Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 14 - Chương 2




Sườn núi cao ngất, sóng biển xô bờ.

Tử Nham giống như một pho tượng đã bị mưa gió ăn mòn cả trăm năm mà vẫn sừng sững, yên lặng đứng ở một góc trên sườn dốc, đối mặt với biển cả.

Hắn đã đứng ở đây đã hơn ba canh giờ, nhưng ngay cả đầu ngón út cũng đều không động dù chỉ một chút. Trải qua thời gian dài huấn luyện khắc nghiệt, hắn đã sớm dưỡng thành thói quen vào lúc quan sát tình hình quân địch liền bất động như núi.

Mặt biển êm đềm bình lặng, nhưng ánh mắt chăm chú của Tử Nham không thể chạm đến nơi xa xôi trên biển kia. Hắn hiểu sâu sắc đó chính là nơi ẩn náu của địch nhân nguy hiểm hung ác ngoan cường.

Hải tặc ở eo biển Đan Lâm hung tàn thô bạo, thiên hạ đều run sợ. Bọn chúng tựa như thanh kiếm vô hình một phen ẩn giấu ở nơi đáy nước sâu đen thẳm thẳm, sắc bén lạnh tựa hàn băng mà chiếm cứ vùng hải phận phân cách trọng yếu này. Bất luận là thuyền buôn, thuyền đánh cá cho tới thuyền lớn của vương tộc, chỉ cần muốn đi vào vùng hải phận này, chẳng khác nào đem mình đặt vào trong tay hải tặc, bị tập kích hay không, chỉ có thể nhìn thượng thiên có bao nhiêu chiếu cố, hoặc là tâm tình của hải tặc như thế nào.

Điều này khiến cho việc kiếm được lợi nhuận kếch xù từ vận chuyển song lượng sa vĩnh viễn mang theo một tia sợ hãi khiến người ta khó có thể ép buộc chính mình mạo hiểm, cũng làm cho giá cả song lượng sa luôn cao ngút trời.

Dưới tình huống như thế, muốn khai thác một tuyền đường biển vận chuyển song lượng sa nối liền từ đại lục với đảo quốc Đan Lâm, nói thì dễ mà thực hiện mới khó làm sao? Việc Tiêu Thánh Sư đưa ra cho Minh Vương đúng là một vấn đề vô cùng nan giải.

Hơn nữa...

Nhìn xuống mặt biển sâu không lường được, ánh mắt Tử Nham dứt khoát, mạnh mẽ, lặng lẽ đâm xuyên vào trong nước, phảng phất như muốn đem hết thảy hỗn độn bên dưới mặt nước kia từng cái từng cái nhìn cho rõ ràng.

Trước khi ly khai Phượng Minh, Tử Nham đã có một hảo chủ ý. Hắn đến Đồng quốc, phải vì Phượng Minh làm tốt hai việc: thứ nhất, vì Phượng Minh điều tra tình hình thực tế tại Đồng quốc, tránh cho đám Phượng Minh, Dung Hổ đối với thế cục Đồng quốc hoàn toàn không biết gì mà tiếp tục đi tới; thứ hai, chính là đi trước giải quyết vấn đề con đường vận chuyển song lượng sa.

Không có ai so với hắn hiểu được rõ ràng hơn sự đáng sợ của hải tặc. Thời điểm hắn phụng mật lệnh Đại Vương luyện tập thủy chiến tại một vùng hải phận nơi đây, đã từng cùng mấy đám hải tặc lớn nhỏ giao chiến không dưới hai mươi lần. Nhưng cuối cùng khiến cho hắn hiểu được chỗ đáng sợ của hải tặc, chính là cái đêm bị bất ngờ tập kích kia.

Giữa đêm yên tĩnh mỹ lệ, biển mỗi một khắc đều ôn nhu hơn so với bất cứ thứ gì, những kẻ gương mặt dữ tợn từ bốn phương tám hướng bơi đến, bí mật đột nhập lên thuyền. Tử Nham trời sinh trầm tĩnh can đảm, thế nhưng khi lần đầu tiên bị cặp mắt ưng hẹp dài kia nhìn chòng chọc, đáy lòng lại cũng hơi có chút giật mình.

Nhiều lần cùng hải tặc giao đấu, có được vài trận thắng nhỏ liên tiếp khiến Tử Nham tự cho là nhiều ít cũng có chút hiểu biết đối với thực lực và mánh khóe của đám hải tặc Đan Lâm. Nhưng lần đó sau khi chỉ đơn độc một mình tránh được ác chiến, hắn mới hoàn toàn lĩnh ngộ, chính mình từ trước đến giờ bất quá cũng chỉ gặp qua tiểu nhân vật trong đám hải tặc Đan Lâm mà thôi.

Vô thanh vô thức lặn tới gần, lẳng lặng mai phục mà không ai biết, lợi dụng tình thế gió êm sóng lặng, trong bóng đêm đồng thời chỉ huy thuộc hạ từ các nơi tấn công con thuyền, ngay ngắn có trật tự, phân công rõ ràng. Hải tặc này tấn công hiệu suất cao, tác phong hung ác tàn độc, mới là lực lượng mạnh nhất chuyên tàn sát bừa bãi khắp hải vực.

Đan Lâm - Hạ Địch, nam nhân này cùng lúc mang nhiều thân phận, vừa là vương tộc Đan Lâm lại cũng là hải tặc. Nói ra tuy rằng thổ phỉ hung tàn, nhưng cẩn thận suy xét, lại không thể không bội phục sâu sắc tầm nhìn rộng lớn, bản lĩnh lợi hại của người này.

Nếu như eo biển Đan Lâm không có hải tặc đáng sợ, bãi biển Đan Lâm khắp nơi đều thừa thãi song lượng sa, thứ này làm sao có thể trở thành báu vật quý giá nhất các quốc gia khắp thiên hạ dùng hết vàng bạc muốn đổi lấy mà không được?

