Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 15-2: Ngoại truyện 1: Em có chịu làm vợ anh không? (2)




“Nhận rồi nhé, vậy anh coi như em đã đồng ý rồi”, ánh mắt Lục Thần Hòa sáng lấp lánh.

“Đồng ý cái gì?” Cô giả chết. Ai bảo anh lừa gạt cô lâu như vậy chứ, ép cô phải tỏ tình trước, thật đúng là đồ xấu xa.

Lại giả chết.

Anh tính toán kĩ lưỡng biết thừa cô sẽ lại tung ra chiêu này, nên nhanh chóng ôm cô vào lòng, bờ môi mỏng dịu dàng áp lên cánh môi hồng nhuận của cô rồi chà đi chà lại, giọng điệu trầm thấp mà thô cát cất lên, “Em nói thử xem?”.

“Không…”, những lời của cô còn chưa kịp nói xong, một chữ “biết” phía sau liền bị anh nuốt trọn.

Anh khẽ buông cô ra rồi lại hỏi, “Có gả hay không?”.

“Không…” Còn chưa đợi từ thứ hai được phát ra đã bị anh hung hăng ngấu nghiến hôn lấy, coi như là trừng phạt.

Anh lại buông cô ra hỏi, “Có gả hay không?”.

“Không…”, từ thứ hai tiếp tục bị anh nuốt trọn như cũ.

“Có gả hay không?”

Lặp đi lặp lại mấy lần, Y Thần bị anh hôn đến mức không chịu được bật cười khanh khách, cuối cùng phải nghiêm túc trả lời anh, “Gả”.

Hơi thở quen thuộc cùng bá đạo xâm chiếm toàn bộ hô hấp của cô, hai tay Y Thần quấn lấy cần cổ anh, đáp lại anh một cách đầy trêu đùa. Dần dần, ánh mắt anh trở nên u tối sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, thanh âm thô ráp mang theo dục vọng bật ra từ cổ họng khô khốc của anh.

Suốt một thời gian dài, ngoài những nụ hôn nồng nàn quyến luyến, anh chưa từng vượt qua bước cuối cùng. Mỗi lần muốn bùng cháy, từ trong tiềm thức lại nhắc nhở anh nhớ đến lần ở khách sạn đó. Đối với cô mà nói, chuyện giữa nam nữ đó vô cùng quan trọng, cho nên anh hi vọng cô có thể mau chóng gả cho mình, bởi vì anh không biết bản thân còn có thể kiềm chế được bao lâu nữa.

Lục Thần Hòa dừng lại, vùi sâu mặt vào hõm cổ nõn nà của cô, hít hà mùi hương đặc biệt thuộc về riêng cô, mà thứ mùi hương ngọt ngào dịu êm tỏa ra từ cơ thể cô dường như trở thành thủ phạm dụ dỗ anh phạm tội vậy.

Anh khẽ cắn yêu một cái lên xương quai xanh của cô, cảm giác hơi nhói đau khiến Y Thần kìm không được mà khẽ kêu lên một tiếng. Anh bật cười một cách đầy vui vẻ, nhưng cô đâu để anh đắc ý sớm vậy, cũng nghịch ngợm cắn lại một cái lên yết hầu anh.

Ánh mắt Lục Thần Hòa khẽ co lại, hô hấp dường như cũng trở lên có chút khó khăn, anh nghiến răng nói, “Anh vẫn chưa ăn tối, cho nên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”.

Y Thần còn chưa phản ứng lại được, thì anh đã ôm lấy cả cơ thể cô rồi nhanh chân bước vào phòng ngủ, cả hai người ngã lăn lên chiếc giường rộng lớn.

Lục Thần Hòa đè lên cơ thể cô, mười ngón tay giao nhau triền miên. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đôi môi áp lên trán cô đầy yêu chiều rồi cất giọng nghiêm túc, “Bây giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi”.

“Này, anh kìm kẹp em như thế này, rõ ràng là không để cho người ta có đường chạy mà.”

“Anh đã cho em cơ hội rồi, nếu đã không chạy nổi, vậy thì đừng trách anh”, anh nhanh chóng hôn lấy cô.

