Qua Cửa

Quyển 3 - Chương 66: Sống chết




“… Vào lúc mười giờ sáng ngày X tháng X, sân bay thành phố X xảy ra một vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng, xe chở hành khách ra sân bay và một chiếc xe công ty mất khống chế tông vào nhau, xe công ty bốc cháy, khiến chuyến bay bị hoãn lại, xác minh sơ bộ cho thấy, nguyên nhân là do xe công ty không đi đúng tuyến, và trên đường đột nhiên tăng tốc, tông vào xe chở hành khách trên chuyến bay thứ X, tài xế gây tai nạn đã tử vong, nguyên nhân vụ tai nạn đang được tiến hành điều tra. Do xe chở khách của sân bay khá đông, số người thương vong cụ thể cần chờ tiến thêm một bước xác nhận…”

Bên dưới là ảnh hiện trường vụ cháy chụp bằng di động, cách màn hình di động cũng có thể cảm nhận được sự hỗn loạn ở đó.

Trợ lý Triệu: “Lão đại bọn em chính là đi chuyến này, vé do em đặt, tổng giám đốc…”

“Cậu đi đi, không sao đâu,” Tống Liên Nguyên thở hổn hển, ra vẻ bình tĩnh nói với trợ lý: “Xe chở hành khách ra sân bay phải chạy mấy chuyến, không nhất định là xe nào, để tôi gọi điện thoại hỏi cậu ta xem.”

Sắc mặt trợ lý Triệu không khá hơn chút nào: “Em gọi rồi… Tắt máy.”

Tống Liên Nguyên hơi thô bạo phất tay, không tin cậu ta, nhất định phải tự mình gọi một cú, vẫn tắt máy.

Loại người một trăm sáu mươi cuộc điện thoại một ngày như Từ Tây Lâm, tiếp viên hàng không chưa nhắc nhở thì sẽ không tự tắt di động trước, giả như vì sân bay xảy ra chuyện mà chuyến bay bị hoãn, gã sẽ lập tức báo cho hết mọi người.

Trợ lý Triệu đứng ngồi không yên liếc trộm sắc mặt hắn: “Sếp ơi, làm sao đây?”

Tống Liên Nguyên ngây ra tại chỗ vài giây, sau đó giống như ngay cả chính mình cũng không tin, hắn vô thức gọi thêm một cuộc, chỉ phí công nghe âm điện tử lạnh như băng vang lên lần nữa, cả người hơi đờ đẫn.

Nói thật, nếu việc này rơi xuống đầu người khác, phản ứng đầu tiên của Tống Liên Nguyên đều là “làm sao có thể, làm sao xui thế được”, nhưng rơi xuống Từ Tây Lâm, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tống Liên Nguyên chính là “không phải là thật chứ”.

Từ Tây Lâm hồi nhỏ lắm bệnh, chưa kịp trưởng thành lại mất chỗ dựa, ở quê Tống Liên Nguyên người ta vẫn nói rằng, những người lận đận này trong mạng có tà, dễ rước phải thứ không tốt, hắn luôn muốn Từ Tây Lâm rảnh rỗi đi bái đại thần linh giáo phái nào đó, kiếm chỗ phù hộ, nhưng thằng lỏi kia toàn coi lời hắn nói là gió thoảng qua tai.

Tống Liên Nguyên: “Ra sân bay.”

Từ trụ sở đến sân bay lái xe mất hơn một tiếng, trợ lý Triệu dọc đường chạy hết tốc lực, Tống Liên Nguyên chẳng màng nhắc nhở, chính bản thân cũng hồn rời khỏi xác.

Hắn không ngừng nghĩ ngợi lung tung – nếu tới đó phát hiện chỉ là sợ bóng sợ gió, hắn sẽ đập nát di động của Từ Tây Lâm, lúc chơi Weixin một giây cũng không rời tay, mà vừa có việc là tìm không thấy người, thể loại gì không biết!

Nhưng nếu lỡ…

Tống Liên Nguyên không dám nghĩ thêm, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Từ hồi mười hai tuổi hắn đã bắt đầu theo mẹ mỗi năm đến nhà họ Từ chúc tết, chứng kiến Từ Tây Lâm từ thằng nhóc thò lò mũi xanh chạy theo ôm đùi đến lớn như bây giờ, sau khi biết nói liền bám theo đuôi, “anh thế này anh thế kia”, ngọt như mía lùi.

Mấy năm qua hai người cùng vào nam ra bắc, gần như sống dựa vào nhau, trên tình cảm hắn không chấp nhận được.