(Mimi: Hâm mộ chiến lược kinh doanh của Địch Địch)

Song lượng sa thẳng một đường tăng giá như vũ bão, khiến vương tộc Đan Lâm trở thành vương tộc giàu có nhất thế gian. Cách một eo biển, bọn họ có thể một bên dựa vào eo biển và hải tặc che chắn, lạnh nhạt thờ ơ nhìn các quốc gia ở đại lục tàn sát lẫn nhau, một bên hết sức xa hoa mà hưởng thụ lễ vật các quốc gia khác hai tay hiến tặng để đổi lấy song lượng sa.

Tử Nham trông về phía khơi xa, con ngươi đen láy bình tĩnh ngưng trọng. Đối thủ của Minh Vương lần này, tuyệt không đơn giản.

Tử Nham đối diện với gió biển mang theo vị tanh nhẹ, thỉnh thoảng lại trêu ghẹo vài lọn tóc đen trên vầng trán. Hắn rốt cuộc xoay người đi xuống dưới. Sườn núi thoai thoải cách bến đỗ thuyền hơn mười trượng, mấy chiến thuyền Tiêu gia loại nhỏ đã chờ ở nơi đó nhiều ngày. Thấy Tử Nham trở lại, vài thủ hạ lão luyện của đội tàu Tiêu gia sôi nổi tụ tập trở về.

"Các thuyền tách ra, theo bốn hướng trên biển mà xuất phát." Tử Nham luồn tay vào ngực, lấy ra hải đồ, trải ra ngay tại chỗ, chỉ vào mạng lưới giao thông trên biển đã được miêu tả chi tiết trên đó, nhẹ nhàng nói, "Những hàng hoá khác toàn bộ dỡ xuống, ngoại trừ chút nước sạch và lương thực, chỉ để lại hai rương vàng bạc."

Một lão thủy thủ nhìn nhìn hải đồ bất an nói: "Mấy chiến thuyền này của chúng ta không phải thuyền chuyên đi biển, nước sạch và lương thực dự trữ không nhiều lắm. Đừng nói nơi này chỗ nào cũng là hải tặc, dù không sóng không gió, muốn đi ngang qua eo biển Đan Lâm cũng không dễ dàng, hơn nữa lại muốn tách thuyền ra..."

"Đội tàu tuyệt đối không tới Đan Lâm. Các ngươi phân bốn hướng xuất phát, khi giương buồm thì mang vàng bạc phân tán rải rác trong các khoang nội. Chỉ cần phát hiện tung tích hải tặc, không cần cùng bọn chúng giao đấu, lập tức vứt bỏ thuyền dùng thuyền nhỏ chạy thoát thân. Nhưng quan trọng nhất, là nhất định phải ghi nhớ thời gian cùng phương hướng bị tập kích, sau khi trở về báo cáo cho ta."

Những thủ hạ phụ trách theo đoàn thuyền Tiêu gia đều là dạng người phong sương nhiều năm, lúc này hiểu được, sắc mặt đều hơi hơi thay đổi. Có người thấp giọng nói, "Hải tặc tuyệt không dễ chọc, chuyện này không nhỏ. Có nên đợi Thiếu chủ đến Đồng quốc mới thỉnh người định đoạt lại hay không?"

Sắc mặt Tử Nham lãnh tĩnh, "Trên người của ta có con dấu Tiêu gia do Minh Vương cấp cho, có quyền điều động đội tàu. Các ngươi chính là cứ theo lệnh mà hành động." Thái độ của hắn kiên quyết, khiến cho mọi người đành phải tuân theo.

Mấy con thuyền xuất phát từ chập tối, cho đến rạng sáng thì có vài thuyền nhỏ bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn. Người của Tiêu gia cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi, dự đoán đi ra ngoài sẽ gặp phải hải tặc, cho nên phái lên thuyền đều là những người có năng lực lại không sợ chết, mỗi một thuyền nhỏ cập bến liền đi ngay về phía Tử Nham báo cáo. Thuyền theo hướng đường biển được chỉ định trước đó mà xuất phát, dù xuôi gió hay ngược gió, khi vừa phát hiện tung tích hải tặc, theo lời dặn ban đầu của Tử Nham, liền vứt bỏ thuyền, cố ý ngẩng đầu quan sát một chút hiện tượng thiên văn để xác định phương hướng của bản thân.

Về phần mấy chiến thuyền loại nhỏ kia, đương nhiên đã lạc vào ma chưởng của cướp biển. Bất quá Tiêu gia nhà to nghiệp lớn, lại có Tử Nham tự mình hoàn toàn gánh trách nhiệm, tạm thời cũng không có ai vì chuyện này mà phiền não.

Tử Nham sớm có chuẩn bị, tìm bút mực, nhất nhất ghi lại. Hắn tự mình đến hỏi từng người, thuyền hải tặc lớn nhỏ ra sao, tốc độ thế nào, nhân số bao nhiêu, bất kể chuyện lớn chuyện bé, đều hỏi đến dị thường cẩn thận. Thuyền theo bốn hướng mà đi cũng không bị tập kích cùng một lúc. Thuyền nhỏ trở về có sớm có muộn, hắn hỏi rõ một chiếc, thì chiếc khác lại trở về. Cứ như thế bận rộn hỏi han, thẳng đến khi mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu mới tính dừng bút.

Đầu lĩnh đội tàu này của Tiêu gia họ Nhiễm tên Hổ, cùng với một trong thập đại thị vệ Tiêu gia bên người Phượng Minh - Nhiễm Thanh là quan hệ thúc - chất (chú - cháu). Tuy rằng trong tên có một chữ Hổ, nhưng người lại cẩn thận hiền hòa, sau khi gặp mặt Tử Nham liền tự mình đưa ra con dấu Tiêu gia thiếu chủ của Phượng Minh, cho tới nay đều rất phối hợp.

Hắn cùng Tử Nham đồng thời hoàn thành đủ loại ghi chép, thoáng nhìn Tử Nham tự tay vẽ trên hải đồ eo biển Đan Lâm, nói, "Ngươi đối với eo biển Đan Lâm rất quen thuộc?"

