại như ta cũng muốn theo không kịp.

Bất quá thân là thái tử, cậu ta lần đầu tiên cảm thụ tư vị được người khác ngưỡng mộ, lúc này trở nên đắc ý.

Dung vương nhìn thấy bộ dáng đắc ý của cậu, cúi đầu nói nhỏ bên tai: “Đừng đắc ý sớm quá, nếu phát hiện ngươi là kẻ giả mạo, mang ngươi ra ngoài nhanh chóng thiêu chết, khẳng định chính là bọn hắn.” chẳng khác gì nguyên thao nước lạnh đổ xuống đầu, rửa trôi tất cả nụ cười của Phượng Minh.

Phượng Minh trong lòng mắng thầm, nghiến răng nói: “Ta là thái tử thật sự, ngươi không cần phải hoài nghi ta.”

Dung vương cười, không hề để ý tới, hướng đến ghế mình ngồi xuống.

Phượng Minh cũng tọa lên ghế trên ở giữa.

Mọi người đều ngồi xuống, bắt đầu thảo luận quốc sự. Phượng Minh vốn đối với chuyện này không mấy hứng thú, ngày hôm qua vừa phát uy, cũng khiến Dung vương xúc động vì sự tức giận của cậu, bây giờ tùy tiện ngồi nghe một chút, sau đó lại bắt đầu lơ đãng nghĩ đi đâu đâu.

“Thái tử điện hạ?”

Mặt mày đang đâm chiêu nghĩ cách làm sao mang Bạch Vân từ chỗ Dung vương ra cưỡi, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi mình.

Phượng Minh ngẩng đầu, một tướng quân vẻ mặt cung kính đang nhìn cậu.

“Hả?”

“Thái tử điện hạ vì sao lại buồn rầu như vậy? Chẳng lẽ phú thuế chi sách chúng thần đang bàn bạc có chỗ bất ổn?”

Phượng Minh đảo mắt liếc quanh, tất cả mọi người trong nghị sự thính đều đang nhìn mình, cậu đoán có lẽ bọn họ còn muốn nghe phát biểu kinh người gì đó nữa. Nhưng cậu làm gì còn có cái phát biểu nào kinh người để nêu ý kiến? Phượng Minh đối với thuế vụ, tài vụ cho đến bây giờ chưa từng để ý đến.

“Không có gì không ổn, các ngươi cứ theo đó thi hành.” Phượng Minh vội vã gật đầu.

Sở tướng quân sắc mặt quái dị, nhìn Phượng Minh thật lâu, rồi nói: “Nhưng mà chúng thần vẫn chưa thương nghị được phú thuế chi sách…”

Thật sự là đại mất mặt mà! Phượng Minh sắc mặt lập tức biến thành vàng.

“Thái tử rất ít tiếp xúc với thuế chế, không biết sự ảo diệu trong đó cũng không có gì đáng trách.” Dung vương nói thế vì muốn tìm lối thoát cho Phượng Minh, nhưng hắn lại dùng ngữ khí chế nhạo, khiến Phượng Minh vừa hồi sinh, đã lập tức phát hỏa.

Hơn nữa, cậu đang nghĩ tới nghĩ lui, làm cách nào có thể lập tức “ăn” Dung vương được.

Tại sao muốn ta lấy tay giúp hắn? Còn bị hắn dùng thủ quyên lau cho nữa!

Vừa nghĩ tới thủ quyên dính dấu vết ô nhục đang còn trong lòng ngực Dung vương, lại càng tức giận.

Phượng Minh hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Dung vương, ngươi nói lời này là không đúng rồi. Bổn thái tử mặc dù rất ít tiếp xúc thuế chế, nhưng đối với sự ảo diệu trong đó lại rất tinh tường.”

Người phụ trách thuế chế quốc gia là hách thuế trường kinh ngạc nói: “Ồ? Kính thỉnh thái tử điện hạ chỉ giáo.”

Mọi người nhìn thấy thái tử lại muốn bắt đầu thi triển kỳ tài, lập tức ngóng cổ lên.

Phượng Minh cơ hồ muốn cắn đứt cái lưỡi đáng ghét của mình luôn.

Ô ô ô, lại lọt vô bẫy nữa. Cậu hung hăng trừng mắt liếc Dung vương một cái, đối Sở tướng quân nói: “Cái này… các ngươi trước tiên nói ra phú thuế chi sách các ngươi đang bàn luận, rồi tới lượt ta nói.”

