Quả Nhân Có Bệnh

Chương 48




Ngoài tẩm cung, mấy cô cung nữ trẻ tuổi đang tụ tập cười đùa tán chuyện gì đó, thật chẳng ra thể thống gì cả….

Ta vội ho một tiếng, mấy cô cung nữ lưng cứng đờ, vội vàng xoay người quỳ gối, nhỏ nhẹ nói: “Tham kiến bệ hạ …”

Ta khẽ thở dài: “Đứng lên, đứng lên đi, thật là càng ngày càng chẳng có quy củ gì cả, Phượng quân đang nghỉ ngơi, các ngươi làm như vậy không sợ làm ồn ngài ấy sao?”

Các cung nữ liếc nhau, một người lê gối tiến lên từng bước, cúi đầu nói: “Bệ hạ, Phượng quân không ở tẩm cung.”

Ta sửng sốt. “Không ở?” Quay đầu nhìn Tiểu Lộ Tử, "Không phải ngươi nói Phượng quân ở đây sao?"

Tiểu Lộ Tử lau mồ hôi, cười gượng nói: “Phượng quân dặn dò Tiểu Lộ Tử như vậy, có lẽ là có chuyện gì nên mới đi khỏi, chắc là Thái thượng hoàng truyền gọi qua đó rồi."

Hắn nói như vậy cũng không phải không có lý, bây giờ đã qua giờ Ngọ, vị mẫu thân không nên hồn của ta kia chắc cũng dậy rồi đi.

Ta cuộn tay áo đang chuẩn bị đến tẩm cung của mẫu thân, cung nhân kia lại mở miệng nói: “Bệ hạ, vừa rồi Bùi học sĩ cũng vừa qua.”

Ta dừng bước, quay đầu hỏi: “Nàng tới làm gì?” Tìm Phượng quân sao?”

Cung nhân dẫn đầu dùng ánh mắt sai khiến những người bên cạnh, người kia lui xuống, vào trong phòng mang ra một quyển danh sách, Tiểu Lộ Tử tới lấy qua cho ta xem, là những chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, theo lý mà nói, Bùi Tranh chính thức phong làm Phượng quân rồi, sau này, mọi chuyện từ ở Đông - Tây hai cung này cho tới lục thượng cung đều do hắn phụ trách. Hậu cung của ta trống không … thật sự là trống không, chỉ có mỗi mình hắn, mà thượng cung lại nhiều nữ tử, nghĩ đến nam nhi ngang tàng cao lớn 7 thước như hắn, sau này lại phải thống lĩnh một đám quần hồng. Nghĩ đến đây, thật là có chút cảm giác khoái trá.

Ta phất phất tay, sai Tiểu Lộ Tử thu danh sách lại, lại hỏi: “Bùi học sĩ còn nói gì không?”

Cung nhân đáp: “Bùi học sĩ nói, gần đây Thái Y viện đột nhiên bị thiếu rất nhiều dược liệu quý hiếm, gồm cả cống phẩm là hai gốc Thiên Sơn tuyết liên, sự việc quan trọng, không dám giấu diếm, nên đặc biệt xin ý chỉ bệ hạ."

Ta nghĩ nghĩ, cười nói: “Sợ là mẫu thân tham ăn ăn vụng đi. Còn mất gì nữa không?”

“Bạch quả, chu quả, bột mật gấu cũng bị mất một ít.”

Ta nhíu mày, mấy thứ này, có vẻ không giống những thứ mà mẫu thân ta động đến. "Sợ là có người trộm dược liệu trong cung để tuồn ra ngoài đầu cơ trục lợi.” Ta hừ lạnh một tiếng, “Lệnh cho Bùi học sĩ sai người tra rõ ràng, hậu cung vô chủ, những kẻ đó cũng thật chẳng xem quả nhân ra gì!”

Ta phất tay áo rời đi, lại thấy Tiểu Lộ Tử chưa bước cùng, nhìn lại, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi. “Tiểu Lộ Tử, ngươi làm sao, cũng bị bệnh ư?”

“Cũng ….” Tiểu Lộ Tử khẽ run rẩy.