Lúc Tống Liên Nguyên còn nhỏ, mẹ hắn luôn bị ông cha cặn bã đánh đập, hai mẹ con cả ngày lo lắng hãi hùng, là luật sư Từ thường đến tiệm bánh bao nhà họ chạy đôn chạy đáo, vừa giúp họ tìm bạn học chuyên môn phụ trách ly dị, vừa ứng tiền cho. Tống Liên Nguyên từ lúc ấy đã thề, tương lai Từ Tiến già, hắn dưỡng lão, Từ Tiến mất, hắn lo tang ma, con bà là em ruột hắn, nếu anh em có bản lĩnh, hắn tuyệt đối không bám lấy cho người ta ghét, nếu anh em không có bản lĩnh, hắn trông nom cả đời… Nếu gã thực sự xảy ra chuyện gì ngay trong tầm mắt hắn, mai kia xuống đó hắn phải ăn nói làm sao?

Mà bỏ đi đạo nghĩa và tình cảm, Từ Tây Lâm cũng là nửa giang sơn của hắn.

Đối với “Quê Nhà” mà nói, Tống Liên Nguyên là người đặt nền móng, Từ Tây Lâm là linh hồn, gia nghiệp này dù mất ai cũng không thể mất gã.

Lúc Tống Liên Nguyên chạy tới, hiện trường còn rất lộn xộn, so với hắn tưởng tượng còn thảm thiết hơn, tin tức bản địa đã truyền ra, số thương vong đang không ngừng tăng lên. Do chưa xác định tài xế gây tai nạn, còn chưa thể loại trừ khả năng khủng bố tấn công, tuyến cảnh giới kéo lên rất cao, công tác kiểm tra an ninh nháy mắt tăng mấy bậc.

Tống Liên Nguyên nóng đầu lên, chỉ muốn trực tiếp lao vào, bị cảnh sát và hậu cần mặt đất cảnh giác chặn lại. Hắn nói năng lộn xộn mà tỏ rõ thân phận, móc hết chứng minh di động thẻ tín dụng cả mớ lung tung ra cho người ta xem.

Nhân viên tiếp khách dở khóc dở cười trả di động và thẻ tín dụng cho hắn, quay đầu lại đưa tay ra hiệu với đồng nghiệp, lại ôn tồn nói: “Tiên sinh đừng sốt ruột, ngồi một lúc trước, chúng tôi sẽ lập tức xác minh cho ông.”

Hai chữ “xác minh” chạm tới thần kinh nhạy cảm của Tống Liên Nguyên, hắn ngẩng đầu lên, thấy một nhân viên bên trong đang lật quyển gì đó, tức thì ngộ ra, có khả năng là họ đang kiểm tra danh sách tử vong đã được xác nhận. Tống Liên Nguyên thoáng cái nhũn chân, toàn bộ kỳ vọng chực chờ tan tành gửi gắm hết vào anh nhân viên kia, thấy anh ta nhanh chóng xem xong một tờ giấy, lắc đầu với bên này.

Tống Liên Nguyên suýt nữa phát điên ngay tại đây.

Lắc đầu là ý gì?

“Không còn” hay là “trên danh sách không có”?

Nhân viên tiếp khách thấy sắc mặt hắn khác thường, vội nói: “Không có, không có trong danh sách người chết đã xác định danh tính, tiên sinh hãy bình tĩnh, chúng tôi sẽ lập tức kiểm tra cho anh.”

Sau đó nghe trợ lý Triệu nói, kỳ thực cảnh sát và nhân viên sân bay đều rất năng suất, nhưng đối với Tống Liên Nguyên mà nói, mỗi một giây đều là ngồi trên lửa, giày vò lặp đi lặp lại. Hai mươi phút sau, hai người hỏi thăm ra bệnh viện ở đâu, từ chối xe do sân bay cung cấp, nhanh như chớp chạy tới đó.

Trợ lý Triệu cảm thấy sếp lớn căng thẳng, vội vã nói: “Sếp đừng lo lắng, nhất định là không sao đâu.”

Tống Liên Nguyên không nghe. Xảy ra chuyện, sau khi đưa nạn nhân vào bệnh viện nhất định sẽ lập tức báo cho người nhà, mà Từ Tây Lâm không có người nhà, hắn miễn cưỡng có thể tính là một người liên lạc khẩn cấp, cho dù di động bị rớt hỏng, tìm không được, chỉ cần người còn ý thức, sẽ không mất hết tin tức để họ phải đi tìm khắp nơi.

Tống Liên Nguyên càng nghĩ càng run rẩy, sắp tự dọa chết mình, không nhịn được gọi điện thoại cho Cao Lam.

