Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 69




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Vịt

Cuộc sống của bệnh nhân đơn điệu khó chịu, Từ Tư Miểu thời gian rất dài đều ngủ, mà Hàn Huấn ngồi bên giường bệnh, viết sư tử nhỏ A Tư của cậu.

Sư tử nhỏ bị thương buồn bã ỉu xìu, lông tơ màu vàng cạo mất một nửa, đáng giận hơn là, Tiểu Tùng còn không sờ sờ nó.

Nhưng nó là con sư tử nhỏ giá trị bản thân 100 tỷ, bình thường cho người thừa kế hào môn thêm một ánh mắt, bọn họ đều sẽ mừng rỡ như điên, nhưng Tiểu Tùng mà nó thích nhất, lạnh lùng với nó.

Tiểu Tùng nói: "Anh chính là muốn lừa em sờ anh, cố ý bị thương."

"Ai lừa em chứ!" Sư tử nhỏ tức đến lông cũng dựng lên, "Anh thật sự rất đau rất đau, em không sờ anh thì thôi, còn vu oan anh lừa em, Tiểu Tùng, anh không thích em nữa, anh ghét em!"

Tiểu Tùng lập tức nước mắt dâng lên, tủi thân nói: "Anh ghét em đi, anh còn cố ý bị thương nữa, em đời này cũng không muốn làm bạn với anh nữa."

Tiếng khóc của Tiểu Tùng mềm nhũn, tiếng nước mắt rơi xuống khiến sư tử nhỏ luôn tùy hứng nghe đau lòng không thôi.

Nói tới gần cầu xin tha thứ, "Tiểu Tùng đừng khóc nữa, sờ sờ đuôi cho em, anh sai rồi, lần sau anh nhất định giơ móng vuốt đuổi đối phương, không giả bộ mình là mèo con yếu ớt nữa."

Đang lúc Hàn Huấn mỉm cười, tay sờ lông sư tử, điện thoại rung điên cuồng, dọa suy nghĩ của cậu đứt đoạn.

Sau khi cậu ra nước ngoài, điện thoại từ chối tất cả cuộc gọi lạ đến, chỉ giữ lại của Văn lão.

"Tiểu Hàn, cháu không sao chứ?" Ngữ khí Văn Hạc Sơn nặng nề tự hỏi tự đáp, "Có thể nghe điện thoại hẳn là không sao, nước Anh gần đây an ninh không tốt, cháu cẩn thận chút."

Hàn Huấn để máy tính xuống, cách xa bên giường Từ Tư Miểu, thấp giọng nói: "Cháu không sao, Văn lão, thế nào rồi? Kịch bản có vấn đề gì không?"

Văn Hạc Sơn sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại tới, ngữ khí lo lắng như thế.

Nghe được giọng Hàn Huấn, Văn Hạc Sơn yên tâm rất nhiều, nói: "Không có gì, kịch bản không sao. Ta chỉ là lo lắng cho cháu. Đến Anh không có chút tin tức, gần đây chỗ đó không ổn, liên tục xảy ra vụ nổ, cháu lại không cập nhật Weibo, ta sợ cháu xảy ra chuyện.

Chuyện Hàn Huấn đi Anh, chỉ có vài người biết.

Weibo của cậu thường xuyên bởi vì bế quan viết kịch bản không cập nhật, cho nên lo lắng của Văn Hạc Sơn bất quá là vu vơ thôi.

Bọn họ nói chuyện đơn giản mấy câu, Hàn Huấn chỉ nói là mình ở Anh lấy tư liệu, chưa định ngày về, liền kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi.

Nhưng, Hàn Huấn suy nghĩ một chút, vẫn giơ tay lên chụp một bức ảnh cảnh phía xa ngoài cửa sổ, đăng lên Weibo báo bình an.

Các fans đã quen Hàn Huấn thường xuyên không cập nhật Weibo, nhiệt liệt hoan nghênh người thường xuyên mất tích quay trở lại.

"Oa, có hồ có rừng có thảm cỏ, đây là thực cảnh của bộ phim tiếp theo sao?"

"Nơi này có phải nên trình diễn Hồ Thiên Nga không, hồ này thật sự rất xanh!"

"Tui đã nghĩ đến một vở nhân nga yêu (*) thê mỹ, con ngỗng đực to nhất trắng nhất tròn nhất trên cái hồ kia, ký khế ước với thầy Hàn trở thành vai ngỗng chính!"