"Hải tặc ở eo biển Đan Lâm nhìn như nơi nơi chốn chốn chỗ nào cũng hung hăng ngang ngược, thời khắc bắt gặp hải thuyền liền tập kíchngay, kỳ thật không phải. Ngươi xem". Tử Nham đặt bút, trên hải đồ dựa theo từng vị trí các thuyền bị tập kích phác thảo một đường cong, nối lại thành vòng tròn, "Ở ngoài vòng tròn này, thuyền phần lớn được an toàn, nhưng chỉ cần tiến vào trong vòng tròn, sẽ kinh động hải tặc."

Nhiễm Hổ một thoáng liền hiểu thấu, nói tiếp, "Trong vùng hải phận này nhất định có bố trí một số lượng lớn trạm gác ngầm của đám hải tặc, để quan sát tàu thuyền xuất hiện."

Tử Nham gật đầu. Mệnh lệnh cho thuyền thăm dò bốn hướng giao thông trên biển, hắn không phải tùy tiện đưa ra. Từ khi đi vào bờ biển, hắn liền cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc trước cùng bọn cướp biển giao đấu. Trực giác nói cho hắn biết, tổ chức hải tặc nhìn như tán loạn, mỗi nhóm một thủ lĩnh đứng đầu, nhưng nội bộ chắc chắn có liên hệ. Dùng mấy chiếc hải thuyền Tiêu gia làm phí tổn thử thăm dò vài vị trí, liền chứng thực suy đoán của hắn.

Hiện giờ chứng minh là suy đoán của bản thân không tồi, ngược lại cảm thấy tình huống càng thêm nghiêm trọng.

Nhiễm Hổ nhìn khuôn mặt nghiêm túc khẩn trương của hắn, cười vỗ vỗ bả vai của vị tướng quân trẻ tuổi cùng với chất nhi của mình tuổi táckhông sai biệt lắm, khuyên nhủ, "Không cần quá lo lắng. Hải tặc Đan Lâm nổi tiếng khó đối phó. Bọn chúng trên biển hoành hành ngang ngược đã thành thói quen, chính là dựa vào hung ác có thừa cùng quen thuộc đầy đủ tình hình trên biển. Ngày sau Tiêu gia chúng ta điều đi thuyền lớn, mang theo nhiều cao thủ hàng đầu, cho dù gặp phải hải tặc, cũng tuyệt đối không có chuyện đánh không lại. Biển rộng mênh mông, gặp thì cứ gặp, mấu chốt là khi chạm mặt thực lực của ai lớn hơn. Hải tặc đó có đám lớn đám bé, chúng ta không hẳn sẽ gặp phải đám lớn nhất."

Lời nói của hắn không có chút hiệu quả nào. Tử Nham một bên nghe, một bên yên lặng như cũ nhìn chằm chằm hải đồ một cách tỉ mỉ, chờ hắn nói xong, nói, "Ngươi xem nơi này." Nhấc bút, tại chỗ đường cong chính mình vừa vẽ xuống lại điểm thêm vài chấm ở vùng phụ cận Đan Lâm, sau khi vẽ xong, ngẩng đầu nhìn phản ứng của Nhiễm Hổ.

Nhiễm Hổ có thể thống lĩnh một đội tàu, đương nhiên đối với hải đồ rất tinh tường, nhìn chăm chú một hồi, nghi hoặc quay sang Tử Nham, "Tiểu đảo?"

Tử Nham gật đầu, đáp, "Những hòn đảo nhỏ này nằm rải rác tại vùng biển Đan Hải và eo biển Đan Lâm, trong đó hai cái đều xuất hiện trên những hải đồ bình thường, ai ai cũng biết, còn cái khác là năm đó trong khi ta làm nhiệm vụ phát hiện ra. Nhiễm tổng quản đối chiếu thời gian cùng địa điểm bốn chiến thuyền của chúng ta bị tập kích trên biển, lại nhìn một chút, có phải nhìn ra cái gì hay không?"

Nhiễm Hổ nghe hắn thận trọng nói, cũng sinh lòng cảnh giác, cầm lấy bản ghi chép của Tử Nham cùng hải đồ nhất nhất đối chiếu, xem ra rất nghiêm túc. Vai vế của Nhiễm Hổ tuy rằng cũng được tính là trưởng bối, nhưng vẫn không so được với đại tổng quan như La Đăng.

Năm đó Tiêu Túng rời bến dốc sức chiến đấu với hải tặc, cuối cùng một mình một người thất bại mà quay về. Bởi vì nghiêm lệnh của Tiêu Túng, La Đăng đối với sự việc này liền câm như hến, đương nhiên lại càng không nói cho người không tham chiến, phụ trách đội tàu khác như Nhiễm Hổ. Hơn nữa đội tàu của Nhiễm Hổ tuy nói là hải thuyền, nhưng đa số lui tới hải phận phụ cận của Bác Gian, cho nên đối với hiểu biết về hải tặc Đan Lâm, ngược lại không bằng Tử Nham.

Sau một lúc lâu, hắn buông quyển ghi chép trong tay, sắc mặt tuy không có đại biến nhưng ánh mắt so với vừa rồi đã có chút bất đồng.

Tử Nham không đợi hắn lên tiếng, lần thứ hai đặt bút lên ba chỗ đượcphác họa trên hải đồ, "Ba chỗ này năm đó ta điều tra được là có dòng xoáy nước ngầm chảy xiết. Mạch nước ngầm đó biến hóa theo mùa, thuyền trên biển vạn nhất không rõ tình huống mà gặp phải, khả năng gặp rủi ro rất cao."

Nhiễm Hổ ánh mắt nảy lên, cứng đơ nhìn chằm chằm vào hải đồ vừa được sửa chữa, thanh âm vô cùng trầm thấp, "Phòng tuyến này giám sát cản trở tàu thuyền của chúng ta, cùng với sự phối hợp chặt chẽ từmấy hòn đảo trên biển, lại lợi dụng trọn vẹn lá chắn thiên nhiên là mạch nước ngầm, từ hướng Tây Nam xa xôi mà tới khó có thể băng qua Đan Hải. Ta thấy rõ vùng hải phận này hoàn toàn trong sự khống chế của hải tặc, hơn nữa..." Hắn vù vù thở hổn hển vài hớp không khí, nhíu chặt lông mày, đón nhận tầm mắt bình tĩnh của Tử Nham, "Bọn chúng không phải từng nhóm phân chia riêng biệt, tùy ý hành động, mà là thống nhất nghe theo lệnh một đại thủ lĩnh?"

