Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 7 - Chương 3




CHƯƠNG 3

Thương Nhan ở hành lang gấp khúc giữ chặt Phượng Minh, thấp giọng nói: “Có chuyện, nhất định phải thỉnh Minh vương ra mặt.”

“Chuyện gì?” Phượng Minh dừng bước.

“Tướng quân có lệnh, phải Minh vương bất luận thế nào cũng phải thỉnh Tôn Tử đại sư đến quân vụ nghị thính một chuyến. Quân tình khẩn cấp, không thể trì hoãn.”

Phượng Minh âm thầm kêu khổ, nghĩ cũng biết bọn họ là hy vọng thái hậu giúp bọn hắn giải thích nội dung của công văn, lần này nếu lại dùng chiêu lần trước, chỉ sợ sẽ làm Quân Thanh lòng nghi ngờ lớn hơn. Ở mặt ngoài đương nhiên vui vẻ gật đầu: “Không thành vấn đề, ta đây phải đi gặp sư phụ.”

Thương Nhan vui vẻ nói: “Thật tốt quá, ta hộ tống Minh vương.”

Thái hậu ở phòng khách uống trà, nghe lời Phượng Minh xong, mỉm cười nói: “Nếu quan hệ đến quân tình khẩn cấp, vi sư cũng không có thể nhàn hạ , sẽ đi một chuyến đi. Hy vọng quân vụ nghị thính kia sẽ không quá xa.”

Thương Nhan nói: “Không dám để Tôn Tử đại sư mệt, chúng ta đã vì đại sư an bài kiệu nhỏ, đang chờ ngoài cửa.”

Phượng Minh trộm hướng thái hậu làm mặt quỷ, thái hậu yên lặng liếc cậu một cái. Phượng Minh thấy nàng tựa hồ định liệu trước, có chút an tâm.

Cuối cùng hôm nay, lương tâm Tướng quân phát hiện, chẳng những vi thái hậu chuẩn bị cỗ kiệu, còn chuẩn bị ngựa cho Phượng Minh, mấy người đuổi tới quân vụ nghị thính, các vị tướng lãnh đã đến đông đủ, Quân Thanh ngồi ở phía trên trung tâm.

Thái hậu được an bài ở một vị trí thoải mái, Quân Đình vẫn như cũ đứng ở phía sau cha nàng, Lâm Ấm lại ngồi ở chỗ khác. Mặt khác phó quân tá không có vị trí của mình, hơn phân nửa đứng sau tưỡng lãnh của mình, còn Lâm Ầm, nhìn cũng đủ biết hắn có vị trí riêng.

Phượng Minh cuối cùng cũng đến, cẩn thận quan sát khắp nơi.

“Hôm nay, lại có một gian tế có ý đồ tới gần quân doanh bị thủ vệ phát hiện, gian tế này mang theo một công văn giống kẻ lần trước. Bất quá thực đáng tiếc, khi bị bắt, hắn lập tức uống thuốc độc tự sát. Đây là toàn bộ án văn trong công văn đó ”

Mỗi người đều nhận được một bản công văn.

Phượng Minh mới vừa nhận được công văn sao chép, lập tức cúi đầu âm thầm dịch. Điểm hoành nhiều điểm hoành… Nhiều điểm hoành hoành… Nỗi lòng hàng vạn hàng nghìn, vất vả kiềm chế trái tim, miễn cưỡng phiên dịch mấy kí tự ít ỏi ra ―― ‘binh không nhận huyết lấy đậu thắng’.

Không nói rõ ra. Trong lòng tự dưng dật một cái, hắn trải qua lương nhiều, thành thục không ít, nháy mắt trở về tư thế cũ, tự mắng: bình tĩnh nào, cư nhiên không thể lộ ra.

Binh không nhận huyết lấy đậu thắng?

Binh không nhận huyết cái từ này là cậu dạy Dung Điềm, đương nhiên hiểu được câu này có ý gì. Bất quá lấy đậu thắng… Đậu, hình như là một loại lương thực? Chẳng lẽ Dung Điềm tính toán thiêu hủy Đông Phàm lấy kho lúa mùa đông?