Y Thần cũng nhiệt tình đáp trả, cả cơ thể cô bị anh kẹp cứng lại, không chạy nổi đi đâu, mà ngay cả trái tim cũng không cách nào thu lại được.

Nụ hôn một khi được bắt đầu thì sẽ không ngừng dây dưa triền miên, nhanh chóng thắp lên ngọn lửa dục vọng kìm nén trong cơ thể hai người bấy lâu nay.

Đèn trong phòng ngủ không hề bật, nhưng ánh trắng bàng bạc yếu ớt rọi qua khung cửa kính sát đất phản chiếu vào căn phòng vẫn đủ để khiến hai người nhìn rõ nhau. Sắc bạc nhàn nhạt chiếu rọi xuống cơ thể cô làm tôn lên làn da mịn màng sáng bóng, tinh tế như hạt pha lê, giống hệt như trong kí ức của anh.

Khi dục vọng mãnh liệt xé tan mọi ngăn cách, cảm giác đau đớn dữ dội khiến cô đột ngột thu mình lại. Anh tinh tế đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng triền miên vỗ về cô, để cô dần dần thích ứng mà thả lỏng cơ thể. Từng lọn tóc vừa dài vừa mềm mại nương theo vũ khúc của cơ thể mà tung xõa, phủ kín chiếc gối trắng muốt, hai màu đen trắng đối nghịch kích thích thị giác mãnh liệt khiến cho Y Thần lúc này trông xinh đẹp yêu kiều dụ hoặc đến trí mạng hệt như nữ quỷ Medusa trong truyện cổ tích, chỉ cần liếc nhìn một cái, đã có thể hút mất mất linh hồn của người khác. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua thôi, cũng đủ khiến anh như chìm vào mộng ảo…

Chết tiệt! Cô luôn bị anh lừa gạt.

Y Thần cầm gối đánh liên tiếp lên người tên đàn ông đang nằm bên cạnh mình lười biếng như một con mèo, “Lục Thần Hòa, cái tên lừa đảo nhà anh! Đồ lừa đảo! Sao lúc nào anh cũng lừa em thế hả?”.

Máu nóng toàn thân cơ hồ đều bốc lên đến đỉnh đầu, thì ra cái lần ở khách sạn đó, cô và anh vốn không xảy ra chuyện gì, chỉ đơn thuần cùng nhau ngủ một giấc rên một giường mà thôi. Mà cô lại bởi vì cuộc ghé thăm như bình thường của “mụ dì ghẻ” mà tưởng nhầm rằng mình và anh đã phát sinh quan hệ gì đó, tự coi mình là kẻ thứ ba vô liêm sỉ hạ lưu. Vừa rồi mới là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, đau đến mức khiến cô chết đi sống lại. Cái tên đàn ông đáng ghét này, đã lừa cô bao nhiêu lần rồi, lừa cô bao lâu rồi.

Lục Thần Hòa vô cùng điềm tĩnh bắt lấy chiếc gối, rồi lại áp chặt cô xuống giường với tư thế ám muội nhất, sau đó dịu dàng hôn lên cánh môi cô như chuồn chuồn lướt nước rồi bật cười, “Thân là một người phụ nữ, nếu như cởi sạch đồ nằm trước mặt một người đàn ông bình thường sức lực mạnh mẽ nhưng vẫn không hề ra tay, thì em không cảm thấy đó là một loại bi thương sao?”.

“Cái khỉ ấy! Em nói cho anh biết, đó chẳng qua bởi vì anh là Liễu Hạ Huệ”, cô giãy giụa cự lại.

“Vậy sao? Chuyện vừa mới xảy ra quên nhanh vậy sao?” Dám gọi một người đàn ông là Liễu Hạ Huệ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh ta.

“Biến thái, quỷ háo sắc…”, cô lại bắt đầu cảm nhận được sự biến đổi của anh. Chết tiệt, sao sức anh lại dẻo dai đến thế?

Cãi vã rất nhanh liền biến thành dây dưa không dứt, chẳng bao lâu sau, tiếng thở gấp lại lần nữa vang vọng khắp căn phòng…