Trong lòng rung mạnh. Hải tặc tuy rằng khó chơi, lại chỉ có thể xem như đám ô hợp. Nhưng nếu cố ý tính toán lựa chọn đảo nhỏ để ẩn giấu căn cứ viện trợ như vậy, lại thêm địa thế biển cả, phối hợp chặt chẽ với mạng lưới quan sát được một kẻ đầu lĩnh thống nhất kiến tạo ra, như thế muốn cùng bọn chúng đối mặt, nhất định phải trở thành một lực lượng hải quân cực kì cường đại.

Nhiễm Hổ bị Tử Nham làm thức tỉnh, đại khái hiểu được, biểu tình cũng trở nên ngưng trọng, "Quả thật là như thế, cho dù lấy thuyền lớn cùng cao thủ Tiêu gia, giáp mặt bọn chúng cũng khó mà thu được kết quả tốt." Hắn chỉ vào tuyến đường biển thứ hai trên tấm hải đồ, nói, "Ta vốn cảm thấy đường này hẳn là dễ dàng đột phá nhất, có đầy đủ lực lượng lại thêm đội tàu lớn, hơn nữa nước sạch và lương thực, binh khí dư dật, chạm trán trinh sát hải tặc chúng ta cũng có thể bắt được. Nhưng bây giờ mới biết là sai rồi, bọn cướp biển chỉ cần vừa thấy không ổn, liền có thể lập tức gửi tín hiệu đến tiểu đảo gần nhất, trên phương diện ấy thuyền lớn viện binh lần lượt tiến tới, chúng ta sẽ bị vây vào hiểm cảnh, lối thoát duy nhất là đi về hướng Đông Bắc, nhưng trực sẵn chờ chúng ta có thể là mạch nước ngầm đáng sợ muốn nuốt chửng cả thuyền lớn... Đáng giận! Đám hải tặc này từ khi nào làm ra một phòng tuyến giám sát chặt chẽ tới như vậy?"

Nghĩ đến sau này còn cần hợp tác, Tử Nham lập tức linh hoạt, bình thản cho biết, "Nói đến phòng tuyến giám sát này, lúc trước cũng chưa phải hoàn hảo, vẫn còn mấy chỗ sơ hở, ta vừa rồi đánh dấu mấy cái đường biển chính là trước kia ta đã từng từ đó phá vỡ mà xâm nhập, thành công tới được phụ cận hải phận Đan Lâm. Nhưng trải qua mấy lần thăm dò, mấy chỗ bị phá đó rõ ràng đã bị hải tặc phát giác và sửa chửa lại."

Tuy rằng hắn phát hiện lực lượng hải tặc so với thời điểm lúc trước mình rời đi càng lớn mạnh, tình hình so với trong tưởng tượng càng xấu hơn, nhưng trời sinh bản tính không sợ khó khăn, không hề có ý định lùi bước.

Nhiễm Hổ lắc đầu, "Ta vẫn không quá tin tưởng. Cướp biển Đan Hải tàn sát bừa bãi cả trăm năm, cũng phải có ít nhất bốn năm nhóm thế lực bất đồng, cũng chưa từng nghe qua bọn chúng nghe theo mệnh lệnh ai, chẳng lẽ lại có người có bản lĩnh lớn như vậy, đem bọn chúng nhất nhất thu phục? Sau khi bắt hàng phục, lại không đem công bố bí mật, rốt cuộc người tài năng nào làm ra được sự việc chuẩn xác đến vậy?"

Người nào...

Một ánh mắt thâm thúy sắc bén thoáng chốc hiện lên trong tâm trí Tử Nham. Ánh mắt của nam nhân kia khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái, mỗi khi nhớ tới liền tựa như lông tơ không hề báo trước mà nhẹ đâm vào một chút, không đau, nhưng là khó có thể xem nhẹ.

Bằng vào cảm giác của Tử Nham đối với ánh mắt lãnh khốc kia, hắn dám khẳng định người này dù tại thập nhất quốc tên tuổi không lớn, nhưng xác định là một nhân vật cực kỳ lợi hại. Không giải quyết người này, Minh Vương tuyệt đối không cách nào khai mở tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa, hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Thánh Sư đưa ra. Chính là, người tâm từ thủ nhuyễn(*) như Minh Vương, như thế nào có thể đối phó được người này?

(*: ý nói từ tấm lòng bên trong đến hành động bên ngoài đều rất nhân từ)

Nhiễm Hổ sau khi hiểu được chân thực lực của hải tặc liền lo lắng. Hắn làm việc tương đối cẩn thận, trầm mặc một lúc lâu, mới nói, "Trước hết chúng ta đem tình hình nơi này báo cáo cho thiếu chủ, xem thiếu chủ có chủ ý gì đi. Hiện nay thật sự không nên hành động lỗ mãng, hơn nữa hải thuyền của chúng ta đã bỏ mất đi bốn chiến thuyền, cũng không làm ra đại sự gì."

Tử Nham nói, "Hải thuyền đã mất đi bốn chiến thuyền, nhưng chúng ta không làm thì không nên chuyện." Hắn nói chuyện bình tĩnh, trong ngữ điệu dẫn theo vài phần thâm trầm kiên quyết tuyệt không nhượng bộ, lại có một chút khí phách lạnh lùng của Dung Điềm.

Nhiễm Hổ hơi kinh ngạc mà nhìn hắn, thầm nghĩ, không hổ là thuộc hạ của Tây Lôi vương, dũng khí có thể so được với Tiêu gia sát thủ đoàn chúng ta, hỏi, "Ngươi có tính toán gì không?"