Ta thì thào lẩm bẩm: “Sao mà một người hai người đều mang dáng vẻ bệnh tật thế nhỉ.”

Tiểu Lộ Tử sợ hãi hỏi: “Bệ hạ nói sao, là ai bị bệnh?”

“Phượng quân hắn …” Ta vừa định trả lời, lại chặn đầu lưỡi lại, liếc xéo hắn, "Đây là chuyện ngươi nên hỏi sao? Là quả nhân đang hỏi ngươi cơ mà!”

Tiểu Lộ Tử cúi đầu nói: “Thân thể nô tài có chút uể oải, chắc là do trời quá nóng.”

Ta nhìn dáng vẻ hắn cũng không giống giả bộ, cả người đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, như là bị cảm nắng, từ bi trỗi dậy bèn nói: "Ngươi tới Thái y viện khám qua đi, nhân tiện điều tra vụ việc một chút, quả nhân tự mình đi cũng được.”

Tiểu Lộ Tử khẽ thở phào, khom người nói: “Cung tiễn bệ hạ.”

Còn chưa tới tẩm cung của mẫu thân, xa xa đã nghe thấy tiếng mẫu thân nói chuyện: “Mệt quá…”

Liên cô hừ lạnh một tiếng: “Là do người tự tìm.”

Mẫu thân rầm rì hai tiếng, "Liên Nhi, cô đừng lạnh nhạt như thế chứ, chỉ có cô thật lòng đối tốt với ta, quan tâm ta cẩn thận chu đáo, nói gì nghe nấy, không bao giờ để ta phải chịu mệt, chịu đau … úi! Cô nhéo tai ta làm gì…”

Liên cô nói: “Đậu Đậu đến rồi.”

Ta đứng ở cửa, không nói lời nào nhìn mẫu thân đang dựa trên ghế nằm để Liên cô xoa bóp thắt lưng.

Mẫu thân kinh ngạc nhìn ta, nói: “Con lại còn dậy được mà tới đây cơ đấy!”

Mặt ta nóng lên, vội ho một tiếng: “Mẫu thân, người thực bừa bãi.”

Liên cô thu tay lại, liếc mẫu thân một cái, thở dài nói: “Được người yêu chiều nên có lớn mà không có khôn.” Lại giương mắt nhìn ta, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. "Vẫn là Đậu Đậu ngoan ngoãn, hiền lành nhất."

Ta cười hì hì, tới ngồi bên cạnh Liên cô, mẫu thân mày hoẵng mắt chuột sáp lại gần, há miệng muốn hỏi gì đó, ta lập tức chặn họng bà lại: “Không được hỏi chuyện của nhi thần!”

Bà nhíu nhíu mày, hừ hừ nói: “Vậy con tới làm gì?”

Ta nhìn quanh 4 phía, hỏi : “Bùi Tranh không tới đây sao?"

Bà bĩu môi nói: “Hai người các ngươi tân hôn ngọt ngào, còn có thể nhớ tới lão mẫu thân ta đây sao?”

Ta giật mình nói: “Chàng không tới chỗ người sao?"

“Thật không đến mà .” Mẫu thân bất đắc dĩ bày 2 tay, "Con ngay cả ta cũng không tin sao?"

Ta im lặng tỏ vẻ, thật là tin không nổi đâu.

Mẫu thân tủi thân nhìn về phía Liên cô, tố cáo: “Nhìn thấy không, con gái lớn rồi thì chính là mang cái dạng đức hạnh này đấy, mất công ta vất vả khó nhọc nuôi nó khôn lớn …”

Mấy vị phụ thân có thể chịu đựng được bà cũng thật không dễ sống, mở miệng ra là khiến người chết tức đến đội mồ bật dậy, khiến người sống tức mà chết, phụ quân nghe xong cũng đành chịu, Nhị cha nghe xong thì đen mặt, Tam cha nghe xong thì trực tiếp đi đấu võ luôn, Tứ cha làm bộ không nghe thấy, Ngũ cha nghe mà hiểu được lập tức liều mạng…

Ta thì đến Bùi Tranh cũng không nói nổi …

“Mẫu thân à …” Ta thở dài cắt lời bà, “Nếu Bùi Tranh không có ở đây, vậy con đi đây."