Chớp mắt khi nghe thấy tiếng cô, nỗi sợ hãi trong lòng hắn như thể vỡ đê, còn chưa nói gì, thì mũi đã cay cay trước.

“Sao vậy Lão Hắc?” Cao Lam hỏi, “Anh đừng sốt ruột, nghe em, hít sâu, chậm rãi nói, trời không sập được đâu.”

Tống Liên Nguyên một tay bưng mặt, dựa mạnh lên lưng ghế.

Đàn ông bọn họ, bình thường luôn cảm thấy mình đội trời đạp đất, không gì không làm được, ngại tùy tiện khóc, ngại tùy tiện yếu thế, tự xưng là thân như dãy núi, bởi vậy một khi có vết nứt, chính là “núi lở”, ngược lại càng khó lòng chịu đựng, luôn cần có một người như vậy… Cho dù không ở bên cạnh, cho dù biết rõ “sống chết có số, giàu sang do trời”, phàm nhân kia biết rồi cũng chẳng làm được gì, nhưng nghe tiếng cô một chút, liền cảm thấy đống đá vụn ngói nát của mình lại tràn đầy sức sống.

Tống Liên Nguyên nói một tràng với Cao Lam, cảm thấy lòng dễ chịu hơn, cúp điện thoại, một mình im lặng ngồi đó một lúc, nhớ tới câu “di sản để bà xã em nhận” của Từ Tây Lâm, đột nhiên hỏi trợ lý Triệu đang lái xe: “Cậu có cách liên lạc của một người tên ‘Đậu Tầm’ không?”

Trợ lý Triệu thế mà có thật.

Từ Tây Lâm phái cậu ta tặng quà cho Đậu Tầm vài lần, khiến trợ lý Triệu còn tưởng Đậu Tầm là một khách hàng quan trọng, số điện thoại cũng lưu lại.

Tống Liên Nguyên thở dài nhìn cách liên lạc do trợ lý Triệu cung cấp, cảm thấy nhất định là mình điên rồi.

Đậu Tầm đã đến sân bay, mang theo một quyển sách giết thời gian, kết quả là đọc không nổi, bèn mở cuộc trò chuyện của Từ Tây Lâm với hắn ra xem chơi – các cuộc trò chuyện dạo này đủ để hắn giết thời gian trong một tiếng.

Hắn đang vừa xem vừa vô thức cười ngây ngô, Đậu Tuấn Lương đột nhiên gọi điện tới.

Đậu Tầm giống như đang ăn cao lương mỹ vị thì có con ruồi mắt mù lao đầu vào bát canh, tuy không đến mức rất phản cảm, bưng lên vẫn hơi không vui vì bị quấy rầy.

Thái độ của Đậu Tuấn Lương hơi cố ý lấy lòng, vòng vo hỏi tình hình gần đây của hắn, Đậu Tầm nghe ra thoại lý hữu thoại, ngắt lời hỏi: “Ngài có chuyện gì à?”

Đậu Tuấn Lương ấp úng nói: “Con lần này về cũng non nửa năm rồi, mãi không về nhà, chừng nào rảnh thì về thăm ba, bà… bà kia không còn ở đây.”

Đậu Tầm hoang mang, bụng nghĩ chẳng phải ông ta đã có thêm đứa nhỏ rồi sao, cần gì làm cha với mình cho đã nghiền?

Thế là đáp lấy lệ: “Ừm, được, độ nữa không bận.”

Đậu Tuấn Lương định nói rồi lại thôi: “Đậu Tầm…”

Đúng lúc này, một số điện thoại lạ gọi tới.

Đậu Tầm đang lười ứng phó Đậu Tuấn Lương, cũng không cần biết là chuyển phát hay quảng cáo rác, trực tiếp lấy cớ “còn có việc” để cắt đứt đoạn sau của Đậu Tuấn Lương: “A lô, xin chào.”

Trong điện thoại không có âm thanh gì cả.

Đậu Tầm: “Xin chào, bạn tìm ai vậy?”

Tống Liên Nguyên thật sự không bỏ qua được khúc mắc trong lòng, giơ điện thoại tới tai trợ lý Triệu: “Cậu nói với cậu ta đi.”

Đậu Tầm hỏi mấy lần, đang sốt ruột muốn cúp máy, thì trong điện thoại vang lên một câu: “Chào Đậu tiên sinh, tôi là Tiểu Triệu, từng gửi quà cho anh vài lần.”