((*) nhân nga yêu chính là tình yêu giữa người và ngỗng, có hẳn rất nhiều tác phẩm hội họa về nhân nga yêu cơ @@ thề lần đầu tui biết đến á)



"...... Thầy Hàn bình thường đi chơi, nghỉ ngơi, làm ruộng, tiện tay chia sẻ cảnh tự nhiên, các thím cũng muốn giục kịch bản, các thím là ma quỷ à?"

"Không phải giục, là mong đợi, thím nhìn đám mây trong ảnh kìa, giống khúc dạo đầu của bộ phim tiếp theo không."

Bình luận Weibo của Hàn Huấn đã điên cuồng, chiếu phim《Cứu viện có một không hai》, không khiến bọn họ cảm thấy thỏa mãn, mà hết sức trống rỗng.

Phim là phim hay, nhưng đây là câu chuyện của Trâu Xuân Sinh, không phải câu chuyện của Hàn Huấn, câu chuyện của Trâu Xuân Sinh thì có liên quan gì đến Hàn Huấn, cho nên thầy Hàn à, tay anh cầm 5 kịch bản lớn, lúc nào mới có thể cho chúng tôi xem câu chuyện thuộc về anh!

Hàn Huấn đăng ảnh xong bỏ chạy, tiếp tục trông chừng Từ Tư Miểu.

Thiếu gia nhà giàu dãi dầu sương gió, vết thương khôi phục vô cùng chậm.

Anh suốt ngày rầm rì giả bộ yếu đuối, Hàn Huấn chịu mệt nhọc, còn giúp Từ Tư Miểu cởi quần áo.

Nhưng, Từ Tư Miểu rất không hài lòng, anh nói: "Thật ra cậu có thể lau người giúp tôi."

Hàn Huấn ôm quần áo nói: "Hộ sĩ nhà anh lau người giúp anh đã có 3, tôi vì gì mà phải làm khó bản thân, góp tay cởi quần áo giúp anh là đủ rồi."

Thổ hào ngay cả bị bệnh cũng có quyền hơn người bình thường, hộ sĩ tận chức tận trách, hộ sĩ bấm giây thay thuốc, bác sĩ hỏi han ân cần.

Hàn Huấn chỉ cần hoàn thành công việc bồi nói chuyện nghỉ ngơi, hoàn toàn không cần ra tay làm việc.

Nằm trên giường bệnh lâu, suy nghĩ của Từ Tư Miểu sẽ sinh động dị thường.

"Hàn Huấn, chán quá, bọn mình viết kịch bản đi!"

Đã có sư tử nhỏ A Tư, Hàn Huấn cho là đề nghị này cũng không hấp dẫn người khác, nhưng nhìn vào phần bệnh nhân đáng thương, kiên nhẫn hỏi:"Anh muốn xem kịch bản gì?"

Từ Tư Miểu lập tức lộ ra vấn đề lớn, nói: "Cậu chưa từng viết."

Kiểu kịch bản Hàn Huấn chưa từng viết, thật sự quá nhiều.

"Phim thanh xuân đau đớn."

"...... Nghe thôi tôi đã muốn uống thuốc giảm đau."

"Phim vườn trường Olympic Toán Quốc tế."

"Tiếp đi, không được nhắc lại Olympic Toán Quốc tế."

"Phim nghệ thuật dòng chảy ký ức."

"Không thú vị."

"Hết rồi." Hàn Huấn vô tình cắt ngang.

Từ Tư Miểu không tin, "Nhiều thể loại như vậy, cậu chỉ có 3 loại này chưa từng viết?!"

"Đúng." Hàn Huấn kiêu ngạo vô cùng, "Trong tay tôi còn có 5 kịch bản, anh muốn xem thể loại nào, tôi lấy cho anh xem."

Hào quang của đại biên kịch chính là khác biệt, tích hàng cũng có 5 bộ lớn, tung hoành nhân văn, niên đại, tự nhiên, thương chiến, lệ chí, bao trùm toàn bộ khía cạnh, không sợ chút nào.

Không thể làm khó dễ Hàn Huấn, Từ Tư Miểu tỏ vẻ có chút thiếu hăng hái, Hàn Huấn cau mày khổ não vì kịch bản cực kỳ đáng yêu, đáng yêu tới khiến anh muốn hồi vị lại chút.

Đáng tiếc, không có điều kiện đó.

Từ Tư Miểu sống vô cùng nhạt nhẽo tịch mịch, tiếc nuối nói: "Ài, vậy cậu chọn một phim kinh dị cho tôi xem đi."

