PS 143,7

Chương 16




Thật vất vả một ngày khó khăn rốt cục cũng kết thúc. Đó là lúc mặt trời từ từ lặn xuống.

Chúng ta yên lặng đứng ở trước mộ của mẹ, không nói một câu, cũng chỉ là đứng đó.

"Tiểu Kiệt, chúng ta hôm nào đem cây cát cánh đến đây đi." Khi yên lặng qua đi, ta nói.

"Hảo." Tiểu Kiệt vươn tay cầm lấy tay của ta.

Từ nay về sau, hai người chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau.

"Có chuyện gì cần ta giúp thì cứ nói, biết không?" Lão sư đứng phía sau chúng ta nói.

Ta gật đầu.

"Tiểu Kiệt, tính tình tỷ ngươi ngươi rõ hơn ta, có chuyện gì, phải nói với ta, được không?" Lão sư nhìn Tiểu Kiệt.

"Hảo, ta biết rồi, cảm ơn lão sư." Tiểu Kiệt mỉm cười nói.

Ta biết, Tiểu Kiệt thật sự trưởng thành.

Mẹ ra đi được vài ngày, ta còn lo lắng choTiểu Kiệt. Từ nhỏ hắn hay đi theo ta, đi một hai bước còn có thể té ngã, luôn luôn cần ta chiếu cố. Mà mẹ cũng luôn luôn thiên dặn vạn dặn, muốn ta hảo chiếu cố Tiểu Kiệt.

Ta cuối cùng là nghĩ, ta phải chiếu cố hắn, hắn là đệ đệ của ta, là cần ta chiếu cố.

Nhưng trong lúc chúng ta lơ đãng không phát hiện, thời gian đã lặng lẽ thay đổi tất cả. Thân thể yếu đuối của hắn, theo thời gian ta không để ý, trở thành khỏe mạnh, đôi vai to lớn có thể chắn gió; khuôn mặt ngây ngô cầm sách giáo khoa số học hỏi bài ta, trong lúc ta bận rộn việc học của bản thân, đã biến thành sâu sắc, trầm ổn.

Hắn nghiễm nhiên từ đệ đệ, trở thành người thân có thể chiếu cố ta.

Ta nghĩ, ta thực sự có thể không cần lo lắng cho hắn, trái lại là nên hảo hảo lo cho bản thân.

"Tỷ, ta có thể nói với ngươi một chuyện không?" Trước khi lên xe, hắn đột nhiên mở miệng.

"Nói đi." Ta nhìn hắn.

"Nói như vậy hình như không tốt lắm, nhưng ta thực sự cảm thấy thoải mái như được giải thoát vậy." Tiểu Kiệt mang theo một chút hổ thẹn nói.

"Ta hiểu, kỳ thực ta cũng cảm thấy như thế... thực sự thoải mái như được giải thoát." Ta cười nói.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn." Lão sư nói.

"Lần này ta rốt cục cũng có thể cùng đi rồi." Tiểu Kiệt nở nụ cười.

Khi ta và lão sư cùng một chỗ, hình như đều thoát không được quan hệ với chuyện ăn uống, ta cũng là trên bàn cơm, bị lão sư "điều tra gia cảnh" cùng rất nhiều chuyện linh tinh khác.

Thế nhưng ta phải thừa nhận, ta thực sự rất thích những lúc ở cùng lão sư.

Rốt cuộc nên làm thế nào, làm thế nào mới có thể tới gần lão sư? Ta thật sự muốn biết.

Đó chính là tính "Chiếm hữu"? Ta nghĩ muốn "Độc chiếm" lão sư.

Nhìn sườn mặt lão sư đang lái xe, ta biết rõ ràng ý nghĩ của bản thân, nhưng không có một điểm hài lòng, ngược lại là cường liệt muốn chạy trốn.

Hay là chạy trốn loại cảm giác này sẽ biến mật. Ta không có khả năng "Độc chiếm" lão sư. Loại cảm giác này không nên xuất hiện.

Ta quyết định, phải dần dần tạo lại khỏang cách cùng lão sư, trước khi ta càng lún càng sâu.

Rất khó, nhưng ta phải làm được.

Ta ép buộc bản thân dời tầm mắt khỏi gương mặt lão sư, nhìn khung cảnh đang chuyển động cực nhanh ngoài cửa sổ, nghĩ xem kế tiếp ta rốt cuộc nên làm gì.

Chỉ chốc lát sau, chúng ta tới nơi.

"Tỷ, ta hôm nay sẽ giúp ngươi hỏi số điện thoại của lão sư." Trước khi lão sư đi tới bên cạnh chúng ta, Tiểu Kiệt vui vẻ nói nhỏ bên tai ta như vậy.

Ta trừng lớn mắt nhìn hắn.

Làm ơn đừng như vậy, ta vừa mới quyết tâm muốn bảo trì khoảng cách. Những gì ta nghỉ trong lòng. Tiểu Kiệt tất nhiên là không có nghe thấy.