“Nếu thái tử điện hạ đối với sự ảo diệu trong đó rõ ràng, cần gì phải đến chúng ta giải thích?” Dung vương thong thả quan sát sự hối hận của Phượng Minh, môi nhẹ nhếch lên, cười châm biếm.

Phượng Minh vụng về che dấu vẻ mặt của mình, giờ đã trở nên xanh lét, cơ hồ muốn bắn cho Dung vương một phát đạn để phân cao thấp. Bất quá cậu vẫn còn lý trí, biết ương ngạnh với Dung vương cũng chỉ có hại, đấu võ mồm vẫn có lợi nhất. Vì vậy cười lạnh một cái, đứng lên tiến đến mô hình giữa phòng, nhìn mọi người một vòng, rồi chậm rãi nói: “Binh pháp có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta mặc dù biết rõ thuế chế, bất quá vấn đề cụ thể phân tích cụ thể, đương nhiên phải mang thuế vụ của Tây Lôi ra vận dụng, mới có thể dạy các ngươi.”

Lời vừa nói ra, khiến mọi người đều kinh hãi, kể cả Dung vương cũng sững sờ, ở một bên nhìn Phượng Minh không nói nên lời.

Phượng Minh nhìn thấy bọn họ kinh ngạc, vốn đã có kinh nghiệm của ngày hôm qua, cũng không vì thế mà cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm: những lời ta nói, chẳng những có tinh hoa của binh pháp tổ tông Tôn Tử, còn có lý luận tư tưởng chính trị hiện đại, không khiến “cổ nhân” ngây người thì mới lạ à.

Quả nhiên thật lâu sau mọi người mới phục hồi tinh thần trở lại, ánh mắt nhìn Phượng Minh có vài phần sùng bái.

Đồng tướng quân cúi người, thán phục: “Thái tử thần uy, quả thật thâm sâu không lường được. Trước khi thái tử đến, chúng thần mấy người đã thảo luận về cách dùng binh pháp đối địch nhân và đối với bản thân quân đội như thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, thật sự là chí lý danh ngôn. Chỉ là chúng thần cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến, binh pháp cũng có thể vận dụng vào trong thuế chế, thật sự lợi hại, lợi hại a!”

Phượng Minh biết hắn nói câu “chí lý danh ngôn” dụng trên chế độ thuế vụ chẳng khác nào trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vội vàng chuyển đề tài, quay đầu đối hách thuế trường nói: “Đừng lảm nhảm nữa, còn chưa nói chế độ nộp thuế của Tây Lôi ra.”

Hách thuế trường cung kính: “Vâng.”, quả nhiên bắt đầu giải thích thuế chế của Tây Lôi.

Phượng Minh đối với thứ này làm gì có hứng thú, rất nhiều danh từ chuyên dụng càng nghe càng không rõ, ngáp một cái, tâm tư chuyển tới thủ quyên trong lòng ngực của Dung vương. Chỉ là lúc nãy vừa mới khoa trương, bây giờ không thể bất hảo cắt lời hách thuế trường được. Tất cả giải thích vào tai này lọt sang tai kia, vẻ mặt vô cùng nhàm chán.

Trong lúc mơ màng buồn ngủ, đột nhiên trên lưng dâng lên một trận cảm xúc, vật gì đó mang theo độ ấm thâm nhập vào trong áo, khiến Phượng Minh sợ đến chấn động, nhất thời tỉnh ngủ hẳn.

Thì ra Dung vương không biết từ lúc nào, một tay bất động thanh sắc chui vào trong áo Phượng Minh nhẹ nhàng vuốt ve. Bọn họ thân phận quý trọng, so với những người khác ngồi đã cách xa, lại có cái bàn che đậy, tất nhiên không ai lưu ý tới.

Trước mặt có nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ rất mất mặt.

Phượng Minh ngại ngùng đến độ mặt chuyển sang hồng, không dám lên tiếng.

Dung vương hết lần này đến lần khác cũng không biết kềm chế chính mình, thấy Phượng Minh không lên tiếng lại càng làm càn, chẳng những vuốt ve, mà còn từ từ hướng xuống, nắm được khí quan mềm mại.