Tử Nham nói, "Hải tặc mấy trăm năm qua chống lại triều đình, thói quen ung dung tự tại, hiện nay hẳn là gặp phải một lực lượng so với bọn chúng càng lớn mạnh hơn, không thể không hàng phục quy thuận mà thôi. Một khi tên thủ lĩnh thống nhất biến mất, đám hải tặc được tập hợp về kia nhất định sẽ nhân tâm ly loạn, chia năm xẻ bảy. Thời điểm đó, mạng lưới giám sát cũng không còn tồn tại, chúng ta có thể nhân cơ hội đem bọn chúng từng đám đánh bại, khai thông đường biển. Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương*, sách lược này hiện nay vừa lúc áp dụng được." (* Thành ngữ Trung quốc: muốn bắn người phải bắn ngựa trước, muốn bắt giặc phải bắt vua đầu tiên)

(Mimi: Dám âm mưu giết chồng tương lai, Nham ca ca ngươi thật là nguy hiểm a~)

"Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương? Hảo! Những lời này nói thật sâu sắc."

Con ngươi Tử Nham tràn ra ý cười, "Lời này là nghe Minh Vương nói. Ngày sau Nhiễm tổng quản gặp được thiếu chủ nhà ngươi, nhất định có thể nghe được càng nhiều lời sâu sắc hơn"

"A? Vừa nghe ngươi nói thế, ta càng trông mong sớm ngày được gặp thiếu chủ. Ha, lúc trước ai ngờ Minh Vương nổi danh thiên hạ, lại chính là thân sinh nhi tử của lão chủ nhân đâu?" Nhiễm Hổ cười xong, liền quay về chủ đề chính, "Nhưng việc này nói thì dễ dàng, bắt tay vào làm lại rất khó khăn. Đầu tiên chúng ta không biết thủ lĩnh hải tặc là ai? Tiếp theo, cho dù có biết, lại như thế nào thủ tiêu hắn?"

"Ta có cách."

"Ân?"

Tử Nham từ trong người lấy ra một phong thư được buộc gọn gàng, đưa cho Nhiễm Hổ, "Thỉnh Nhiễm tổng quản phái người đem thư này mau chóng truyền đi, nói không chừng trước khi Minh Vương đuổi kịp chúng ta có thể giải quyết tốt chuyện này."

Nhiễm Hổ vừa tiếp nhận thư, liền thấy trên mặt viết dòng chữ "Thân gửi nhị vương tử Đan Lâm - Hạ Địch", ngạc nhiên nói, "Chuyện này như thế nào lại cùng vương tử Đan Lâm có liên quan?"

"Nhiễm tổng quản khồng cần hỏi nhiều, hãy mau đem phong thư này truyền đi là tốt rồi. Hải tặc tuy rằng hung hăng ngang ngược, nhưng là đối với một chiếc thuyền đánh cá đã giao nộp đủ số tiền mượn đường, nhất định sẽ cho đi qua. Chỉ cần nộp đủ vàng bạc, bọn chúng sẽ không thể không đáp ứng một người truyền tin đi kèm theo thuyền tới Đan Lâm."

Tử Nham nói xong, rốt cuộc hơi hơi lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Hắn biết phong thư này có thể mang đến hậu quả như thế nào. Rất kỳ quái, tuy rằng chính là mới gặp một lần, hắn lại cảm thấy chính mình hiểu rõ nam nhân kia. Kiêu ngạo, bá đạo, không từ thủ đoạn, không thể chấp nhận việc bị người khác xem thường, hơn nữa... có thù tất báo. Hắn không có khả năng quên chính mình đã từng đâm bị thương vai phải của hắn. Mặc kệ như thế nào, Tử Nham không hề sợ hãi.

Hậu quả có thể xảy ra cũng không khiến hắn lo lắng. Hắn rất rõ tầm quan trọng của tuyến đường biển này, thời hạn một năm nhắm mắt liền tới. Với hiểu biết của hắn, Tiêu Thánh Sư chính là vô tình, mà hắn biết Đại vương tuyệt sẽ không để cho Tiêu Thánh Sư chạm đến một sợi tóc của Minh Vương. Trừ điều đó ra, đây chính là thời điểm Đại vương cần sự ủng hộ về vật chất của Tiêu gia nhất. Phải dùng phương pháp nhanh nhất trực tiếp nhất, đả thông một tuyến đường an toàn. Mặc kệ phương pháp kia ngu xuẩn cỡ nào, khó tin ra sao, cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng thành công, hắn nguyện ý trả giá, bất luận cái giá lớn đến đâu.

Đôi mắt đen láy của Tử Nham tỏa sáng, cho dù ở dưới ánh mặt trời xán lạn cũng không bị che đi chút ánh sáng nào. Hắn không biết chính nét cười mỉm lạnh nhạt, nhẹ nhàng mà như ánh mặt trời tự tin vào cái đêm bị tập kích kia đã khắc thật sâu trong một cặp mắt tràn ngập dục vọng kiêu ngạo, kinh thường hết thảy khuôn phép đạo đức của thế gian, hơn nữa chưa từng có giây phút nào phai nhạt.

------ chỗ này ở bản Trung có 1 đoạn trùng lặp với chương 1 quyển 14 (nội dung về đối thoại của Lạc Vân và Lạc Trữ) ta đã cắt bỏ vì thấy nó chả liên quan j đến đoạn trên và đoạn dưới đây cả.

Làm sao có thể quên chứ? Ký ức, cho tới bây giờ cũng không nghe theo ý người ta sai khiến. Hắn là vương tử ăn chơi bù khú nhất Đan Lâm, nhưng hắn có một thiên tư khác, là ngay tại thời điểm bản thân rượu chè be bét đến thần hồn điên đảo, trong tâm vẫn tuyệt đối duy trì tỉnh táo. Mà dù thời khắc say hay chưa say, hắn đều chưa từng quên đi Tử Nham - nam nhân sáng ngời trong khoảnh khắc kia.

