Qua Cửa

Quyển 3 - Chương 64: Mộng cũ sum vầy




Đậu Tầm cảm thấy trước mặt có một cái bẫy khổng lồ, hắn thấy được thiên la địa võng, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố mà bị con mồi trong đó thu hút, nôn nóng bất an xoay tới xoay lui tại chỗ, vừa muốn cam chịu số phận, vừa muốn giãy giụa.

“Tao vẫn khó gần.” Đậu Tầm nói, “Không có việc nghiêm túc vẫn không thích đi chung với đám người không quen thân lắm… Tao từng đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng đọc rất nhiều sách, muốn thay đổi, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

Từ Tây Lâm đã hiểu, sau khi gã bội ước một lần, Đậu Tầm đã học được “trước tiểu nhân sau quân tử”, nói những lời khó nghe trước, gã gật đầu: “Ừm.”

Đậu Tầm lại nói: “Đôi khi tao từ sáng đến tối nhìn chằm chằm mày, vẫn không biết mày đang nghĩ gì. Tao chính là… chính là cuộn băng keo hết hạn, dán đâu cũng không dính.”

Từ Tây Lâm bày thức ăn đã nấu xong lên bàn ăn: “Sao đột nhiên lại tự mình biết mình thế?”

“Lúc ở trên cao nhìn xuống thấy cả thế giới toàn lũ ngu ngốc,” Đậu Tầm chạm nhẹ cẳng chân Từ Tây Lâm, “Một ngày kia bị ngã, bùn đầy miệng, nếm vị ấy rồi, mới biết mình cũng chẳng cao minh hơn người khác chỗ nào.”

“Tao làm mày vấp ngã đau như thế, sao mày không tìm một người tốt hơn?” Từ Tây Lâm ngồi trên cái ghế nhỏ trong phòng ăn, thở dài, khom lưng, người hơi đổ về phía trước, kéo bàn tay Đậu Tầm đang buông bên cạnh, như năm đó lúc khó khăn nói lời chia tay, ấn các khớp vẫn gồ lên trên mu bàn tay hắn.

Từ Tây Lâm hỏi: “Là vì họ đều không đẹp trai bằng tao à?”

Đậu Tầm đỏ hoe vành mắt.

Đậu Tuấn Lương năm đó nói rất chính xác, cái gì cũng thay đổi rất nhanh, trong non mười năm qua, quốc gia và ngân hàng thật sự đều phá sản, Từ Tây Lâm cũng thật sự nghèo rớt mồng tơi sau một đêm, lại phát đạt chỉ trong một sớm. Mà gã cũng không còn để “vĩnh viễn” trên đầu lưỡi, bởi vì biết mình cũng sẽ béo nhờ nuốt lời.

Thân xác phàm nhân cuối cùng sẽ rữa nát, linh hồn cũng khó mà không thối. Một người sẽ biến thành thế nào, ngay cả chính bản thân cũng chẳng tài nào đoán trước, hoặc là bị dụ dỗ, hoặc là bị bức bách. Cỏ lau không hề rắn chắc, bàn thạch rồi cũng sẽ chuyển dời, thề non hẹn biển để ngoài miệng, có thể cũng chỉ còn lại tác dụng tự vả mặt mình thôi.

Thứ tình cảm không có bảo hiểm và bồi thường, nhưng động một chút lại khiến người ta đứt ruột đứt gan như vậy, rốt cuộc có thể dựa vào cái gì để kéo dài?

Đậu Tầm thấp giọng nói: “Ừ, bởi vì họ đều không đẹp trai bằng mày.”

… Ước chừng chính là “tao còn yêu mày” như “cười uống rượu độc” và “thiêu thân lao đầu vào lửa” nhỉ?

Từ Tây Lâm cùng Đậu Tầm ăn một bữa cơm nóng, đã nói sáng sớm hôm sau phải lên máy bay, mà vẫn cà kê đến khuya. Gã kể Đậu Tầm nghe con vẹt làm sao trở thành nhân vật chính trong câu chuyện ma ở ký túc xá bị ma ám, cùng với câu chuyện truyền kỳ Tống Liên Nguyên bán mình thành nhân, giống như về lại căn phòng chung ở nhà họ Từ xưa kia, hai người chiếm hai bên sofa, tranh nhau một bịch bò khô, chỉ có cuối tuần mới được gặp nhau, lần nào cũng nói không ngớt miệng, nhất định phải khản giọng mới thôi.

Qua mười giờ đêm, Từ Tây Lâm lần lữa thêm thì không được, bấy giờ mới đành phải tạm biệt.