"......"

Từ Tư Miểu:?

Hàn Huấn cau mày, một lời khó nói hết hỏi: "Anh không thể có sở thích bình thường chút?"

Từ Tư Miểu mừng khôn xiết, ánh mắt nứt ra ánh sáng ham học hỏi, "Phim kinh dị sao không phải sở thích bình thường? Năm kịch bản của cậu thì sao, viết nhiều như vậy cũng không viết phim kịnh dị?!"

Vẻ mặt Hàn Huấn hết sức phức tạp.

Nếu như nói phim tình cảm còn có thể dính chút ánh sáng não yêu đương, nhận được yêu thích của đông đảo khán giả, phim kịnh dị hoàn toàn thuộc về...... ký ức của độ tuổi khán giả và cuồng hoan của phim quốc tế ưu tú.

Thể loại tràn đầy máu tanh bạo lực mê tín phong kiến này, không phải cậu không viết, mà là cậu không thích.

Vẻ mặt Hàn Huấn nói rõ tất cả, lại đến lúc kiêu ngạo đắc ý vênh váo nhảy qua nhảy lại của Từ Tư Miểu.

"Thầy Hàn của tôi, cậu vậy mà sợ ma!"

Hàn Huấn nghiêm túc sửa chữa: "Phim kinh dị bao gồm phim ma, nhưng không đánh đồng với phim ma."

Giải thích cũng vô dụng, Từ Tư Miểu rốt cục vì dưỡng bệnh tịch mịch của mình, tìm được chút sung sướng.

Phim kinh dị, loại phim này thích hợp với xem cùng bạn gái nhất, quả thực là thần khí tuyệt hảo của hàng ngàn hàng vạn phái nam bày ra dương cương mị lực và đáng tin của nam tử hán.

Tín hiệu thẳng nam mạnh đến mức chiến thắng lý trí, Từ Tư Miểu quyết định trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, ôm biên kịch nhỏ sợ hãi đến run lẩy bẩy của anh, trải qua buổi đêm lãng mạn!

"Nào, thầy Hàn, chúng ta cùng học phim kinh dị."

Hàn Huấn:......

Từ Tư Miểu cười tựa vào trên giường bệnh cầm lấy điện thoại, nói: "Ở Anh, phim kinh dị level hạn chế gì cũng có, tôi gọi Rex đưa qua đây."

Ngữ khí Hàn Huấn vô hại nói: "Xem phim kinh dị bất lợi với miệng vết thương của anh khép lại."

"Tôi không sợ." Từ Tư Miểu nói, "Tôi cũng đã đi du lịch qua Quỷ Môn quan, còn sợ phim giả? Chả nhẽ, cậu sợ?"

"Không sợ."

"Sợ thì cứ nói đi." Từ Tư Miểu tỏ vẻ hiểu.

"Tôi không sợ." Hàn Huấn thu máy tính lại, kết thúc câu chuyện sư tử nhỏ đáng yêu của mình, định xem Từ Tư Miểu tìm đường chết thế nào, "Muốn xem phim kinh dị nào, anh chọn đi."

Từ Tư Miểu coi thuận theo của Hàn Huấn thành giả vờ bình tĩnh.

Đã như vậy, anh không có ý định hạ thủ lưu tình.

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Rex giao hàng đến cửa cực kỳ nhanh, nhưng hắn nhìn anh trai nhà mình băng vải khắp người, không khỏi lo lắng nói: "Daniel, anh vẫn là không nên quá phóng túng bản thân, thân thể không tốt xem loại phim này, ảnh hưởng đến vết thương khép lại."

Phim kinh dị rõ hay, bị Rex nói tới giống như phim con heo.

Từ Tư Miểu nhận lấy một hộp cất kỹ hỏi: "Bộ nào kinh khủng nhất?"

"...... Cái này."

"Ok, tạm biệt." Từ Tư Miểu nhận được đề cử xong liền đuổi người đi.

Rex vẫn lo lắng nói: "Các anh không thể xem phim ôn nhu ấm áp dịu dàng hơn chút sao?"

"Rex, phòng bệnh 24h giám sát toàn bộ các góc, anh cho dù sợ đến tim ngừng đập, một giây sau bác sĩ đã có thể xông đến cấp cứu anh quay lại. Ra ngoài mau lên, nhớ không được nói với mẹ, tạm biệt."