Bất quá thiêu hủy kho lúa, đáng thương nhất là thường dân vô tội, đối với quý tộc Đông Phàm chẳng ảnh hưởng gì. Dung Điềm rốt cuộc định dùng kế sách gì để cứu ta ra?

Phượng Minh nghĩ đến mày đại mặt nhăn, thần thái thật giống mấy vị tướng lãnh ngồi bên.

Quân Thanh ngồi ngay ngắn ở trung tâm, trầm ngâm một lát, ánh mắt chuyển hướng thái hậu: “Xin hỏi Tôn Tử đại sư, phần công văn này, có xuất nguyên từ công văn lần trước hay không?” Hắn muốn hỏi, thực tế là dựa vào hai phân công văn này, có thể hiểu nội dung hay không.

Ánh mắt của mọi người, không hẹn mà cùng chuyển hướng chỗ thái hậu .

Thái hậu dường như không để tâm mình đang trở thành tâm điểm, thần thái an tường đem vật cầm trong tay công văn nhìn kỹ  mấy lần, mới ngẩng đầu, bất từ nói: “Phần công văn này và phần công văn hôm qua Tướng quân cho ta xem quả thực cùng xuất nguyên, khả đó cũng không phải toàn bộ, trong đó chỉ có hai phần chính mà thôi.”

Quân Thanh lộ ra vẻ thất vọng, thần sắc vi ảm, trong mắt tinh quang hiện lên ánh nghi ngờ.

“Bất quá…” Thái hậu kéo dài tiếng, đem tâm điếu các vị tưỡng lãnh lên giữa không trung, lại thản nhiên nói: “Tuy rằng công văn cũng không đầy đủ, nhưng hai phân hợp cùng một chỗ, cũng cuối cùng đó có thể thấy được một chút manh mối. Nếu Tướng quân đại nhân không ngại, ta thật nguyện ý đoán ý tứ đại khái của nó.”

Phượng Minh âm thầm trầm trồ khen ngợi, cứ như vậy, ký có thể bịa ra nội dung, lại không sợ bọn họ tìm ra sơ hở.

Đông Phàm chúng tướng tinh thần đều chấn động. Thương Nhan nói: “Thỉnh đại sư đoán.”

Quân Thanh hơi hơi gật đầu, cũng lộ ra vẻ mặt chú tâm.

Thái hậu nhắm mắt lại suy nghĩ sâu xa một lát, mở to mắt nói: “Ý tứ của thần linh thật thâm ảo , mỗi một chỗ đều bao hàm  tin tức, mà từng cái tin tức lại cũng không tường tận. Ta chỉ có thể phỏng đoán một chút. Ân… Tai họa sắp ập xuống Đông Phàm.”

Thái hậu buồn bã nói ra lời tiên đoán, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến: “Đại sư thuận miệng nói ra lời đồn như thế, hay là có ý gì?”

Lâm Ấm cũng không xông ra, ngồi núp bóng ở đó, nhưng vừa mở miệng, đã thấy sự chú ý của mọi người. Quân Đình nhíu mày, ở phía sau Quân Thanh khẽ lắc đầu, không cần hắn nhiều lời. Lâm Ấm lại giống như không thấy, khóe miệng vẫn cười lạnh.

Quân Thanh lãnh đạm nói: “Lâm Ấm, ngươi dám vô lễ với Tôn Tử đại sư sao?” Bất quá trong cảm nhận của hắn, đối với lời nói dối của vị Tôn tử đại sư này cung có chút hàm nghi. Cho nên ngữ khí cũng không nghiêm khắc.

Lâm Ấm đứng lên, chắp tay với Quân Thanh, chuyển hướng sang thái hậu, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, cất cao giọng nói: “Tiểu tướng nãi mười ba quân phó quân tá Lâm Ấm, thỉnh đại sư thứ cho tiểu tướng vô lễ. Nhưng nghi ngờ của tiểu tướng, hôm nay không thể không nói đi ra.” Hắn chuyển hướng các vị tướng lãnh, gằn từng tiếng rành mạch nói: “Các vị đại nhân, loại văn tự này có thực là cách thần linh trò chuyện cùng nhân nhan hy không? Phần công văn này có thực là một phần của chính công văn hay không? Nội dung của công văn này đích thị là gì? Chúng ta đều chỉ có thể theo Minh vương cùng Tôn Tử đại sư biết được đại khái. Theo điểm này, các vị đại nhân liên tưởng đến cái gì?”