“Thế tao đi đây.” Từ Tây Lâm cầm áo khoác lên, chào Đậu Tầm.

Ngón tay Đậu Tầm vô thức co lại một chút, như muốn bắt lấy cái gì, nhìn gã trông chờ: “Mai mấy giờ bay?”

Từ Tây Lâm: “Tám giờ.”

Từ nhà gã đến sân bay lái xe mất bốn mươi phút, phải đi từ sáu giờ hơn.

Đậu Tầm cố hết sức sửa lại bệnh dính người và dục vọng chiếm hữu quá mạnh, lặp lại trong lòng hai ba lần câu nói “Mày đi, tao không tiễn mày, mày tới, bất luận mưa to gió lớn nhường nào, tao cũng phải đi đón”, ép mình phải biết quan tâm, không cam tâm không tình nguyện giấu đi sự bịn rịn, đứng dậy tiễn gã ra cửa.

Từ Tây Lâm chậm rãi mặc quần áo, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, vừa thay giày ở cửa vừa lằng nhằng: “Tao chưa biết chừng một hai tháng cũng không về, chưa chừng có thể tránh thoát mùa hè luôn, mày… ừm… thôi, trở về nói sau đi, tao đi đây, bái…”

Đậu Tầm còn tưởng gã vài ngày sẽ về, nghe thấy “một hai tháng” thì lập tức ngớ ra.

“Tao không tiễn mày” cái gì, đi con mẹ nó chứ đi! Không được đi!

Hai chữ “bái bai” chưa nói xong, Từ Tây Lâm đã bị Đậu Tầm không phân bua gì lao tới “tha” về.

Cánh cửa gã mới mở hé bị Đậu Tầm đóng sầm vào: “Chỗ tao gần sân bay hơn, hôm nay mày đừng đi nữa.”

Từ Tây Lâm: “Hành lý giấy tờ của tao đều ở…”

Đậu Tầm: “Sáng sớm mai tao trở về lấy cho mày.”

Hắn đột nhiên xé phăng mặt nạ làm Từ Tây Lâm giật nảy mình, nhất thời chưa định thần lại: “Nhưng…”

Đậu Tầm không cho gã nói, ôm thắt lưng gã lôi về.

Từ Tây Lâm: “Giày giày giày…”

Đậu Tầm không nhịn được, hôn khóe môi gã một cái: “Tao tiễn mày ra sân bay.”

Từ Tây Lâm: “…”

Đậu Tầm ăn tủy mới biết tủy ngon, hôn một cái chưa đã nghiền, lại chậm rãi kề tới, chạm chóp mũi gã vài cái như thăm dò, bỡ ngỡ dành cho sự dịu dàng không hay thể hiện một cơ hội rèn luyện bộc lộ.

Lúc hắn kề tới, trong đầu Từ Tây Lâm đột nhiên trống rỗng, gã túm đại trúng ngay một cái tay vịn, tay vịn như là loại kéo xuống, theo sức tay gã, cửa phòng ngủ đóng kín mở ra.

Từ Tây Lâm tức thì dựa hụt, hai người cùng theo quán tính ngã vào phòng, đụng trúng cái ghế dựa ở cửa, núi sách tiến sĩ Đậu chất ở đó đổ ầm xuống.

Ngần ấy năm trôi qua – tật xấu coi ghế là giá sách vậy mà vẫn chưa chữa khỏi.

Xương hông Đậu Tầm và lưng ghế đụng mạnh vào nhau, phát ra một tiếng động lớn.

Ghế bay đi.

Đậu Tầm: “Á…”

Từ Tây Lâm giẫm một đống “kỹ sư linh hồn nhân loại”, tập tễnh sờ soạng trên tường, bật đèn tường lên, ánh đèn yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt đau đến vặn vẹo của Đậu Tầm, hai người nhìn nhau một hồi, Từ Tây Lâm: “Phì-“

Đậu Tầm quệt mũi, rất xấu hổ.

Từ Tây Lâm: “Tao gặp được mày biến thân rồi sao?”

Khi nói chuyện gã hơi nhướng mày, Đậu Tầm vừa nãy vốn không định thế nào, lúc này đứng đối mặt với gã trong không gian nhỏ hẹp, ý nghĩ gây rối chưa kịp bóp chết trong trứng nước thấy gió liền mọc lên, chớp mắt hoàn thành quá trình một cây chọc trời, đâm thủng li sầu biệt tự và buồn bã chán chường nhiều năm qua.

Trái tim trong ngực hắn bắt đầu đập như điên, cổ họng khát khô đến không nói nên lời.