Từ Tư Miểu ngay cả tuyên ngôn tìm đường chết cũng nói đến đại nghĩa lăng nhiên.

Anh không có cảm xúc gì với phim kinh dị, nhưng anh tin chắc, Hàn Huấn sẽ sợ.

Không viết kịch bản yêu đương, là bởi vì Hàn Huấn sợ yêu đương, cùng lý lẽ có thể chứng minh, Hàn Huấn sợ phim kinh dị!

Từ Tư Miểu hết sức đắc ý, tự cho rằng phát hiện ra bí mật nhỏ không thể cho ai biết.

Anh mời Hàn Huấn ngồi sóng vai cùng mình trên sofa mềm mại, cùng xem phim điện ảnh kinh khủng nhất trong lịch sử.

Trước khi bắt đầu chiếu, anh còn cực kỳ thân sĩ nói: "Ôm tôi sẽ không quá sợ nữa."

Hàn Huấn nhìn băng vải quấn dưới ngực anh, cảm thấy Từ Tư Miểu rõ thật là chưa khỏi cũng không nhớ đau, chỉ có thể lặp lại cường điệu nghiêm túc: "Tôi thật sự không sợ."

Từ Tư Miểu cho rằng cậu mạnh miệng, nhưng Hàn Huấn quả thật không sợ.

Phàm là "Phim điện ảnh xx hàng đầu thế giới" "Phim điện ảnh oo nhất lịch sử", đều ở trong list phim xem đi xem lại của cậu, cơ mà cậu không định viết phim kinh dị, cho nên bình thường không có hứng thú thưởng thức lại mà thôi.

Quả nhiên, lúc Từ Tư Miểu đắc ý chiếu phim kinh khủng nhất lịch sử, opening titles quen thuộc sáng lên, Hàn Huấn có thể từ cảnh đầu phim biết được cảnh cuối cùng.

Chỗ này, nữ chính sẽ kêu, 3 2 1, a —

Chỗ này, nam chính sẽ quay đầu, đúng, chính là ánh mắt này, còn đặc biệt ở trong ánh mắt tạo cái bóng sợ hãi.

Chỗ này, hình như sẽ xuất hiện nút thắt lặp lại đầu tiên, bài hát này thật ra rất hay, nhưng lặp lại ba lần, thì lộ vẻ kinh khủng hơn......

"U."

Hàn Huấn đắm chìm trong tự hỏi bộ phim, chợt nghe thấy tiếng than nhẹ rất nhỏ bên cạnh.

Cậu hơi nghiêng đầu, thấy được khuôn mặt tái nhợt lại ra vẻ bình tĩnh của Từ Tư Miểu.

"Nếu anh cảm thấy vết thương đau......"

"Không đau." Giọng Từ Tư Miểu trầm thấp cắt ngang cậu.

Hàn Huấn cảm thấy sắc mặt anh không đúng, do dự hỏi: "Chẳng lẽ anh sợ —"

"Tôi không sợ!" Âm thanh Từ Tư Miểu nghiêm túc, "Cậu sợ thì cứ nói ra, tôi không cười cậu đâu!"

Hàn Huấn:......

Bởi vì Từ Tư Miểu giả bộ quá đại nghĩa lăng nhiên, Hàn Huấn cũng có chút cảm động.

Rõ ràng đã sợ đến cau mày không dám nhìn hình ảnh nào đó rồi, Từ Tư Miểu vẫn kiên định hỏi mình có sợ không.

Vậy thì, cậu có phải nên làm bộ rất sợ làm ổ trong ngực Từ Tư Miểu, hơi thỏa mãn Từ Tư Miểu vẫn chưa thể từ trong cảm xúc thẳng nam thoát ra?

Hàn Huấn do dự hồi lâu, cảm giác một thằng đàn ông như mình làm ổ trong ngực Từ Tư Miểu, có lẽ sẽ tạo thành vết thương nghiêm trọng với Từ Tư Miểu.

Cho nên, Hàn Huấn quyết định, cậu vẫn nên nghiêm túc phân tích phim đi.

Cuối cùng kết thúc thử thách bộ phim kinh khủng nhất lịch sử, gáy Từ Tư Miểu đã ứa ra mồ hôi lạnh tinh mịn.

Quả nhiên bệnh nhân không thích hợp xem phim kinh dị, anh lát nữa phải túm Rex ra bạo hành một trận.

Cũng không biết chọn mấy bộ phim kinh dị có màu sắc hả?!