Nói xong định đứng dậy, lại bị bà kéo tay áo lại.

“Con tìm hắn có việc gấp à?” Mẫu thân ngẩng đầu nhìn ta.

“Có chút chính sự.” Ta đáp qua loa một câu.

“Đợi một lát hãy đi …” Mẫu thân uể oải ngồi dậy, vỗ vỗ ghế dựa nói, “Ta cũng có chính sự hỏi con.”

Ta lại ngồi lại.

Liên cô đứng dậy nói: “Để ta đi ngâm cho hai người một bình trà .”

Mẫu thân cười với Liên cô: “Liên Nhi, ta muốn điểm tâm bằng Thiên Sơn tuyết liên.”

Liên cô bất đắc dĩ lắc đầu.

Ta nhìn bóng lưng Liên cô đã đi xa, khóe mắt giật giật: “Qủa nhiên là người trộm Thiên Sơn tuyết liên…”

Mẫu thân khoát tay nói: “Đồ nhà mình, sao có thể gọi là trộm?"

“Thiên Sơn tuyết liên thì cũng thôi đi, người còn lấy bột mật gấu, bạch quả và chu quả làm gì? Chu quả còn có kịch độc đấy.”

“Ba thứ này ta đâu có lấy.” Mẫu thân nhíu mày nói: “Đừng có đổ oan bừa bãi.”

Ta nghi hoặc nhìn bà một lúc lâu, thấy bà không có vẻ gì là nói dối, nên cũng không nhắc lại nữa.

“Người nói có chính sự muốn hỏi con, rốt cuộc là chuyện gì?”

Mẫu thân lại nói vòng nói vo, làm như không tiện mở miệng lắm, ta lờ mờ cảm thấy có chuyện không hay.

“Người nói đi ..." Ta nói chầm chậm, coi như cho bà một chút dũng khí để mở miệng. Dựa vào kinh nghiệm của ta mà nói, bà nhất định đã làm ra việc gì có lỗi với ta.

Cuối cùng bà cũng thở dài một hơi nói: “Đậu Đậu, mẫu thân thật có lỗi với con.”

Quả nhiên ….

“Không dạy dỗ A Tự cho tốt.”

Hả? Ta sửng sốt: “Có ý gì?”

Mẫu thân lại bắt đầu đánh trống lảng, nhìn nhìn lên trời, lại ngó ngó xuống đất, "Vậy … hôm qua Ngũ cha cho con thuốc, con có dùng không?”

Ta xấu hổ quay mặt đi, qua quýt nói: “Không, không dùng … Người rốt cuộc muốn hỏi điều gì a …”

Mẫu thân lại còn dùng cái giọng còn úp mở hơn cả ta mà nói: " Đậu Đậu … Chuyện kia … con có biết, lúc trước A Tự … cho Bùi Tranh uống thuốc gì không …”

Ta gật gật đầu, không đoán được bà bỗng dưng lại nhắc tới chuyện này, tiện miệng nói: “A Tự hạ thu dược phải không?”

Mẫu thân ngẩn người nói: “Làm sao có thể là loại thuốc dễ giải như vậy được.”

“Vậy không thế thì là cái gì?” Ta nhớ lại hôm qua Bùi Tranh có vẻ khác thường, nhíu mày nói, “A Tự tính trẻ con, dù hay nghịch ngợm gây sự, nhưng vẫn còn lương thiện, chắc không đến mức hạ độc Bùi Tranh chứ!”

Mẫu thân bất lực thở dài: “Cũng chỉ con mới có thể cảm thấy đứa trẻ tùy tiện đánh gãy “lão Nhị” của người khác như A Tự là hiền lành, tốt bụng thôi…. A Tự nó ấy à, thực ra cũng không hạ độc Bùi Tranh, chỉ là hạ cổ thôi.”

