PS 143,7

Chương 24




Màn đêm xa xa, vừa vặn bị ánh sáng ven đường ngăn lại, ta không có chú ý tới hóa ra đó là chiếc 911 của lão sư.

Ta lại càng hoảng sợ, không rõ lão sư tại sao lại ở đây.

"Thế nào? Thấy ta lại ngây người?" Lão sư mang theo nụ cười mê chết người nói.

Giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

"Lão sư, ngươi, ngươi tại sao lại ở đây?" Ta bình tĩnh lại hỏi.

"Bởi vì có một kẻ ngốc bản thân cũng không biết mình đang làm chuyện ngu ngốc, ta muốn tại trước khi trong lòng nàng bắt đầu hối hận nhanh chóng đi cứu lấy nàng a." Lão sư mang theo dáng tươi cười đi về phía ta.

"Vì sao ngươi đều biết?" Ta nhìn nàng hỏi.

"Không có vì sao, ta là biết. Ta hiểu của sử quật cường của ngươi." Đáp án của nàng rất cường thế.

Ta cúi đầu, nước mắt chậm trượt trên gương mặt.

"Được rồi, đừng khóc." Lão sư đem đầu của ta dựa trên vai nàng.

Ta thực sự không hiểu, vì sao nàng luôn có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của ta. Nếu như thật là như vậy, vậy nàng có thể hay không đã sớm biết là ta thích nàng.

"Ta có việc muốn nói với ngươi, có thể đi vào trong nói chuyện không?" Qua một lúc, lão sư nói.

Ta gật đầu, mở cửa cùng lão sư lên lầu.

Ta thay nàng rót một ly nước, sau đó ngồi ở một góc sô pha.

"Ta hiểu chuyện ngươi nói lúc trước, thế nhưng ta không hiểu vì sao ngươi nói quan hệ như vậy sẽ có một ngày kết thúc?" Sau một hồi lặng yên, lão sư trước mở miệng.

"Bởi vì...Ta sắp tốt nghiệp." Ta nói. Nhưng đáp án chân chính kỳ thực là, bởi vì ta đối với ngươi, không muốn chỉ là sinh viên.

"Tốt nghiệp, khi ta không còn là lão sư của ngươi, cho nên chúng ta biến thành người xa lạ sao?" Lão sư tiếp tục hỏi.

"Đều không phải... Là..." Ta chẳng biết mở miệng thế nào.

"Là cái gì?" Lão sư không có dự định buông tha ta.

"Là..." Lời muốn nói làm sao cũng nói không nên lời.

"Là ngươi không muốn chỉ làm một sinh viên, đúng không?" Lão sư thay ta nói ra đáp án ta không thể nói.

Ta mở to hai mắt nhìn nàng.

Nàng nhưng chỉ là nhàn nhạt mỉm cười.

"Đứa nhỏ này, tuy rằng ta đã gần đến những năm tháng tuổi già xuống sắc, bất quá đối với những cảm xúc của tuổi trẻ cũng không tệ, ta lại thế nào không biết ngươi bình thường hay ngây người, không yên lòng là vì cái gì, chỉ là ta nghĩ nhìn ngươi có thể hay không một ngày nào đó tự thoát ra...Vốn nghĩ rằng ngươi lần trước muốn ôm ta một cáo còn phải hỏi ta, cái này hẳn là không phải vấn đề quá lớn. Ai biết, ta thấy nếu bản thân ta không nói rõ với ngươi, ngươi sẽ chạy trốn." Lão sư nói rất trực tiếp, không có một điểm quanh co.

"Lão sư, ngươi lúc nào thì biết?" Ta mờ mịt nhìn nàng hỏi.

"Lúc nào biết sao...Đại khái là từ lần đầu tiên đi học ngươi nhìn chằm chằm ta, ngươi biết không, nữ nhân tại phương diện nào đó trực giác là rất chuẩn." Lão sư nói rất thoải mái, khiến ta cũng dần dần trầm tĩnh lại.

"Vậy nếu như ngươi đã biết, vì sao còn đối với ta tốt như vậy?" Ta thừa nhận ta hỏi như vậy, là mang theo vài phần hy vọng.

"Bởi vì điều này cũng sẽ không thay đổi sự đặc biệt của người đối với ta." Lão sư vẫn là nói ra đáp án này.