Từ Tây Lâm vội ho một tiếng, để giảm nhiệt bầu không khí sắp bốc hỏa, gã dọn dẹp sách rơi dưới đất dời đi sự chú ý, nhặt quyển thứ nhất lên, Từ Tây Lâm vô tình liếc bìa một cái, tìm chuyện nói: “A, quyển sách này tao cũng có mua – sao không nói tao đưa cho?”

Đậu Tầm bấy giờ mới nhớ tới việc này, mặt đỏ đến mang tai.

“Quyển này tao cũng…” Từ Tây Lâm nhìn lướt qua mớ sách rơi dưới đất, trước từng gương mặt thân quen rốt cuộc ý thức được điều gì đó, có phần khó tin ngẩng đầu nhìn Đậu Tầm, khóe miệng muốn cười nhếch lên hạ xuống vài lần.

Ánh mắt Đậu Tầm trốn tránh một lúc, bị gã nhìn cho ngượng quá hóa giận, thế là trừng mắt nhìn lại.

Từ Tây Lâm cầm một quyển sách quơ quơ: “Hai ta đây là…. là, tâm linh tương thông, đúng không?”

Tiến sĩ Đậu rốt cuộc bị gã trêu ghẹo xù lông, với tay lại đóng cửa phòng ngủ.

Chuyện kế tiếp, dường như là một lẽ tự nhiên, lại dường như là mộng cũ sum vầy.

Trong bóng đêm hỗn loạn, nhung nhớ và gút mắt xa cách trùng dương ngưng tụ thành một đám kíp nổ, một mồi lửa đốt qua, liền nổ đùng một phát. Ánh đèn tường yên tĩnh tầng tầng lớp lớp nhuộm lên, những lời không dám nói ra miệng, không tiện nói ra miệng, đều hóa thành một tờ giấy dày, hóa thành sương, hóa thành hỗn độn…

Hóa vào thổ lộ không lời chỉ hai bên ngầm hiểu với nhau.

Đậu Tầm cảm thấy mình vốn nên mệt mỏi và thỏa mãn, kết quả là cả đêm không ngủ được, bình quân mười phút sẽ choàng tỉnh giấc một lần.

Hắn theo thói quen giữ nguyên tư thế chiếm nửa giường, chưa đến thời điểm tới hạn nửa ngủ nửa tỉnh đã mơ màng quên mình đang ở đâu, luôn cảm thấy bên cạnh vẫn chỉ là một bộ chăn gối không, liền giật mình mở mắt xác nhận một phen.

Năm lần bảy lượt như thế, đến người chết cũng chẳng ngủ nổi. Thế là Đậu Tầm hoàn toàn tỉnh táo, mặt hướng lên trần nhà nằm một lúc, lại không nhịn được sờ vào chăn, lúc thì nắm tay Từ Tây Lâm, lúc lại muốn ôm gã, tóm lại phải chạm tới cái gì mới an tâm.

Cứ như vậy đến hơn ba giờ sáng, Đậu Tầm như uống thuốc kích thích mà bò dậy.

Người lâu không quen ngủ chung với người khác đều không say giấc, Từ Tây Lâm mơ mơ màng màng muốn tỉnh, cau mày trở mình, nhưng bị tên thần kinh Đậu Tầm này lật lại.

“Chìa khóa ở đâu?” Đậu Tầm nằm bên cạnh thì thào vào tai gã, “Tao đi lấy hành lý cho mày.”

Từ Tây Lâm sáng sớm huyết áp tụt, người lại khó chịu muốn chết, không mở nổi mắt.

Đậu Tầm thấy gã chau mày, không nỡ quấy rầy, nhẹ nhàng sờ sờ mặt gã, rồi tự mình đi nhặt áo khoác đêm hôm trước Từ Tây Lâm ném xuống đất, tìm được chìa khóa trong túi.

Ra đến cửa, hắn đột nhiên nhớ tới một việc thất đức mình từng làm lúc trẻ – sáng sớm kêu Từ Tây Lâm nghỉ ở nhà dậy, hôn gã một cái, chạy đi chưa được một lúc, cảm thấy không cam lòng, lại chạy về đánh thức gã lần nữa để hôn nốt bên kia.

Đậu Tầm hơi dở khóc dở cười, cảm thấy mình khi đó thật đáng ghét, nếu hắn hiện tại trở lại quá khứ, nhất định phải tẩn tên nhóc con quấy rầy mộng đẹp của người ta một trận.