(Lão Nhị: hay còn gọi là đệ đệ của nam giới ấy ;)))

“Cổ gì”

Mẫu thân khẽ khàng nói: “Tình cổ …”

“Thế à …” Ta yên lặng gật đầu, sau đó phút chốc trợn mắt nói: “Hả?”

Mẫu thân trầm giọng nói: “Chính là cái loại tình cổ sẽ khiến cho người trúng cổ một lòng một dạ chung thủy với người mang cổ mẫu.”

Tim ta giống như đang trôi nổi giữa không trung, khó chịu không lên không xuống được, vì thế khàn giọng hỏi: “Mọi người biết chuyện này khi nào?”

“Sáng hôm nay, A Tự không cẩn thận để lộ ra ...”

Tim ta cuối cùng cũng từ từ rơi xuống, rơi đến nơi thấp nhất. “ Vì sao bây giờ lại nói cho con biết?”

Mẫu thân xoắn xoắn góc áo nói: “ Những việc như này, chung quy không nên giấu con. Tình cổ là thứ đứng đầu trong 5 đại cổ của Mân Việt, ngay cả Ngũ cha của con cũng không phát hiện ra được."

“Vậy hôm qua thứ Ngũ cha cho con, rốt cuộc là cái gì?”

“Chàng nói với ta, thấy bước chân Bùi Tranh không có lực, tưởng là A Tự cho hắn uống Tạ Công tán, bèn cho con Vạn Linh tán. Nhưng thật ra đến lúc mở lọ ra, Bùi Tranh đương nhiên biết là thuốc gì ..." Mẫu thân nhìn chằm chằm ta, nuốt nuốt nước miếng, e dè hỏi, “Đậu Đậu, con không sao chứ?”

Ta nâng mí mắt lên nhìn bà, nhếch miệng nói: “Không sao.”

Chí ít thì ... cũng biết từ khi trúng tình cổ đến giờ, Bùi Tranh là một lòng một dạ, hoàn toàn triệt để trung với ta, không có chút khả năng nào là phản bội.

Nhưng mà … sự toàn tâm toàn ý của hắn, lại không xuất phát từ con tim, mà bởi vì tình cổ.

Mẫu thân nói: “A Tự nó không dám tới gặp con, nó nói, lúc ấy làm như vậy, bởi nghĩ con đã quyết ý lập Bùi Tranh làm Phượng quân rồi, nên muốn đảm bảo hắn không một dạ hai lòng, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có tình cổ là đáng tin. Trúng tình cổ rồi, Bùi Tranh tuyệt đối sẽ không còn lòng dạ nào khác, con nếu thích hắn, thì hắn phải đối tốt với con gấp bội, nếu con hận hắn, hắn sẽ phải chịu nỗi đau xuyên tâm; trái tim hắn, tình cảm của hắn, sinh mạng của hắn đều nằm hết trong tay con ..."

Ta khàn giọng hỏi: “Bùi Tranh cũng biết mình trúng tình cổ chứ.”

Mẫu thân gật gật đầu: “Biết.”

Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, cuối cùng đều là đoán sai cả.

Cứ tưởng đã có được hắn rồi, có lẽ lại chỉ là vì tình cổ, ta cảm thấy tim như bị vạn con kiến cắn đốt, da đầu đau đến run lên ...

“Mẫu thân” Ta nhẹ giọng hỏi, “Người có thể chịu đựng nổi không, nếu Nhị cha đối tốt với người, cũng chỉ là vì tình cổ mà thôi.”

Mẫu thân khó xử nhìn ta, không trả lời.

Nhưng bà cũng đã cho ta câu trả lời rồi.

“Con không trách A Tự.” Ta nói, “Nó chỉ là trẻ con, còn chưa hiểu thế nào là yêu thương thực sự. Con cũng không dám nói mình đã hiểu hết, chỉ có thể nói, đây không phải chuyện con muốn. Mẫu thân, để Ngũ cha giải cổ giúp con đi.”

“Thực ra, nếu con không biết, hai người cứ sống như vậy cả đời, có gì là không tốt ...”