“A!” Phượng Minh nhất thời kêu lên một tiếng.

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên mặt cậu.

Hách thuế trường dừng lại, ngạc nhiên nói: “Không biết thái tử điện hạ có gì chỉ giáo?”

Dung vương ngay lúc Phượng Minh há mồm, đã nhanh chóng rụt tay về. Phượng Minh thở dài một hơi, chuyển con mắt, thong thả nói: “Hách thuế trường, ngươi nói quốc gia quân thần phân theo cấp bậc quan lại, sẽ cấp đất và nô lệ, sau đó dựa theo cấp bậc quan lại để đánh thuế. Chẳng lẽ Tây Lôi ngoại trừ quan lại và nô lệ, còn không có những người tự do khác sao? Bọn họ có muốn nộp thuế hay không?”

“Về chuyện này, tiểu thần có thể giải thích cho thái tử.” Dung vương ở cạnh bên cung kính nói: “Thái tử, dựa theo phân cấp đất đai phân tích, người nào ở địa phương nào, sẽ có quyền sở hữu nô lệ ở vùng đất đó.”

Phượng Minh trừng mắt liếc hắn một cái, rốt cục cũng chịu nhịn xuống, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, nơi này vẫn còn chế độ nô lệ, tất cả đất đai thuộc quyền quốc gia hoặc quý tộc. Chỉ cần cư ngụ trên đất quý tộc nào, tất cả những người đó đều thuộc về tên quý tộc đó.”

“Đúng.”

“Vậy….” Phượng Minh đột nhiên hưng phấn nghĩ đến một vấn đề, nhãn châu lập tức tròn lại: “Vương cung tất cả có đúng hay không thuộc về ta?”

“Chuyện này…” con mắt mọi người đều hướng Dung vương đổ tới.

Dung vương lạnh lùng đánh vỡ giấc mộng của Phượng Minh: “Tây Lôi tất cả quý tộc quan lại, đều là nô lệ của Tây Lôi Vương, nghe theo lời Tây Lôi Vương sai bảo. Người chỉ là thái tử.” Trước khi Phượng Minh mở miệng, hắn đã thòng thêm một câu nữa rồi: “Về phần thái tử điện, cũng không thuộc về thái tử điện hạ.”

“Hừ!” Phượng Minh biết Dung vương trong lời nói đã có ý cảnh cáo, hậm hực nói: “Như vậy, chế độ này một chút cũng không có lợi cho sự phát triển của quốc gia. Theo ta được biết, chế độ nô lệ đã quá lạc hậu rồi, chỉ có cách phát huy tính năng động cá nhân, diện tích canh tác mới có thể mở rộng, quốc lực mới có thể phát triển.”

“Hả?” Lời Phượng Minh nói khiến cho hách thuế trường hứng thú, vội hỏi: “Không biết phát huy tính năng động cá nhân là thứ gì? Vật đó tại sao lại có uy lực như vậy? Phải như thế nào mới có được?”

“Nó không phải là vật, nó chỉ là một loại tinh thần.” Phượng Minh gãi đầu, nói không nên lời, vốn cũng định không giải thích. Nhưng con mắt vừa tiếp xúc ánh cười hí hước của Dung vương, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại: “Chính là nói, nếu ngươi là một nô lệ, mỗi ngày làm việc cực khổ mà chẳng có hi vọng gì, thì còn gì hứng thú nữa, tất nhiên sẽ không có ý muốn làm việc. Nhưng, nếu ngươi không phải là nô lệ, làm việc tốt sẽ được khen thưởng, tất nhiên ngươi sẽ cố sức làm việc thật tốt. Nếu tất cả mọi người ở Tây Lôi đều nổ lực khai khẩn canh tác, Tây Lôi có thể phú cường. Đấy chính là áp dụng chế độ phi nô lệ.”

“Điều thái tử nói chính là thuật khống chế nhân tâm?” Dung vương nghiêm nghị hỏi.

“Có thể nói như vậy.” Phượng Minh gật đầu, sau đó thấp giọng nói: “Trả thủ quyên lại cho ta.”

Dung vương cũng hạ thấp giọng trả lời: “Vật đó coi như để thưởng cho ta, dùng để kích thích tính năng động của ta vậy.”

Nhất thời khiến Phượng Minh tức giận đứng như trời trồng tại chỗ.