"Rốt cuộc là cái gì đặc biệt? Ta thực sự không thích nghe đến đáp án chung chung này." Ta biết ta đối với cái đáp án này có chút tức giận.

"Xin lỗi, về cái này, hiện tại thực sự còn không đến lúc nói cho ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không bởi vì ngươi thích ta mà thay đổi thái độ đối với ngươi." Lão sư đối với vấn đề kia, thái độ không thể trả lời như trước kiên quyết.

"Cho nên...Ngươi sẽ không khó chịu hoặc là..." Ta ấp a ấp úng hỏi.

"Khó chịu? Vì sao? Bởi vì ngươi là sinh viên? Hay bởi vì ngươi là nữ sinh?" Lão sư chớp mắt hỏi ta.

"Cả hai cái..." Ta nói.

"Sẽ không a, nếu như ta trẻ hơn 15 tuổi, chắc là sẽ đáp ứng ngươi! Ha ha!" Lão sư là nói đùa.

"Cho nên, lão sư để ý chính là tuổi tác mà không phải cái khác?" Đến lượt ta hỏi.

"Đúng vậy, nghĩ lại xem, chúng ta hơn kém 16 tuổi! Khi ngươi 30 tuổi lấy được bằng tiến sĩ, khi cuộc đời đang muốn bắt đầu cất cánh, ta đã sắp 50 tuổi; mà khi ngươi 35 tuổi bắt đầu thời gian công thành danh toại, ta đã qua tuổi 50...Này chỉ tưởng cũng thấy rất kinh khủng." Lão sư cố ý rùng mình một cái.

"Là như vậy..." Ta nghĩ lời lão sư nói, khoảng cách 16 tuổi, thực sự không cách nào vượt qua sao?

"Ân, cho nên trở lại chuyện buổi chiều ngươi nói, ta có thể nói, quan hệ của chúng ta sẽ không tại lúc ngươi tốt nghiệp thì kết thúc, ngươi cũng không phải chỉ là một sinh viên, ta biết ngươi muốn cái gì, nhưng thật xin lỗi, ta chỉ có thể đối tốt với ngươi, ta không có biện pháp cho ngươi thứ ngươi muốn." Lúc lão sư nói những lời này, lại xuất hiện dáng vẻ mờ mịt khi nàng nhìn bầu trời buổi tối hôm đó.

"Ta biết, bởi vì trong lòng lão sư còn có một người." Ta mới vừa nói ra thì hối hận.

Đổi thành lão sư nhìn chằm chằm ta.

Ta không cách nào lý giải ánh mắt nàng khi nhìn ta.

"Đúng vậy. Nhưng gần đây ta nghĩ, là nên buông tay." Nàng nhẹ nhàng thở dài.

"Vì sao?" Ta không tự chủ được hỏi.

"Bởi vì, hơn 20 năm, cũng được rồi. Huống chi, hắn thấy ta như vậy, cũng sẽ không hài lòng." Lão sư nói xong, bất đắc dĩ cười cười.

"Hắn sẽ hiểu cho ngươi." Ta nhìn lão sư nói.

"Ân, ta nghĩ hắn sẽ như vậy." Lão sư gật đầu.

"Vậy còn ngươi?" Giây tiếp theo, nàng lập tức hỏi tiếp.

"Ta? Ta...Ta cũng sẽ a." Ta có thể cảm giác được khi ta nói ra, nhiệt độ trên gương mặt nhanh chóng tăng lên.

"Thật sao?" Lão sư tận lực đến gần gương mặt của ta.

"Thật." Ta gật đầu.

"Ngươi thực sự rất khả ái. Đáng tiếc ngươi quá nhỏ, ai." Lão sư đưa tay xoa xoa tóc của ta.

"A..." Ta bất đắc dĩ cúi đầu.

"Được rồi, mọi chuyện đươc giải quyết, ta cũng cần phải trở về." Lão sư đứng lên nói.

"A, ta tiễn lão sư xuống dưới." Ta đứng lên theo.

Lúc này, cửa bị mở ra. Là Tiểu Kiệt.

"Hi hi hi! Tỷ ta đã về!" Hắn luôn luôn vừa mở cửa vừa nói.

"A, ngươi về rồi." Ta giữ cửa lại.