“Nhưng mà con đã biết, người nói cho con biết rồi, con lại không thể tiếp tục lừa gạt bản thân được nữa.” Ta cắt lời bà, “Con không thể chịu được trong tình cảm có một chút tạp chất nào."

“Con không lo là sau khi giải cổ, tất cả tình cảm sâu nặng của nó đối với con, đều biến thành hư ảo sao.”

Ta nở nụ cười, đón lấy ánh mắt mẫu thân. “Lúc mới nghe chàng trúng tình cổ, con quả thật có lo lắng, nhưng mẫu thân, chàng biết.”

Ta dịu dàng nói: “Chàng biết rõ là tình cổ, nhưng vẫn chấp nhận, giao bản thân mình hoàn toàn vào tay con ... Chàng tin con trọn vẹn như thế, làm sao con có thể lại hoài nghi chân tình của chàng được?” Lòng ta dường như lại ấm áp lên.

Có lẽ hắn sớm đã trúng tình cổ, nhưng là do ta hạ cổ trong tim hắn, nếu không thông minh như hắn, làm sao có thể làm ra chuyện ngốc như vậy? Hắn rốt cuộc cũng trả đũa lại, lại lấy gậy ông đập lưng ông, để ta cũng trúng cổ độc như vậy, không thể tự kiềm chế.

Mẫu thân ngạc nhiên nhìn ta, nỗi kinh ngạc trong đáy mắt dần dần hóa thành ý cười ấm áp.

Bà giơ tay sờ sờ đầu ta: “Ôi chao ... Đậu Đậu của ta từ chỗ nho nhỏ ta nhìn còn không thấy, giờ đã lặng lẽ trưởng thành rồi." Bà ôm ta vào lòng, xoa xoa mặt ta, “Có phải tên tiểu tử xấu xa Bùi Tranh kia đã cho con học được phải tin tưởng ra sao, dạy cho con yêu là thế nào rồi không?”

Ta dựa vào vai bà, nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: “Chàng từng oán con đối với chàng thâm nghi bất tín, ở vị trí của con đây, vốn dĩ không nên hoàn toàn tin tưởng bất luận là kẻ nào, nhưng mà nay đối với chàng, con nguyện coi là ngoại lệ. Đối với người trong thiên hạ mà nói, con là Lưu Tương Tư – nữ hoàng Trần Quốc, nhưng với chàng mà nói, con chỉ là Đậu Đậu của chàng mà thôi.”

“Hừ! Con là do ta sinh, làm sao gọi là Đậu Đậu của nó được!” Mẫu thân căm tức cấu nhéo hai má ta một trận.

Ta đẩy bà ra, hừ nhẹ nói: “Làm trâu ngựa cho người nhiều năm như vậy, cũng coi như đủ rồi!”

“Thật là con nhỏ không có lương tâm!” Mẫu thân liên tục than vãn, đáy mắt lại chứa ý cười.

Liên cô bấy giờ mới đẩy cửa bước vào, tiếp lời mẫu thân: "Vậy người chính là bà lão không có lương tâm."

Mẫu thân lớn tiếng than thở: “Nhị ca à, Liên Nhi cũng bắt nạt ta!”

Ta bất đắc dĩ đứng dậy, nói với Liên cô: “Mẫu thân đành giao cho người, con còn phải về cung trước.”

Liên cô gật đầu nói: “Đúng rồi, vừa rồi lúc ta tới đây có thấy Bùi Tranh đang đi về phía tẩm cung, lúc trước nó đi đâu nhỉ?”

Chuyện này làm sao ta biết được, chỉ có hỏi bản thân hắn mà thôi.

Trước khi rời đi, ta tha thiết nói với mẫu thân: “Đêm nay, nhất định phải để Ngũ cha giải tình cổ!”

Tình cổ dễ giải, chỉ cần giải ràng buộc của mẫu cổ với tử cổ, tử cổ tự nhiên sẽ không còn hiệu quả.

Hắn thậm chí còn không biết, tình cổ mình trúng đã được giải rồi.

