PS 143,7

Chương 22




Lúc này đây, ta không có trốn tránh mà đón nhận ánh mắt của lão sư hướng về phía ta, tuy rằng ta rất khẩn trương.

Hai người chúng ta nhìn nhau thật lâu, sau đó lão sư đứng lên. Ta đi về phía nàng, không có lại hỏi nàng cái gì, ta ôm nàng, đại khái đây là chuyện dũng cảm nhất ta làm từ trước đến nay.

Lão sư không có phản kháng, chỉ là đứng thẳng tắp, trong nháy mắt ta cảm thấy xấu hổ, không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. Chỉ có thể cứ như vậy duy trì tư thế đứng thẳng mà ôm nàng.

Qua một chút, nàng đột nhiên thả lỏng, đầu nhẹ nhàng tựa ở trên vai ta, ta có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt trên nàng tóc. Ta vô thức ôm chặt hai tay, đều không phải bởi vì nghĩ nhân cơ hội ôm nàng càng chặt, chỉ là đơn thuần nghĩ yêu thương cùng không nỡ, đây là loại cảm giác rất khó giải thích.

Lão sư vẫn như cũ không có phản kháng, chỉ là lẳng lặng dựa vào ta.

Lại qua một chút, ta đột nhiên nghe được lão sư nhẹ giọng nức nở.

Ta thử tưởng tượng tâm tình của lão sư, mang theo tưởng niệm đối với mối tình đầu, cô độc một mình, trong 10 năm đầu, thử dùng một đoạn tình cảm khác để quên, khi cảm giác như vậy chỉ vô dụng, từ đó trở đi, trở về thế giới chỉ có một mình nàng, dùng 10 năm tiếp theo, thực hiện giấc mơ lúc trước của bọn họ. Này cần bao nhiêu dũng cảm cùng kiên cường?

Bọn họ ngay lúc đó, là phi thường yêu nhau.

Tuy rằng ta hiếu kỳ chuyện của nàng cùng mối tình đầu, bất quá nghĩ đến nếu như ta hỏi, nàng lại phải nhớ tới đoạn quá khứ kia một lần nữa, điều này làm cho ta làm sao đều không hỏi ra được.

Ta nghĩ lại sau khi ba qua đời, mẹ đã từng nói với ta một câu: "Lòng của phụ nữ sẽ vĩnh viễn lưu giữ người thứ nhất nàng dụng tâm yêu thương, mặc kệ đối phương là cái gì người thế nào, tốt hay xấu, một ngày mất đi, trong lòng sẽ vĩnh viễn khuyết một mảnh, cho đến khi nàng có thể tìm được người thứ hai đủ sức lay động sâu trong nội tâm của nàng. Bất quá cơ hội cực kỳ bé nhỏ. Tựa như mối tình đầu vĩnh viễn chỉ có một lần."

Lão sư cũng là như vậy đi.

Đã từng cố gắng quên đi, dùng một người khác tới bổ khuyết, nhưng chỉ vô ích.

Ta đột nhiên thật đố kị người kia ở trong lòng nàng.

"Ngươi biết không? Ta rất nhớ hắn." Một lúc lâu, lão sư mang theo nồng đậm giọng mũi nói.

Ta gật đầu.

"Hắn tại sao có thể như vậy, dù là ra đi, chính là luôn ở trong lòng ta." Lão sư khẩu khí có chút kích động.

Ta chỉ có thể đem nàng ôm càng chặt.

"20 năm, ta kỳ thực tuyệt đối không muốn như vậy, thế nhưng làm thế nào cũng không thể quên được hắn." Lão sư vừa khóc vừa nói.

"Vậy không nên quên a, vĩnh viễn nhớ kỹ hắn là được, vì hắn cố gắng, kiên cường, vui vẻ sống. Ta nghĩ hắn hẳn là cũng muốn thấy ngươi tìm được hạnh phúc thuộc về ngươi." Ta nói. Đây là lời mẹ đã từng nói với ta, về việc nàng lam sao tiếp tục sống trong đoạn ngày khi ba vừa qua qua đời.

Lão sư đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.

"Mẹ ta nói, khoảng thời gian khi ba mới vừa qua đời, mẹ rất đau khổ, nhất là khi thấy ta cùng Tiểu Kiệt, sẽ nghĩ đến chúng ta hai người là kết tinh tình yêu của bọn họ, thấy chúng ta sẽ vô tình nhắc nhở mẹ sự thật là ba đã không còn nữa. Nhưng sau đó khi mẹ xếp dọn di vật của ba thì phát hiện ba đem nhưng bức thư trước đây của bọn họ, tạp phiến, còn có nhật ký đều cẩn cẩn dực dực lưu giữ, từ nhưng thứ đó, mẹ nhớ tới ba đã từng nói với mẹ, nếu có một ngày mẹ đi trước ba, ba nhất định sẽ đem theo tình yêu cuả mẹ, còn có tình yêu cuả mẹ đối với chúng ta, một mình nhưng hạnh phúc sống, bởi vì ba biết, ba chính là người mà mẹ yêu nhất, cũng chính là hạnh phúc mà mẹ trân quý nhất, cuối cùng ba còn nói, nếu như có thể lựa chọn, ba sẽ để cho mẹ đi trước, bởi vì ba không đành lòng thầy mẹ khổ sở sau khi ba rời đi. Mẹ nói mẹ xem những thứ đó xong, liền bừng tỉnh, chỉ cần mẹ hạnh phúc, mặc kệ ba ở nơi nào, ba cũng sẽ hạnh phúc." Ta đem nhưng điều mẹ đã nói với ta, khiến ta cảm thấy chấn động không gì sánh được nói ra.

Lão sư nghe xong, càng dựa vài trên vai ta.

"Cảm ơn ngươi." Qua rất lâu, lão sư nói.

"Ân?" Đến lượt ta nghi hoặc.

"Dù là ta còn cần thời gian, nhưng ta nghĩ ta biết nên làm như thế nào." Nàng nín khóc mỉm cười nói.

"A, vậy là tốt rồi." Ta gật đầu.

"Ngươi thực sự là một người rất không giản đơn!" Nàng rời khỏi vòng tay ta, quay về vị trí lão sư.

"Ha ha!" Ta không biết nên đáp lại thế nào.

"Chuyện vừa rồi, không thể nói với người khác! Đó là bí mật của chúng ta." Lão sư lấy khăn giấy từ trên bàn, đem nước mắt nước mũi một lần lau sạch sẽ.

Ta gật đầu, ta thích cùng lão sư có chung bí mật, hơn nữa là bí mật chỉ thuộc về chúng ta. Loại cảm giác này thật giống như có một phần của nàng, chỉ thuộc về ta.

Nhưng ta phải thừa nhận, ta còn muốn càng nhiều. Thậm chí không biết tự lượng sức mình, ta nghĩ thay thế vị trí nguyên bản thuộc về người kia trong lòng nàng.

Có thể sao? Ai, ta bất quá chỉ là sinh viên.