Vì cái gì? Khuôn ngực thường thường như vậy, gương mặt cũng không tính là xinh đẹp như vậy, nụ cười không đáng để ý đến như vậy, mà có lẽ còn không tính là một nụ cười, có lẽ là lời cảnh báo, khiêu khích trước lúc rời đi, hoặc là khinh thường.

"Vương tử..." Nằm trên tấm đệm da mềm mại, mỹ nhân tinh tế uốn lượn chậm rãi trườn lên như rắn, hơi thở thanh mát. Hạ Địch trêu đùa vỗ về bộ ngực đầy đặn của nàng, lại liền đem nàng đẩy sang một bên, một mình nâng chén chầm chậm uống. Đồng quốc vừa mới đưa tới mỹ nữ xinh đẹp vô cùng, đáng tiếc không có nhiều mới mẻ. Bất quá vài ngày nữa, hắn lại nhớ tới cái tên chết tiệt một đi không trở lại kia.

Mỹ nhân u oán liếc hắn một cái, ánh mắt vừa bị Hạ Địch quét đến, liền sợ tới mức lập tức cúi đầu không dám nhúc nhích. Hạ Địch không để ý tới nàng, chuyển ánh mắt tới trên người một mỹ nhân khác đang quỳ gối hầu hạ ở bên trái. Nàng cũng là lễ vật Đồng quốc đưa tới, mới trở thành tì thiếp của Hạ Địch không lâu.

Hạ Địch nhếch môi đầy tà khí, một tay theo suy nghĩ của mình đem nàng nghiêng ngả lảo đảo mà ấn đến trước ngực, làm cho gương mặt tinh xảo của nàng dán chặt vào khuôn ngực lồ lộ dưới hai vạt áo đang mở rộng, cười cười tựa như đang nói chuyện phiếm, hỏi, "Mới đây số lượng hoàng kim mà đại vương tử của các ngươi dâng lên thiếu tới hai thành (hai phần), như thế nào, ngân khố nhỏ của vương tử phủ cũng bị Vương thúc hắn tiếp quản rồi?"

Mỹ nhân trong ánh mắt dâng lên một tia khiếp đảm, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói, "Nô tỳ làm sao biết sự tình của Đại vương tử Khánh Ly? Nô tỳ được hiến tặng cho Vương tử ngài, liền chỉ biết ngài, không biết sự tình của những vương tử khác".

"Cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt" Hạ Địch không chút để ý mà nhéo cái mặt tròn của nàng một phen, trong lòng lại không biết đường nào mà dâng lên một trận nôn nóng. Bên kia đại dương chiến loạn sắp bắt đầu, một năm này hắn lợi dụng thời cơ thu thập chỉnh đốn hải tặc mình đã bắt về để dùng. Phía đông bắt đầu từ eo biển Mạc Đông Hải, phía nam mở mang đến ven biển Đan Hải, người đời vẫn gọi chung là hải phận eo biển Đan Lâm, đã bị hắn nắm chặt trong bàn tay.

Bên cạnh Đan Lâm vương tử này chỉ vẻn vẹn có một vị đại ca xem như người thừa kế vương vị, tên tuổi miễn cưỡng trên hắn một bậc.

Chuyện gần như khó làm, đó là sau khi đã hưởng hết các mỹ nữ trẻ trung của các quốc gia, hắn lại cảm thấy càng ngày càng không đủ.

Lâu lắm không sinh sự rồi có phải hay không? Vẫn là thiếu mùi máu?

Trên tấm thảm lớn mềm mại, Hạ Địch thay đổi một tư thế thoải mái, kiềm chế chính mình không nghĩ tới người chỉ sợ đã muốn khắc thật sâu vào tâm trí kia.

Nam nhân thân hình hoàn mĩ, hẳn là không có bất luận chỗ nào không đáng thèm rỏ dãi, nhưng lại gặp không được, thật khiến người ta nổi nóng.

Ngày đó Hạ Địch ẩn mình bên dưới thuyền, khi ngẩng đầu xuyên qua lan can nhìn về phía xa, liền quyết định bắt sống hắn. Như thế nào sau khi thật vất vả chế trụ được hắn, nhàn nhã dùng kiếm xẻ rách áo hắn, vừa lúc thoả mãn chòng ghẹo hai hạt đậu đỏ đáng yêu, mà còn để hắn tìm được cơ hội chạy trốn?

Sau đêm hôm đó, Hạ Địch một bên chặt chẽ thu phục các bang hải tặc lớn nhỏ, một bên âm thầm điều tra nơi Tử Nham đi đến. Hắn có thể tránh được các trạm gác ngầm ở khắp nơi khắp chốn mà đi vào đây, vậy không phải là hải vực đã bị xâm nhập? Bởi vậy Hạ Địch phát hiện nhiều lỗ hổng trong mạng lưới giám sát, mạnh mẽ vang dội chấn chỉnh một phen, sự kiểm soát giám thị khắp hải vực lại được tăng thêm một cấp.

Tử Nham mặc dù thông minh, trăm triệu lần cũng không đoán được, hiện giờ hải tặc nghiễm nhiên hoàn thành một mạng lưới giám sát, mà chính mình lại là nguyên nhân lớn nhất trực tiếp thúc đẩy hệ thống này ngày càng hoàn thiện.

Hạ Địch tự nhủ, hắn đối với việc nắm bắt giám thị eo biển Đam Lâm tuyệt không sơ suất, chỉ cần để nam nhân với ánh mắt liều lĩnh kia lại một lần nữa xuất hiện, hắn nhất định sẽ phát hiện ra, hơn nữa còn nhanh chóng bắt được.

Hắn nhìn qua ánh mắt nam nhân kia, hiểu được ánh mắt ấy, tuyệt sẽ không vì một đêm bị tập kích mà nao núng, tránh né để bảo vệ tính mạng. Tử Nham nhất định sẽ lại đến.

Làm người ta thất vọng chính là, nam nhân kia lại nhanh nhạy như vậy, từ đó về sau không còn xuất hiện... Đáng giận!