Kiểu phim vừa xem đã mặt đỏ tim đập trong kinh khủng mang theo chút Mortel Transfert, ở Anh nhiều lắm đi!

Trong lòng không nói đạo lý khiển trách em trai, Từ Tư Miểu đứng lên, thuận tiện kéo tay Hàn Huấn.

Hàn Huấn:?

Từ Tư Miểu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đi toilet với tôi.

Hàn Huấn lộ ra một nụ cười thiện ý, "Anh không phải không sợ sao?"

"Sợ." Từ Tư Miểu cười khổ nói, "Cho nên cậu đi toilet cùng tôi."

Từ Tư Miểu ở trong lòng Hàn Huấn, thật sự rất đáng yêu.

Anh là một con sư tử đầy uy nghiêm, nhưng lại có tính khí không nói đạo lý giống mèo con.

Sợ còn muốn thể hiện, nhất định muốn ở trước mặt đàn ông bày ra khí phách đàn ông, nhưng chọn phim kinh dị không hợp thời.

Hàn Huấn không cách nào thu lại nụ cười trên mặt, tùy ý bàn tay rộng rãi nóng rực của Từ Tư Miểu dắt mình.

Nhưng, vừa đến phòng tắm, Từ Tư Miểu liền đóng cửa lại, xoay người áp sát, đè Hàn Huấn trên cửa lạnh lẽo cứng rắn.

Từ Tư Miểu một tay chống cửa, giam cậu ở trước người, một tay khác không chút kiêng kỵ sờ lên vòng eo Hàn Huấn.

Trong ánh mắt màu hổ phách tràn đầy giảo hoạt, Từ Tư Miểu hỏi: "Cậu sợ không?"

Bọn họ cách gần như vậy, hơi thở nóng rực dây dưa chung một chỗ, hô hấp Hàn Huấn cũng dồn dập lên.

Từ Tư Miểu gò má đã khôi phục huyết sắc, khuôn mặt tuấn lãng đẹp đẽ vẫn mê đảo hồn người như vậy.

Khóe miệng câu lên ý cười gần trong gang tấc, Hàn Huấn hơi giương cằm lên, là có thể hôn đến đôi môi mỏng mềm mại kia.

Nụ hôn của Hàn Huấn rất nhẹ, sượt qua ngắn ngủi, nhưng trước khi rút lui cố ý ngậm môi dưới Từ Tư Miểu.

Động tác giống như câu dẫn này, nhắm trúng điểm cuồng dã của Từ Tư Miểu, cả người đè nặng trên người Hàn Huấn, hấp thu dưỡng khí còn sót lại giữa răng môi cậu.

Bàn tay Từ Tư Miểu không chút cản trở duỗi vào dưới áo Hàn Huấn, căn bản không sợ Hàn Huấn sẽ đẩy anh ra.

Bệnh nhân chính là lớn lối, hai tay Hàn Huấn ngay cả ôm lại người đàn ông này cũng không dám, sợ làm bị thương anh, chỉ có thể tựa vào trên cửa, tùy ý anh phát động tiến công với mình.

Có lẽ nhịp tim bọn họ, còn đập nhanh hơn nam nữ sắp chết trong phim kinh dị lúc nãy.

Lồng ngực to lớn của Từ Tư Miểu truyền đến rung động, cơ hồ mang theo cả người Hàn Huấn cùng đong đưa cuồng dã.

Rốt cục, Hàn Huấn than nhẹ bưng lấy mặt Từ Tư Miểu, ngăn cản đòi hỏi tiến thêm một bước của anh.

Từ Tư Miểu thỏa mãn thở dài một tiếng, đầu tựa vào bả vai Hàn Huấn, tham lam vuốt ve làn da khẽ nóng lên của cậu.

Thân thể hai người dán chặt vào nhau, lắng lại thở dốc.

Từ Tư Miểu lúng túng từ giữa hai chân Hàn Huấn rút người ra, giọng ngột ngạt nói: "Anh không phải không có cảm giác với em, là vết thương của anh thật sự quá đau, không cứng lên nổi."

Hàn Huấn:......

"Em xoa xoa cho anh đi."

"Xoa chỗ nào?" Hàn Huấn thề Từ Tư Miểu dám nói xoa trứng cậu có thể biểu diễn tay không bóp vỡ hạt óc chó.

Từ Tư Miểu cười nhẹ hôn lên chân mày hơi khơi của Hàn Huấn, nói: "Xoa tim anh."

===================

Thề quả bả của Từ tổng chất lượng vl =)))))))))))