Sở tướng quân nói: “Thứ cho tiểu tướng ngu dốt, nhưng phát huy tính năng động cá nhân, mặc dù nghe qua rất thú vị, nhưng tới cùng có hữu dụng đâu?”

“Quân đội các ngươi, dùng cách gì để lựa chọn ra tướng lãnh?”

“Tiểu tướng xuất thân thế gia, từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ. Tây Lôi quốc dựa vào xuất thân và gia thế chọn ra nhất quốc chi tài, cũng chính là dựa theo huyết thống.”

Phượng Minh dậm chân nói: “Nói đùa à. Dựa theo gia thế để chọn ra tướng lãnh, trách không được Tây Lôi quốc lại có nhiều địch nhân ngang nhiên khiêu khích. Biện pháp tốt nhất, chính là dựa theo bản lãnh cá nhân để chọn ra tướng lãnh, đề bạt thăng quan, ai có bản lãnh cũng có thể làm quan, như thế mỗi người sẽ cố gắng tập luyện bản lãnh của mình, tự nhiên sẽ đưa tố chất của binh lính nâng lên.”

Đồng tướng quân kêu lên: “Nếu vậy, chẳng phải hạ đẳng tiện dân cũng có thể làm thượng quan? Vạn vạn không được.”

“Có cái gì lại không được?” Phượng Minh nhìn ông ta liếc mắt: “Như vậy mới có thể chọn được lương tướng thật sự, sẽ không mai một nhân tài. Anh hùng mạc vấn xuất xứ, ngươi có biết hay không?”

Một lời nói ra, khiến mọi người om sòm, đều đưa ra lý do phản bác. Phượng Minh chỉ có một miệng không thể đấu khẩu cùng lúc nhiều người, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, bước ra khỏi nghị sự thính, hầm hầm quay về thái tử điện.

Dung vương đi theo ngay sau đó, vào thái tử điện, bắt tả hữu hai bên thối lui, đưa Phượng Minh ôm vào trong lòng ngực.



“Buông ta ra! Một đám đần độn, đạo lý đơn giản như vậy cũng không biết. Chẳng lẽ người cổ đại đều là một lũ ngốc cả à?”

Dung vương cười nói: “Đừng gấp, ta biết ngươi nói đúng. Anh hùng mạc vấn xuất xứ, khách khách, thật không biết ngươi lợi hại như vậy, có thể nghĩ ra được đạo lý này.”

“Đúng, so với cái lũ đần độn chỉ biết xuất thân và huyết thống các ngươi mạnh hơn nhiều.”

“Cần gì phải nổi giận như thế? Đạo lý tốt, đương nhiên sẽ được tiếp thu. Bất quá không thể gấp gáp, không cần bày ra trước mặt người khác rồi bắt tiến hành ngay.” Dung vương kéo Phượng Minh tựa lên trên người, thân mật nói: “Quốc quyền ở trên tay chúng ta, muốn làm gì lại không được?”

Trong ánh sáng, Dung vương một câu bay bổng, không ngờ đã hiển thị hùng tâm ngạo thị thiên hạ. Phượng Minh đột nhiên ngẩng đầu, sững sờ nhìn hắn, chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt mình, cường hãn anh dũng, anh tuấn bất phàm.

Người như vậy, nhất định trở thành truyền thuyết lưu truyền thiên cổ.

“Sao vậy? Ngươi sao lại nhìn ta đến nhập thần?”

Phượng Minh giống như vừa nhận ra được sự thật, hỏi: “Ta có thể giúp ngươi thành bá chủ thiên hạ, ngươi có tin không? Cho dù ngươi là Tào Tháo, ta cũng sẽ giúp ngươi.”

“Bá chủ?” Dung vương thu nụ cười, lẳng lặng nhìn Phượng Minh, nói: “Ta tin. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi cùng người khác bất đồng.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi?”



Dung vương gật đầu, nhanh chóng hỏi: “Có điều kiện gì?”

“Hai cái.”

“Nói đi.”

“Đệ nhất, lấy thủ quyên trong ngực ngươi trả lại cho ta. Đệ nhị…” Phượng Minh cố lấy hết dũng khí, thấy chết không sờn: “Nhượng ta thượng ngươi một lần!” không biết đây có thể tính là thủ đoạn lợi dụng cơ hội bức bách người khác không?

………………………………………..