Bất quá, hiện giờ, cuối cùng cũng lại có một sự việc thú vị có thể để hắn hoạt động gân cốt một chút. Mấy ngày trước hắn tiếp nhận báo cáo từ thuộc hạ, có bốn thuyền thuốc thuộc loại thuyền tiểu thương chưa được phép đã băng qua mạng lưới giám sát, nhưng đều là vừa nhìn thấy tung tích hải tặc từ xa xa liền không chịu chiến đấu một trận nào, lập tức bỏ thuyền chạy trốn, trên boong tàu và khoang thuyền rải một chút vàng bạc, hiển nhiên là để đám cướp biển giành nhau vàng bạc mà tranh thủ thêm nhiều thời gian chạy trốn.

Thú vị, cùng trong một ngày, cùng xuất hiện trong vòng hải phận, cùng là một loại hải thuyền nhỏ, lại cùng một mánh khóe giống nhau. Càng thú vị chính là, bốn vị trí đối phương lựa chọn đột phá, có phần khiến người suy nghĩ sâu sa.

Chuyện này đối với người khác xem ra chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới, lại làm cho Hạ Địch đột nhiên cảnh giác, đồng thời, toàn thân lan tràn một cảm giác hưng phấn khó kiềm chế. Chính là ai? Còn có thể là ai?

Đã trải qua vô số lần hy vọng rồi lại thất vọng, thật sâu trong lòng hắn âm thầm nổi lên một cảm giác suốt ruột vô cùng. Hắn so với ngày trước nhất định phải rất kiên nhẫn. Hắn phái thuộc hạ giỏi nhất - Không Lưu điều tra việc này, kiên nhẫn mà ở bên mỹ nữ và rượu ngon, chờ đợi tin tức từ thuộc hạ.

Mà lúc này đây, sự kiên nhẫn tựa hồ như đang được báo đáp.

"Vương tử, hình như có thương thuyền lạ chuẩn bị băng qua eo biển Đan Lâm. Không chỉ như thế, theo tin tức tìm hiểu được, bọn họ dường như muốn khai mở một tuyến đường biển ổn định, nối liền Tây Lôi và Đan Lâm, để vận chuyển song lượng sa mua từ Đan Lâm chúng ta."

"Hừ, dã tâm không nhỏ." Hạ Địch thoải mái tựa vào chiếc gối gấm cao cao, cười lạnh, "Eo biển Đan Lâm là địa bàn của ta, bọn chúng tưởng muốn qua thì liền qua sao? Song lượng sa lại càng không phải cứ có tiền là có thể mua được. Là ai không biết tự lượng sức mình như vậy?"

"Trên con thuyền của bọn họ có cờ hiệu của Tiêu gia, hơn nữa đã sớm đã nghe đồn, nói rằng Tiêu gia thiếu chủ nhận được mệnh lệnh của đại chủ nhân lớn nhất Tiêu gia - Tiêu Túng, muốn khai thông tuyến đường biển này."

"Tiêu gia thiếu chủ? Chính là Minh Vương - người được Tây Lôi Vương sủng đến tận trời sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa nghe nói hắn sắp đến Đồng quốc, vô cùng có khả năng là vì sự tình này mà đến. Người này thanh danh tuy lớn, nhưng không hẳn có được bao nhiêu lợi hại. Chính là... Vương tử có còn nhớ rõ nam nhân nhảy xuống biển đào tẩu năm đó hay không?"

Ánh mắt Hạ Địch chợt tóe lên tia sang sắc bén lợi hại "Cái gì?" Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ. Cổ họng của hắn lại từng đợt xiết chặt. Năm ngón tay đang vuốt ve mái tóc dài của mỹ nhân chậm rãi siết lại, khiến cho mĩ nhân bị đau mà kêu to làm nũng.

"Tử Nham kia," thuộc hạ bẩm báo nói, "Hắn cũng ở trong đám người kia." Không Lưu từng theo Hạ Địch tập kích Tử Nham, biết rõ bộ dạng của Tử Nham. Hơn nữa, từ sau khi hắn đào thoát, Vương tử còn cố ý ra lệnh vẽ một bức họa "Đào phạm". (tội phạm bỏ trốn)

"Phải không?"

"Quả thật như thế, thuộc hạ dám khẳng định là hắn."

"A?" Hạ Địch nhẹ nhàng, tựa hồ như thờ ơ mà lên tiếng. Chỉ có người hiểu rõ hắn nhất mới biết được, một tiếng tựa hồ thờ ơ này, chính là dục vọng đã luẩn quẩn trong tâm hắn suốt một thời gian dài, rốt cục tìm được một lỗ nhỏ để có thể phát tiết ra. Lúc ban đầu phát ra giống như không mảy may chớp mắt, nhưng kết quả, lại luôn đem đến một rung động nằm ngoài dự kiến của thế nhân.

Sau thời điểm Hạ Địch nhẹ nhàng trả lời một tiếng kia, hắn lại tiếp tục bảo trì kiên nhẫn. Về Tử Nham, trận giao chiến kia kỳ thực chỉ trong nháy mắt, nhưng lại giống như bóng dáng đối thủ vạn năm đã tồn tại ở trong lòng, Hạ Địch dường như đã sớm luyện tập thành thạo để cùng hắn giao đấu.

Hắn nhẫn nại, sau khi Tử Nham thỉnh Nhiễm Hổ phái người đưa thư tới, lại một lần nữa nhận được kết quả đúng như dự tính. Mở thư, sau khi xem qua, Hạ Địch truyền lệnh thị nữ bày tiệc rượu, còn dùng chén lớn đúc bằng vàng ròng. Sau khi thỏa sức uống rượu, từ trên chiếc thảm lông mềm mại ngồi dậy, lộ ra làn môi lãnh khốc vô tình bẩm sinh chậm rãi vén lên, "Không Lưu, ngươi có biết bên trong phong thư này nói cái gì không?"

"Thuộc hạ không biết"

"Hắn hẹn ta mười ngày sau, chọn một nơi quyết chiến." Hạ Địch cười đến thập phần sảng khoái.