--------------------------------

Trở về tẩm cung, đã thấy Bùi Tranh, hắn đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo trong màu trắng, hơi dựa vào cạnh cửa sổ lật dở tập hồ sơ mà lúc trước Bùi Sanh đưa tới. Nghe thấy tiếng bước chân của ta cũng không đứng dậy, chỉ là nâng mắt phượng nhìn về hướng ta, ý cười dịu dàng trên môi, nói: “Nàng đã về rồi."

Ta ngồi xuống đối diện với hắn, hỏi: “Khi trước, chàng đi đâu vậy?”

“Ta sai người mang ít đồ đạc từ phủ Thừa tướng qua, vừa rồi đi qua kiểm kê một chút.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Ta nghe xong, hô hấp hơi ngừng lại, lòng nổi lên áy náy.

Hắn lại cúi đầu nhìn danh sách, ta len lén vươn tay, kéo kéo tay áo hắn, yếu ớt nói: "Bùi Tranh, liệu chàng có oán ta hay không?"

Hắn ngạc nhiên nói: "Oán nàng điều gì?"

“Chàng vốn là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, nắm quyền chính trị - quân sự trong tay, quyền lực khuynh đảo thiên hạ , nay lại …” Ta liếc cái danh sách kia một cái, khẽ ho hai tiếng, ấp úng nỏi: “Chỉ có thể quản lý hậu cung này …”

Hắn cười ha ha, đột nhiên vươn tay ra, ôm ta vào lòng, cánh môi lướt qua cổ ta, vô cùng thân mật nói: "Trước kia là dưới một người, bây giờ thì một người này, cũng chịu ở dưới thân ta, ta còn gì không hài lòng chứ?”

Ta đẩy mặt hắn ra, ho khan mãnh liệt mà đứng dậy, đám cung nhân nhịn cười mà lui ra ngoài, ta mới xấu hổ buồn bực quay đầu trừng hắn: “Chàng ... chàng nói thì cứ nói, ôm ta như vậy làm gì! Lại để cho bọn họ nhìn thấy làm trò cười!’

“Da mặt thật mỏng.” Hắn nói xong liền hôn lên mặt ta một cái, cười nói, “Chẳng qua chỉ là một câu nói, mặt đã ửng đỏ lên rồi.”

Thật khiến người ta nản lòng, vì sao mà lúc nào ta cũng bất lực trước hắn như vậy ...

Ta thở dài, quay đầu, chăm chú nhìn hắn.

Ta vốn là không thích người biết ăn nói như hắn, vốn cảm thấy người miệng lưỡi trơn tru quá chẳng đáng tin, mà tai ta lại mềm, lời ngon ngọt nghe nhiều rồi, không tránh khỏi động tâm. Huống chi, hắn lại chẳng phải người chỉ nói không làm ….

Ta bỗng thấy xấu hổ vì cái ý nghĩ ướt át của chính mình, mặt càng nóng hơn, hắn lại đến gần, dán lên chóp mũi ta nhẹ giọng cười nói: “Nghĩ đến chuyện gì mà mặt lại bỗng nhiên hồng như vậy, ánh mắt long lanh như ngấn nước thế kia …”

Ta rụt người về sau, quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Đêm nay ta muốn ngủ cùng mẫu thân, chàng … ngủ một mình đi.”

Hắn hơi run một chút, lại lập tức nói: “Được.” Cũng không hỏi ta lý do.

Ta chần chừ một chút, vòng tay ôm lấy eo hắn, dựa vào vai hắn nói: “Hậu cung không thể tham gia chính sự, Phượng quân không thể làm tướng, đây là tổ huấn, ta cũng không có cách nào. Nhưng ta đã bỏ chức Thừa tướng, chàng sẽ là vị Thừa tướng cuối cùng của Trần quốc rồi.”

“Vậy sao.” Hắn cười cười như không để ý, “Nàng vui là được rồi.”

Ta hơi kinh ngạc vì phản ứng của hắn, giương mắt nhìn hắn, lại không nhận thấy có gì khác thường, chỉ có thể cười thầm bản thân quá đa nghi.