Đậu Tầm lái xe Từ Tây Lâm đến nhà gã, Từ Tây Lâm đi công tác như cơm bữa, thế nên va li hành lý bỏ ngay cạnh kệ để giày dép.

Đậu Tầm mở ra kiểm tra qua loa quần áo tắm rửa, đồ nạp điện, máy tính, ví tiền và chứng minh thư, thấy đều chuẩn bị sẵn rồi, liền biết gã đã sắp xếp từ trước, vừa vặn xách lên đi luôn.

Con vẹt bị bỏ lại một mình trông nhà chẳng dễ gì nhìn thấy một sinh vật sống, tội nghiệp hô lên một tiếng: “Cung, cung hỉ phát tài.”

Kết quả là bay ra phát hiện căn bản không phải Từ Tây Lâm về, nó cảm thấy quá lãng phí tình cảm, ủ rũ bay đi luôn.

Đậu Tầm sáng sớm đã nhận được lời cát tường tâm trạng rất tốt thay nước thêm thức ăn cho nó, phất tay bảo con vẹt đã trốn rất xa: “Tao tiễn ba mày trước, lát lại đến thăm mày.”

Vẹt choáng váng – Tình địch! Mẹ ghẻ!

Đậu Tầm được thỏa tâm nguyện nhiều năm, có vẻ ôn hòa hẳn, lúc này nhìn vạn vật trên thế gian đều rất thuận mắt, không thèm chấp nhặt với nó, cười tít mắt mà đi.

Hắn bỏ hành lý của Từ Tây Lâm vào cốp sau, nhớ tới ban nãy hai bậc cầu thang cuối cùng mình lại là nhảy xuống, nhanh nhẹn hoạt bát quá mức. Đậu Tầm dừng lại tại chỗ tự kiểm điểm chốc lát, cảm thấy mình đã quá đắc chí, già đầu rồi, có vẻ rất thiếu nội hàm.

Nhưng đàn ông phàm tục chính là thiếu nội hàm như vậy, thông qua thân xác mới có thể chạm đến linh hồn. Nhiều năm qua để chữa căn bệnh ung thư trung nhị tự cho mình là siêu phàm, Đậu Tầm từng vô số lần bày sự thật ra nói lí lẽ với mình, tự thuyết phục mình không hề có tư chất siêu phàm thoát tục, nhưng bệnh tình luôn tái đi tái lại.

Tận đến lúc này, hắn tâm phục khẩu phục thừa nhận, nghĩ thầm: “Mình thật là dung tục.”

Sau đó hắn dung tục ngâm nga mà đi.

Đậu Tầm làm tài xế đưa Từ Tây Lâm ra sân bay.

“Tao sẽ trở về nhanh nhất có thể, giúp tao…” Từ Tây Lâm vừa nói, vừa thuận tay tìm chìa khóa trong túi, không thấy, mới nhớ bộ quần áo này từ trong ra ngoài đều không phải là của mình.

“Cho chim ăn.” Đậu Tầm lắc lắc chùm chìa khóa của gã.

Từ Tây Lâm có dự cảm mình mà còn bịn rịn là khỏi đi được luôn, vội vã kéo va li chạy mất.

Đậu đại vương đoạt được lãnh địa mới xa lạ, gấp gáp đến tuần tra. Con vẹt như nô lệ mất nước rụt trên cái giá cao cao, nơm nớp lo sợ nhìn Đậu Tầm đến lại đi. Hắn ra ngoài mua một đống đồ dùng tắm rửa, âm thầm đặt trong cái tủ nhỏ đựng đồ tắm rửa dự phòng.

Hắn cầm chai sữa tắm của Từ Tây Lâm lên lắc thử, cảm thấy chỉ còn non nửa chai, trong lòng đầy chờ mong – kiên nhẫn chờ thêm mấy tháng, Từ Tây Lâm sẽ quay về mùi quen thuộc.

Đậu Tầm thừa nhận mình lưu luyến cái cũ thành bệnh, cũng biết hết thảy trở lại quá khứ là không thể, nhưng vẫn chẳng cách nào kháng cự nỗi khát khao ấy. Hắn không dám quá lỗ mãng trước mặt Từ Tây Lâm, chuẩn bị sẵn sàng đánh lâu dài, muốn âm thầm từng chút một bù lại những thứ đã mất.

Chính lúc này, dì quét dọn theo giờ đến, Từ Tây Lâm trước khi đi có cho số điện thoại của dì ấy, Đậu Tầm chào dì, rồi đi chơi với vẹt, kết quả phát hiện dì dọn dẹp rất nhanh, lau phòng khách nhà bếp nhà vệ sinh và gian phòng ngủ mở cửa, còn lại đều không quản, chào hắn muốn về.