Đậu Tầm còn đặt một tay trên lan can lạnh ngắt trong đại sảnh lối ra của sân bay, xung quanh toàn là người đi đón, đông đúc chen chúc, đến rồi lại đi, người phụ trách đoàn khách du lịch giơ bảng và lá cờ đỏ nhỏ tổ chức cho đoàn trung lão niên xế chiều xếp hàng, ầm ĩ đi sượt qua vai hắn… Đậu Tầm lại hoàn toàn không cảm thấy gì, không khí tựa như đã đông lại.

“A lô,” Giọng trợ lý Triệu từ trong điện thoại vọng ra, “A lô? Đậu tiên sinh anh còn đó không?”

Đậu Tầm cúp điện thoại luôn.

Hắn cảm thấy mình lúc này vẫn rất bình tĩnh, bởi vì ý nghĩ đầu tiên là di động của cậu trợ lý trông rất ngốc kia đã bị hack, kẻ lừa đảo thủ đoạn đặc biệt cao siêu, từng nghe trộm cuộc trò chuyện.

Đậu Tầm dùng mấy chớp mắt để thiết kế ra một phương án lừa gạt qua điện thoại hoàn hảo cho phần tử lừa đảo thần thông quảng đại, hắn cố gắng nở nụ cười tự giễu, sau đó lên mạng tìm kiếm tin tức, muốn chứng minh tin người kia vừa báo là giả. Không ngờ lòng bàn tay chẳng biết từ khi nào đã mướt mồ hôi lạnh, lớp vỏ kim loại nhẹ nhàng trượt đi, bấy giờ Đậu Tầm mới phát hiện ra là tay mình đang run.

Cô bé chờ người bên cạnh nhặt di động giúp hắn, vừa ngẩng đầu liền bị sắc mặt hắn dọa: “Anh không sao chứ?”

Đậu Tầm miễn cưỡng nở nụ cười với cô bé, hoảng loạn nhập lại tên sân bay và tai nạn nghiêm trọng.

Cô bé kia liền thấy hắn thoạt tiên sửng sốt nhìn chằm chằm di động, sau đó như bị thụi một phát, vịn lan can khom xuống, ngón tay hệt như co giật bóp móp lan can kim loại. Cô bé hơi sợ hãi lui nửa bước, vài người xung quanh bị hắn kinh động tới, vây lại đua nhau hỏi han.

Lúc này, di động của Đậu Tầm lại đổ chuông, tiếng chuông là tiếng ca vui vẻ và lạc điệu của con vẹt, túm ý thức sắp sửa hồn bay phách tán của hắn lại, bóp thành một dây mà lôi về.

Đậu Tầm lập tức nghe máy như túm lấy phao cứu mạng: “A lô…”

“Vẫn là tôi đây, chắc vừa rồi anh đã vô tình tắt điện thoại,” Trợ lý Triệu nói, “Ừm, có thể nhờ anh gửi số chứng minh cho tôi không? Sếp tôi mới nói, vé máy bay đi về của anh do công ty chi trả…”

Đậu Tầm ngắt lời cậu ta: “Người còn sống không?”

Hắn mở miệng nói một câu, tựa hồ phá kết giới quanh mình, ba hồn bảy vía ùa về vị trí cũ, ý nghĩ đầu tiên trong lòng Đậu Tầm chính là – chỉ cần người còn sống, biến thành thế nào hắn đều có thể chấp nhận.

Trợ lý Triệu khựng lại.

Tống Liên Nguyên bên cạnh đang hỏi thăm tình hình Từ Tây Lâm, có một người không biết là cảnh sát hay nhân viên y tế cầm một bịch đồ đi ra: “Từ Tây…”

Tống Liên Nguyên vội vàng nói: “Đúng đúng, phải!”

Sau đó hắn hệt như bị bóp cổ, bên trong chỉ có vài vật phẩm tùy thân, cuống vé lên máy bay, giấy chứng minh, ví tiền… và một chiếc áo khoác loang lổ vết máu.

Tống Liên Nguyên suýt nữa quỵ xuống.

Trợ lý Triệu nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, đồng thời yếu ớt nói với Đậu Tầm đang nín thở ở đầu dây bên kia: “Chúng ta gặp chuyện phải nghĩ theo hướng tốt…”

Lòng Đậu Tầm lạnh lẽo chùng xuống.

Sau đó hắn từ đi đón người biến thành tự mình bay qua như thế nào, Đậu Tầm chẳng có lấy một chút ấn tượng, toàn bộ hành trình hắn đều miễn cưỡng lê thể xác vướng víu, theo tiếng gầm rú khổng lồ trong khoang máy bay mà cùng nhau “ù ù”, sắc mặt bình tĩnh, máy móc đi theo người ta, bắt xe, nói tên bệnh viện, tìm người, đâu vào đấy… Trình tự toàn là tự động.