Không Lưu giật mình, sau đó giận dữ nói, "Người này thật sự là không biết sống chết, thực quá ngu xuẩn."

"Hắn mới là không ngu." Hạ Địch lắc đầu, "Người này kiếm pháp cao minh, nếu thật sự đem tính mạng ra đánh bạc, cùng ta tử chiến một trận, cõ lẽ thật có thể giết chết ta. Chỉ cần giết được ta, đám cướp biển tất nhiên tan rã, khai thác tuyến đường an toàn để vận chuyển song lượng sa rốt cuộc không thành vấn đề, đây là kết quả tốt nhất sau khi khiêu chiến với ta. Hắn lấy cái tên Đan Lâm nhị vương tử để xưng hô khi truyền thư, chính là muốn bức ta đáp ứng quyết chiến, nếu ta không đồng ý, hắn nhất định sẽ đem việc này truyền ra khắp nơi, khiến cho ta mang trên lưng tiếng nhát gan. Hắn là định dựa vào việc này trước tiên làm suy yếu ảnh hưởng của ta trong lực lượng hải tặc. Thực ra hắn tính cũng không sai, người này thực biết rõ hải tặc chỉ nhận người có tính mạnh mẽ bá đạo giảo quyệt làm kẻ cầm đầu."

Không Lưu sau khi nghe hắn phân tích, cũng gật đầu nhận thức, nhưng lại nói, "Người này đối với uy tín của Vương tử trong đám hải tặc nhất định không có nhận thức thấu đáo, không biết rằng bất kể Vương tử hồi đáp như thế nào, cũng sẽ không làm dao động địa vị của Vương tử trong bọn hải tặc. Bất quá, thuộc hạ đối với kiếm pháp của Vương tử tin tưởng sâu sắc, cho dù vương tử ứng chiến, khi đó Tử Nham này cũng chỉ có thể là tên tiểu tử cuồng vọng mà thôi."

Hạ Địch ngũ quan đoan chính, thậm chí có thể được coi là phi thường anh tuấn, nhưng ánh mắt hẹp dài, vì thế mà tăng thêm không ít tà khí. Đôi môi cười lên càng tà ác hơn, đồng thời cũng lại toát ra mị lực mãnh liệt hấp dẫn người khác, khiến cho tất cả mỹ nhân bên hắn đều âm thầm động tâm.

"Phong thư khiêu chiến này, Vương tử tính toán ứng đối như thế nào?"

Hạ Địch bí hiểm cười, một lần nữa thoải mái nằm xuống giữa tầng tầng thảm gấm. "Nếu thoải mãn tâm nguyện này, khó tránh để hắn thấy ta dậy không nổi. Phong thư khiêu chiến này ta coi như chưa thấy qua."

"Chưa thấy qua?" Không Lưu ngạc nhiên. Với tính tình có thù tất báo của Vương tử, loại phản ứng này cũng thật là không thể tin nổi.

"Không Lưu, bắt đầu từ hôm nay, dùng hết thảy biện pháp để tìm hiểu động tĩnh của Tiêu gia Thiếu chủ."

"Này..." Không Lưu di theo Hạ Địch đã nhiều năm, hiểu rõ vương tử không thích thuộc hạ nhiều chuyện, sau khi phun ra một chữ liền tập tức nuốt lại, khum tay nói, "Bẩm, thuộc hạ tuân mệnh."

"Phái người tập hợp thuyền lớn, chuẩn bị hành trang, triệu tập tinh binh, phân phối vũ khí tốt nhất, trên thuyền mang thêm nhiều song lượng sa."

Mệnh lệnh của Hạ Địch lại kiến Không Lưu có chút ngạc nhiên. Sau khi nhận lệnh, hắn cẩn thận mà thăm dò, "Vương tử tính toán đến đâu rồi?"

"Hắn vì khai thác tuyến đường vận chuyển song lượng sa, không tiếc hẹn ta đấu một trận sinh tử, đã là một sai lầm lớn." Hạ Địch mỉm cười, đem một mỹ nhân bên người gọi lại, gỡ bỏ y phục trên người mình, để lộ ra vết thương trên vai phải, lệnh cho nàng nằm bò xuống dùng đầu lưỡi khẽ khàng liếm qua liếm lại vết thương đã thành sẹo. Một bên hưởng thụ cảm giác mất hồn của da thịt được mỹ nhân hầu hạ, một bên nhớ lại đường kiếm như tia chớp mà người kia xả xuống đâm bị thương vai phải của mình, chầm chậm nhắm hai mắt, cuối cùng hạ lệnh, "Lập tức đưa tin cho Đại vương tử Đồng quốc - Khánh Ly, nói cho hắn biết, bổn vương tử vừa kinh hoảng khi nghe được sự tình phụ vương của hắn, cảm giác bi thương sâu sắc, sắp tới sẽ tự mình đến Đồng quốc thăm hỏi."

Nam nhân vạm vỡ dũng cảm kiên cường kia, nguyên lai đối với cái người gọi là Minh Vương kia xem ra coi trọng như vậy. Chỉ cần bắt sống được Minh Vương, liền chẳng khác nào bắt sống được hắn. Có được như vậy, nam nhân ánh mắt chính trực thân thể cường tráng đó, cuối cùng sẽ vì thứ trọng yếu kia mà hy sinh bản thân. Mà sở trường dùng người khác làm vật hy sinh, cũng là một tài năng cực đỉnh mà thượng thiên ban cho Hạ Địch.

Cứ như vậy, Tử Nham trăm triệu lần không đoán được mạng lưới giám sát của hải tặc đã vì hắn mà hoàn thiện thêm một bậc. Tử Nham cũng trăm triệu lần không đoán được, hắn hạ quyết tâm kiên quyết tử chiến, khiêu chiến với Hạ Địch, muốn trong một trận mà phân tán sách lược đoàn kết chắc chắn của hải tặc, lại khiến Phượng Minh vốn đã nhiều tai kiếp nơi đất khách - Đồng quốc, nay còn tăng thêm một tầng nguy biến quỷ dị.