Đậu Tầm lấy làm lạ hỏi: “Phòng khác không dọn ạ?”

Dì quét dọn lễ phép nói cho hắn biết: “Phòng khác đều khóa, bình thường không cần tôi dọn, Từ tiên sinh không nói với cậu à?”

Từ Tây Lâm thực sự không nói.

Đậu Tầm hoang mang tiễn dì đi, vốn định gọi điện thoại hỏi Từ Tây Lâm, tiện thể mượn cơ hội nói chuyện vài câu, lại hơi lo lắng mình liên lạc quá thường xuyên, quấy rầy công việc của gã. Đậu Tầm mặc dù từng thẳng thắn khai báo với Từ Tây Lâm về dục vọng chiếm hữu và ham muốn khống chế quá độ của mình, nhưng hắn dù sao cũng không dám đem tật xấu của mình ra thách thức sự khoan dung của đối phương nữa.

“Trong phòng có cái gì? Vì sao phải khóa?” Đậu Tầm hỏi vẹt.

Con vẹt ở trước mặt hắn hạ quyết tâm nói năng thận trọng, không hé môi một tiếng.

Đậu Tầm nghĩ một chút, mở ngăn kéo nhỏ trên tủ giày ở cửa – trước kia nhà họ Từ toàn để chìa khóa dự phòng và tiền lẻ mua đồ ăn ở đây – quả nhiên tìm được mấy cái chìa khóa phòng.

Đậu Tầm cầm chìa khóa, đi tới trước một căn phòng khóa kín, hỏi con vẹt kia như để thêm can đảm: “Tao xem một chút được không?”

Vẹt nghĩ ngợi qua rồi bay lên vai hắn, quyết đoán đi theo quân địch – con vẹt cỡ bự rất đỗi tò mò, đã sớm muốn tìm hiểu đến cùng về cái nơi nó không thể vào này, cuối cùng có người chịu dẫn nó đi làm chuyện xấu, thật sự là cầu còn không được.

Một người một chim ăn nhịp với nhau, Đậu Tầm mở căn phòng như thư phòng hướng Bắc, nhận ra ngay bên trong bài trí theo thư phòng của Từ Tiến trước kia, chỗ đối diện cửa đặt một cái radio là vật cũ của bà Từ, năm ấy còn do hắn tự tay sửa.

Đậu Tầm ngẩn người, đè con vẹt toan thừa cơ bay vào lại, kịp thời đóng cửa phòng, con vẹt phẫn nộ muốn mổ hắn, bị hắn nắm cổ.

“Trong này không thể động bừa.” Đậu Tầm nói khẽ, tầm nhìn không tự chủ được dời sang cửa một gian phòng ngủ khác. Lúc này, Đậu Tầm mới phát hiện, trong ba phòng này hai phòng hướng mặt trời vừa vặn đối diện nhau, nếu chính giữa chen thêm một gian phòng chung, thì cách bố trí sẽ giống hệt tầng hai nhà họ Từ ngày xưa. (Hai phòng hướng mặt trời là hướng Nam và Bắc)

Hắn ý thức được điều gì đó, ngực hơi khó chịu, từng bước một chậm rãi đi tới, thử hai lần không thể cắm chìa khóa vào, bấy giờ mới ý thức được là tay mình đang run.

Đậu Tầm hít vào một hơi thật sâu, nở nụ cười khẽ như tự giễu, nghĩ bụng: “Đừng tự mình đa tình như vậy, không chừng chỉ là một căn phòng cất đồ lung tung thôi.”

Trục cửa khẽ két một tiếng, chân tướng sau cánh cửa khóa kín không hề bị che chắn đập thẳng vào mắt Đậu Tầm.

Hắn nhìn thấy một cái bàn làm việc cũ, trên góc bàn đặt hộp chocolate trống trơn, keo cách điện hết hạn bị không khí vào, trái tim vàng óng biến dạng loang lổ, mấy quyển sách năm xưa hắn không mang đi bỏ trên mặt bàn, trong trang sách còn có nét chữ lệ khí bức người thời thiếu niên của hắn…

Con vẹt thừa cơ thoát khỏi ma trảo của hắn, như nguyện vọng tuần tra địa bàn mới.

Tất cả tri giác của Đậu Tầm nhất thời tê liệt, không biết bao lâu sau, mới từ trong giấc mộng cũ như từ kiếp trước định thần lại, phát hiện mình vậy mà lệ nhòe mi mắt.