Ở bệnh viện trước tiên tìm được trợ lý Triệu và Tống Liên Nguyên thần sắc phức tạp.

Tống Liên Nguyên đanh mặt thận trọng gật đầu với hắn, Đậu Tầm thần sắc bình tĩnh chào đối phương, quay đầu sang liền nhìn thấy đôi vành mắt đỏ hoe của trợ lý Triệu.

Trợ lý Triệu đến bây giờ vẫn còn mơ hồ, cũng không biết Đậu Tầm là ai, chỉ là gặp ai cũng túm lấy giải tỏa cảm xúc một chút, nắm tay Đậu Tầm mà ra sức lắc: “Yên tâm yên tâm, bác sĩ nói không sao, phẫu thuật xong rồi, theo dõi một thời gian là có thể vào thăm…”

Đậu Tầm chỉ nhìn thấy miệng cậu ta mở ra khép vào, giống như mắc chứng thất ngữ, một câu tiếng Trung Quốc cũng chẳng hiểu, im lặng chờ trợ lý Triệu nói hết: “Xin hỏi người đang ở đâu, đi như thế nào?”

Tống Liên Nguyên mới đầu thấy hắn bình tĩnh đến vô lý, sau đó phát hiện có điều gì không đúng, bởi vì bất kể người khác nói gì hắn đều gật đầu, đáp lại vĩnh viễn là một câu “Người đang ở đâu”, không giống bình tĩnh, mà như là không được bình thường lắm.

Trợ lý Triệu: “Sếp ơi…”

“Bên này.” Tống Liên Nguyên vẫy tay gọi Đậu Tầm.

Đậu Tầm: “Cảm ơn…”

Phòng theo dõi đặc biệt không thể tùy ý vào thăm, hành lang âm u nhỏ hẹp, có rất nhiều người qua lại, thoang thoảng một thứ mùi khó tả rõ. Người nhà bệnh nhân chờ trong hành lang thì thầm nói chuyện, tiếng nhân viên y tế bên trong reo mừng hệt như tiếng sấm, đánh thẳng vào lòng người, lúc họ đi qua, một người phụ nữ vốn ngơ ngác ngồi trên cái ghế ngoài hành lang đột nhiên òa khóc, tiếng khóc như một cái dùi lạnh buốt, khiến Tống Liên Nguyên tự dưng nổi hết da gà.

Đậu Tầm lại như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới của chính hắn.

Bên cạnh ICU là phòng nghỉ dành riêng cho người nhà, miễn cưỡng xem như rộng rãi sáng sủa, còn có chỗ để nằm. Họ đợi ở đây một ngày rưỡi, Đậu Tầm ngồi xuống liền bắt đầu ngẩn ra, kêu ăn thì ăn, kêu nghỉ ngơi một lúc liền nằm xuống, nằm nửa ngày không hề nhúc nhích, Tống Liên Nguyên đi tới xem, thấy hắn mở mắt trừng trừng. (ICU: phòng săn sóc đặc biệt)

Đậu Tầm nằm nhìn trần nhà, Tống Liên Nguyên ở ngay bên cạnh nhìn hắn, mới đầu cứ cảm thấy kỳ cục, sau đó dần dần không đành lòng, miễn cưỡng tới bắt chuyện: “Lúc đến đây cậu xin phép đơn vị chưa?”

Đậu Tầm ngơ ngác nhìn lại hắn.

Tống Liên Nguyên thở dài, thử giơ một tay đặt lên vai Đậu Tầm: “Không sao… không sao mà, tôi hỏi rõ rồi, họ nói chỗ bị tông là chính giữa, còn nó ở đuôi xe, ảnh hưởng không nhiều, đều là vết thương ngoài da, chỉ là lúc văng ra bị người ta đụng phải một chút… Xuất huyết dạ dày cấp tính, trông rất đáng sợ, nhưng hiện tại đã truyền máu phẫu thuật xong, chỉ cần không có biến chứng khác, thì hẳn là không có vấn đề gì lớn…”

Đậu Tầm chẳng biết có nghe thấy hay không, cả buổi mới khẽ gật đầu một cái.

Tống Liên Nguyên đang tính mở miệng, thì bị động tĩnh bên cạnh cắt ngang – là một đôi vợ chồng trung niên, con bị bệnh tim đang cấp cứu bên trong, mới có người tới nói gì đó với họ, tin tức có thể không tốt lắm, ông chồng lập tức quỵ xuống.

Hai mươi mấy giờ đồng hồ, bên cạnh là sống sống chết chết, qua qua lại lại, Tống Liên Nguyên vốn định nói gì đó, rốt cuộc vẫn lại nuốt xuống.