Phượng Minh hừ lạnh một tiếng: ” Ý của Lâm Ấm phó quân tá, là ta cùng sư phụ cố ý nói đại cái gì đó lừa gạt Tướng quân sao?” Cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, bất quá không biết loại tình huống này sử dụng có hiệu quả hay không.

Lâm Ấm không chút nào yếu thế đối diện Phượng Minh, vẫn giữ vẻ cười nói: “Tiểu tướng không dám. Chính là Minh vương từng nói qua, đại sư hiểu được loại văn tự cổ quái này, vất vả thỉnh đại sư đến, đại sư vẫn lấy lí do công văn không đầy đủ nên không thể dịch ra, hiện tại mới có hai xu thư, đại sư lại chỉ có thể nói đại họa sắp ập xuống Đông Phàm. Biểu hiện như vậy, khó mà có thể khiến người khác không nghi ngờ đại sư.”

Quân Thanh lên tiếng nói: “Lâm Ấm, lơi nói của ngươi quả thật có tính toán.”

“Tiểu tướng cả gan, thỉnh Minh vương cùng Tôn Tử đại sư hãy chứng minh, khiến chúng ta tin đây là công văn của thần linh.”

Cũng khó trách, loại công văn đơn giản này, có giấu diếm được người tài không phải chuyện dễ. Phượng Minh thầm nghĩ càng càng thấy không ổn, im lặng là vàng.

“Ha hả…” Tại nơi trung tâm yên tĩnh, thái hậu nhẹ nhàng cười rộ lên: “Ngươi nói không sau, thần linh tự biết, ta cũng chẳng cần chứng minh cho vị tiểu tướng này cái gì.” Nàng từ từ nhìn về phía Quân Thanh, tầm mắt trong suốt, tựa như một bộ ánh mắt quang võng bao phủ lên Quân Thanh, “Bất quá, trong lòng Tướng quân, có hoài nghi với ta?”

Quân Thanh lạnh lùng cười nói: “Nếu đại sư chứng minh, đương nhiên sẽ tốt hơn.”

“Tướng quân còn chưa nghe xong cơ mà.” Thái hậu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nâng công văn lên, cao thấp xem kỹ một lần, thở dài: “Nơi này chẳng những nói Đông Phàm có đại họa, còn ám chỉ Đông Phàm chi cướp, thủ phát vu nam, phục binh không cầm quyền, đô thành nguy hĩ.” Dáng vẻ hữu mô thì thào vài câu, thái hậu nhắm mắt, lộ ra nét mặt ngày tận thế: “Thần linh đã muốn tỏ rõ, Đông Phàm đô thành gặp kiếp nạn này, phục binh ngay tại thành nam. Mặc kệ Tướng quân tin hay không, những gì có thể ta đã nói.” Dứt lời, tao nhã đứng lên, đi đến đại môn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, kìm lòng không đậu tránh ra đường, làm cho thái hậu thong dong rời đi.

Phượng Minh đương nhiên rèn sắt khi còn nóng, bỗng nhiên đứng lên, nhìn Quân Đình lạnh lùng nói: “Tướng quân nếu hoài nghi thầy trò chúng ta nói dối, tẫn có thể đem chúng ta xử tử. Bất quá nếu Tướng quân ra quyết định sai lầm, tốt nhất phái người xem xét thành nam một chút xem có thực sự phục binh hay không.” Liếc Lâm Ầm một cái, làm bộ tức giận đi theo thái hậu.

Không cần hỏi, thái hậu dám ăn nói lung tung nhiều như vậy, đương nhiên là cùng Dung Điềm câu thông tốt.

Thành nam bên kia, ít nhiều cũng nên có hai – ba “con mèo nhỏ” phục binh?