Ta lấy cớ đến ngủ cùng mẫu thân, thực ra chẳng qua là đến tìm Ngũ cha, để ông giải cổ mẫu giúp ta. Ta cũng muốn biết, không có thứ ràng buộc này, hắn đối với ta, còn y hệt như lúc trước không.

Ngũ cha cầm cái chén sứ nhỏ, nói với ta: “Đậu Đậu, nhắm mắt lại.”

Ta nghe lời ông nằm thẳng người trên giường, đưa tay phải ra, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh, một dòng hơi lạnh trượt vào qua đầu ngón tay, như có một con sâu nhỏ chui vào trong cơ thể ta, ngọ nguậy lung tung trong mạch máu, ta hơi nhíu mày, lại nghe Phụ quân nói: “Thả lỏng một chút.”

“Cổ trùng này sẽ không gây hại tới cơ thể con, chỉ là bây giờ chưa kịp thích ứng mà thôi.” Ngũ cha vỗ nhẹ mu bàn tay ta trấn an. Cảm giác lạnh lẽo kia lượn lờ vài vòng từ ngực đến bụng, cuối cùng thì vào bằng đường nào chui ra qua đường đấy.

Ngũ cha vui vẻ nói: “Được rồi, có thể mở mắt.”

Ta thở phào một hơi, mở mắt nhìn về phía Ngũ cha: “Như vậy là xong rồi sao?”

“Không thì còn nghĩ nó khó như thế nào?” Ngũ cha khẽ cuời nói: “Tình cổ đứng đầu trong ngũ cổ của Mân Việt là bởi vì hiệu lực và tác dụng đặc thù, chứ không phải vì khó giải. Còn thật ra mà nói, chẳng qua cũng chỉ là loại cổ trùng bình thường, nếu không như thế, A Tự làm sao có thể dễ dàng có được. Cổ tử gây tổn thương khá lớn cho cơ thể người mang cổ, nhưng cổ mẫu lại chẳng gây hại gì, may mà giải cổ cũng không cần lấy cổ tử ra, nếu không Bùi Tranh sẽ phải chịu tội một trận rồi.”

Ta nhớ lại có ngày kia nhìn thấy Bùi Tranh bộ dạng ốm yếu, chắc là bị cổ tử dày vò một trận.

Ngũ cha lại nói: “giờ cổ mẫu đã chết, cổ tử cũng sẽ tan biến nhập vào máu, không còn sinh mệnh nữa." Dừng một chút, Ngũ cha tỏ vẻ khó xử, "Đậu Đậu, mẫu thân nói con cực kỳ tin tưởng Bùi Tranh, ta lại vẫn muốn khuyên con một câu. Nay Bùi Tranh đã chẳng còn giống lúc trước, trước kia dù nó có lừa con, giấu con chuyện gì cũng tuyệt đối không làm chuyện tổn thương đến con, nhưng nay đã giải cổ, tuy rằng bản thân nó không biết, nhưng rồi trong hành động, sẽ dần dần coi dục, vọng của chính mình làm trọng, không chắc sẽ lại coi con là hàng đầu như trước.”

Ta mỉm cười nói: “Ngũ cha yên tâm, con có chừng mực.”

Vốn ta cũng không hy vọng hắn vì ta mà hoàn toàn đánh mất chính mình.

Bên ngoài phòng đột nhiên truyền lại tiếng ồn ào, Ngũ cha thu dọn các loại bình, lọ của ông, ta nhíu mày quát phía bên ngoài: “Bên ngoài kẻ nào náo động!”

Cửa mở ra, cung nhân bước vào thông báo: “Bệ hạ, là người của Ti nữ quan và Thái y viện, nói là đã bắt được tên trộm.”

“Thế sao?” Hiệu suất làm việc tốt như vậy từ khi nào thế?

Ta khẽ kêu một tiếng: “Để cho bọn họ vào!”

Ngoài cửa, mấy kẻ xô đẩy nhau bước vào, ta nhíu mày nói: "Các ngươi thế này còn ra thể thống gì ... Tiểu Lộ Tử.”

Tiểu Lộ Tử khóe mắt đỏ hoe, bị người túm lại đưa tới.