Lúc ăn cơm, từ lúc bắt đầu thì ta đã lo lắng như đứng trên lửa, như ngồi trên than, muốn tìm cơ hội bảo Tiểu Kiệt không nên gà mẹ, nhưng lại không có cơ hội.

Phần lớn thời gian đều là hai người bọn họ nói chuyện, ta chỉ ở một bên lẳng lặng nghe, trong tập thể đông người, ta luôn luôn sắm vai kẻ yên lặng ngồi ở một bên nghe mọi người nói chuyện, không phải ta quá rụt rè, chỉ là ta thích ở một bên quan sát quan sát những thay đổi biến hóa của biểu tình, âm điệu, cơ thể của mọi người.

Mãi cho đến khi lão sư đi WC, ta mới tìm thấy cơ hội cùng Tiểu Kiệt nói chuyện.

"Ngươi không nên gà mẹ, biết không?" Ta nói.

"Chuyện của ngươi ta sao có thể không gà mẹ chứ?" Hắn hỏi ta.

"Ta cùng lão sư không có gì hết, cho nên không cần." Ta nhìn hắn nói.

"Ngươi chưa thử qua làm sao biết, đừng chưa bắt đầu đã muốn kết thúc." Hắn nghiêm túc nói.

"Kỳ vọng lớn, thất vọng cũng lớn, không phải sao?" Ta thành thật nói ra ý nghĩ của ta, ta biết Tiểu Kiệt sẽ hiểu.

"Sợ cái gì, cho dù thực sự không có gì, có một lão sư tốt cũng không sao a." Hắn nói.

"Ai nha, thế nhưng con người đều là động vật có lòng tham a..." Ta kháng nghị.

"Đôi khi lòng tham sẽ là một loại động lực để tiến bộ a." Hắn đột nhiên nói như vậy, nghe giồng như ngụy biện.

"Hay quá nhỉ...Ngươi căn bản chỉ nói bậy bạ." Ta tức giận nói.

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Giọng nói lão sư đột nhiên xuất hiện.

"Ah, không có... Chỉ là vài việc nhà linh tinh thôi." Ta liền giả ngốc.

"Vậy sao, vậy mọi việc trong nhà có ổn không?." Lão sư hỏi. Không biết có phải là ta quá nhạy cảm hay không, ta hình như thấy trên mặt lão sư có một chút thất vọng... Nhất định là ta quá mệt mỏi, ta tự nhủ như vậy.

"Tốt a, chúng ta luôn luôn rất hợp ý, cho nên bàn mọi việc đều rất nhanh." Tiểu Kiệt nói tiếp, cố ý nhấn mạnh "Rất hợp ý".

"Ân, vậy là tốt rồi, ta đưa các ngươi về nhà, ta thấy mắt Vận Huyền sắp mở không nổi rồi." Lão sư cười nói.

"Vận Huyền... Lão sư ngươi gọi nàng Nha đầu thì tốt rồi, tất cả mọi người đều gọi nàng như thế. Đột nhiên nghe tên của nàng ta còn không quen." Tiểu Kiệt quả nhiên là rất gà mẹ.

"Có thể chứ?" Lão sư nhìn Tiểu Kiệt, rồi nhìn ta một chút.

"Không sao, từ nhỏ đó là bí danh của ta." Ta nói.

Lão sư cười cười.

"Được rồi, ta có thể hỏi số điện thoại của lão sư được không?" Tiểu Kiệt đột nhiên mở miệng.

"Nếu như lão sư nghĩ không tiện cho cũng không sao." Ta nói trước.

"Sẽ không a, như vậy các ngươi có chuyện gì cần hỗ trợ, cũng tương đối dễ tìm ta." Lão sư nói, lấy điện thoại ra.

Tiểu Kiệt liếc mắt nhìn ta, lấy điện thoại di động ra lưu số lại, ta cũng có thể làm theo.

Cứ như vậy, đệ đệ thân ái giúp ta lấy được số điện thoại di động của lão sư.

"Ân được rồi, buổi chiều ngày mai năm giờ ngươi có thể đến văn phòng của ta một chút không? Ta cho ngươi một ít tài liệu TOEFL với GRE, ngươi cầm về xem, quyết định xong thì báo cho ta. Ngươi phải nhanh chóng chuẩn bị cho tốt trước kỳ thi tiếng Anh." Trước khi chúng ta xuống xe, lão sư đột nhiên nói với ta.

"Ah đúng rồi, ta quên mất. Cảm ơn lão sư, ta ngày mai sẽ đến." Ta thực sự đem chuyện này quên mất, may nhờ có lão sư nhắc nhở ta.

"Lão sư muốn lên nhà một chút không?" Tiểu Kiệt hỏi.

Lão sư nhìn ta, ý vị thâm trường nở nụ cười một chút. Nàng hẳn là nhớ đến cảnh lần đầu tiên tới đây, đó là một nụ cười chứa đầy thích thú.

"Không cần, các ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, vất vả rồi." Lão sư cười nói.

Chúng ta cùng nhau đứng trước cửa, nhìn theo đền khi đuôi xe 911 đi khuất tầm mắt, lúc đó mới lên lầu.

Thực sự là một ngày mệt mỏi.