"Lão sư cũng ở đây!" Hắn thấy lão sư, hài lòng nói.

"Đúng vậy, cũng không có việc gì tới nhà của ngươi ngồi một chút." Lão sư cười nói.

"A! Vậy vừa lúc, ta mua theo một đống thức ăn về, cùng nhau ăn đi!" Tiểu Kiệt hai tay cầm theo đầy thức ăn.

"Tiểu Kiệt ngươi làm gì vậy? Mua nhiều thức ăn như vậy để làm chi?" Ta hỏi hắn.

"Không có a, vừa rồi lại đột nhiên muốn đi bộ, từ trạm Tiệp Vận đi về, dọc đường thấy muốn ăn thì mua a, ai biết không chú ý lại mua nhiều như vậy...Với lại người cùng lão sư ở đây, chúng ta có thể cùng ăn!" Hắn vừa nói vừa đi vào phòng bếp, hai người chúng ta đi theo phía sau hắn.

Chỉ chốc lát sau, trên bàn đã bày đẩy thức ăn hắn mua dọc đường.

"Tỷ, chúng ta đã lâu không có ăn cơm cùng nhau." Hắn vừa ăn vừa nói.

"Đúng vậy." Ta cũng nói.

"Ta thật đúng là vinh hạnh, có thể tham dự thời gian gia đình của các ngươi." Lão sư cũng tham gia.

Lão sư mãi cho đến ăn xong, giúp chúng ta thu dọn rồi mới rời đi.

Nàng đi rồi ta nói cho Tiểu Kiệt chuyện phát sinh ngày hôm nay.

"A, cho nên ngươi chính là có cơ hội." Tiểu Kiệt sau khi nghe xong nói.

"Làm sao có, nàng nói chúng ta có nhiều khoảng cách lắm." Ta uể oải nói.

"Ai nha, thế nhưng nàng cũng nói, nàng là sẽ thích ngươi a." Tiểu Kiệt còn nói.

"Đúng vậy, với điều kiện là ta lớn hơn 15 tuổi hoặc là nàng trẻ ra 15 tuổi." Ta tức giận trả lời hắn.

"Thế nhưng nàng thích ngươi a." Hắn vẫn nhấn mạnh điểm ấy.

"Thế nhưng ta không cách nào biến thành già đi nàng cũng không cách nào trẻ ra a." Ta đối với điểm ấy thực sự rất vô lực.

"Ai nha, sẽ không, ta tin tưởng ngươi chính là có cơ hội, chỉ là hiện tại ngươi phải chủ động." Tiểu Kiệt đột nhiên nghiêm túc phân tích.

"Là sao?" Ta bị sự nghiêm túc của hắn làm giật mình.

"Đúng vậy, nếu như ngươi thực sự đặc biệt như nàng nói, vậy đại biểu ngươi đối với nàng mà nói là không cách nào có thể thay thế, mức độ nào đó mà nói, trong lòng nàng là có ngươi, chỉ là nàng không cách nào thuyết phục bản thân cùng một người nhỏ hơn nàng nhiều như vậy đến với nhau." Tiểu Kiệt nói nghe ra hoàn toàn có đạo lý.

"Cho nên hiện tại thì đổi thành ta phải theo đuổi nàng sao?" Ta nhìn hắn hỏi.

"Thành thật mà nói ta không biết ngươi phải theo đuổi thế nào...Nói thật, ngươi đại khái chỉ có thể dùng thời gian bình thường ở chung làm nàng quen với sự của tồn tại ngươi, quen đến khi thiếu ngươi nàng sẽ cảm thấy kì lạ, như vậy nàng hẳn là sẽ bắt đầu nghiêm túc đối với mối quan hệ các ngươi." Tiểu Kiệt đưa ra kết luận.

"A, được rồi, ta đã biết." Ta yên lặng ở trong lòng bắt đầu tính toán, làm thế nào phản kích, làm cho ta có thể xâm lấn thế giới của nàng, làm cho nàng nhìn thẳng vào sự tồn tại của ta.

Trước khi ngủ, ta nhắn cho nàng một tin nhắn.

"16 tuổi thật sự là ta không cách nào vượt qua sao? Hay là, ngươi không muốn để ta vượt qua?"

Nhưng nàng không có trả lời.

Một đêm kia, ta là nắm điện thoại di động đi vào giấc ngủ.