Viện phán của Thái y viện quỳ xuống nói: "Bệ hạ, chúng thần hôm nay phụng mệnh tra án, rốt cuộc tra ra manh mối, tên trộm thuốc đúng là Lộ công công!"

Ta day day thái dương, nói: “Trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì. Tiểu Lộ Tử, ngươi nói đi.”

Tên Tiểu Lộ Tử này, bình thường đừng thấy hắn thông minh, ngoan ngoãn, trung thành như một; về của riêng,hắn ước chừng cũng hưởng không ít lợi lộc, căn bản không đáng phải đi trộm thuốc mà đầu cơ trục lợi.

Bên kia, người của Ti nữ quan và Thái y viện bày chứng cớ ra, bên này, Tiểu Lộ Tử im lặng không nói, lại như là thừa nhận rồi.

Vẻ mặt ta đanh lại, sa sầm giọng nói: “Tiểu Lộ Tử, bạch quả và bột mật gấu là dược liệu quý, chu quả lại có kịch độc, dân gian

cũng ít có người dùng, ngươi trộm đi rốt cuộc là vì sao?

Ngũ cha vốn đang muốn rời đi nghe thấy thế lại dừng bước, quay đầu nhìn Tiểu Lộ Tử, lẩm bẩm lặp lại một lần: “Bạch quả, bột mật gấu, chu quả …”

Ta quay đầu nhìn về phía ông, hỏi: "Có chuyện gì không ổn sao?"

Ngũ cha ngẩn người một chút, ngẩng đầu nhìn ta, mi tâm nhíu lại, như là đang nghĩ tới chuyện gì.

Bạch quả và bột mật gấu tuy nói là quý, nhưng cũng không phải cực hiếm, chu quả lại không như vậy, là kịch độc, cũng là vật chí bảo, đơn giản là dược tính quá mạnh, người bình thường nếu không áp chế được dược tính của thuốc này, sẽ bị phản phệ thành độc, nếu ngăn chặn được, ngược lại còn là thứ thuốc bổ quý báu, nghe nói có thể tăng 12 năm công lực, cải tử hoàn sinh, khiến da thịt có sức sống trở lại.

Ngũ cha trầm ngâm một lát, nói: “Ta đột nhiên nhớ tới một loại độc, cần ba vị này làm thuốc dẫn để giải."

Thân mình Tiểu Lộ Tử chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ cha.

Ta nghi hoặc liếc hắn, lại hỏi Ngũ cha: “Độc gì?"

“Thất trùng thất thảo cao.” Ngũ cha đáp. “Dùng bảy thứ sâu độc, cỏ độc khác nhau chế thành độc dược, nhưng bởi vì cách phối không giống nhau, chỉ có người chế độc mới biết được thành phần của độc dược và giải dược. Bột mật gấu, bạch quả và chu quả làm thuốc dẫn, chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính, căn bản không thể giải độc.”

Ngũ cha tiến lên hai bước, cúi mình nắm lấy cằm Tiểu Lộ Tử quay trái quay phải nhìn nhìn, nói: “Ngươi không trúng độc, vậy là ai trúng độc?”

Ta tiến sát lên hai bước, nhìn Tiểu Lộ Tử, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lộ Tử, ngươi nếu trộm thuốc vì kẻ nào, nói vậy người đó là người quan trọng với ngươi, ngươi trung thành và tận tâm với quả nhân, quả nhân cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi nói ra ai là người trúng độc, không chừng Ngũ cha có thể giải độc giúp hắn.”

Mắt Tiểu Lộ Tử sáng lên, nước mắt lã chã, dập đầu nức nở: “Bệ hạ, là Tô ngự sử trúng độc, bệ hạ khai ân, cứu lấy Tô ngự sử!”

Ta sững người: “Tô Quân?”

“Tô ngự sử không cho Tiểu Lộ Tử nói với bệ hạ, Tiểu Lộ Tử giấu bệ hạ, Tiểu Lộ Tử xin nhận tội, cầu xin bệ hạ cứu lấy Tô ngự sử!”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn Ngũ cha, lờ mờ, bắt được đầu mối gì đó.