Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 49




Tần Phi Văn cũng đi theo bọn họ lên tầng thượng, mắt thấy Đặng Hạm đã chuẩn bị nhảy lầu, một chân của cô đã cho ra bên ngoài lan can.

"Đặng Hạm!" Tần Phi Văn hô to một tiếng, vọt tới.

Đặng Hạm thấy Tần Phi Văn, đôi mắt không có tiêu cự dần lấy lại được ánh sáng, cô ngơ ngác nhìn Tần Phi Văn, rồi lại nhìn xuống dưới sân trường, muốn nhảy.

Đột nhiên có người giữ cô lại, lôi cô về, Tần Phi Văn nhào tới, ôm lấy cô kéo lại, lớn tiếng hét: "Cậu làm cái gì!"

"Tớ hại chết Tư Tư." Mặt Đặng Hạm đã ướt nước mắt, "Hôm đó tớ với cậu ấy cãi nhau, cậu ấy thích cậu, tớ cũng thích cậu, ngày hôm ấy cậu ấy rất kích động, cãi nhau xong liền đi, cậu ấy nói tớ sẽ phải hối hận, tớ hối hận thật rồi... Đáng ra tớ phải cùng chết với cậu ấy, tớ có lỗi với cậu ấy."

Long Thiên đứng nghe ở bên cạnh, cảm thấy logic của Đặng Hạm cũng thật là quái lạ, cãi nhau một cái là muốn tự sát, thế đánh nhau chẳng phải là sẽ hủy diệt thế giới hay sao?

Đặng Hạm không thấy, Tần Phi Văn cũng không thấy, mà Long Thiên có thể thấy được, Đinh Tư Nhân vẫn quẩn quanh bên người Đặng Hạm, không lên tiếng, cũng không hiện hình, ma quỷ có ba trạng thái, một là người bình thương không sờ được cũng không thấy được, một là người bình thường nhìn thấy nhưng không sờ thấy, cái còn lại chính là người bình thường nhìn được cũng sờ được, ba loại trạng thái này có thể tự do chuyển đổi.

Đinh Tư Nhân bây giờ đang ở trạng thái không nhìn được cũng không sờ được, đương nhiên, Đinh Tư Nhân có thể chạm vào Đặng Hạm.

Giây phút này thấy Đặng Hạm tự trách như thế, Đinh Tư Nhân há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến mình không hiện hình, có nói Đặng Hạm cũng không nghe được, rồi cô cũng không mở miệng nữa.

Mà không biết vì lí do gì, cô không muốn xuất hiện trước mặt Đặng Hạm.

Tần Phi Văn nghe thế ngơ ngẩn, lần đầu tiên cậu biết đến, hai bạn nữa kia đều thích mình.

Cậu vẫn cứ cho là, bọn họ là bạn bè bình thường, chỉ đơn thuần là tình bạn, dù sao cậu cũng không thích con gái, chỉ thích nam, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

"Cậu ấy chưa bao giờ biết là cậu ấy hấp dẫn người ta đến mức nào." Cao Nhạc Du mỉm cười, từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào Tần Phi Văn.

Một đám người luân hồi đứng cạnh hóng hớt đột nhiên run lẩy bẩy, xoa xoa cánh tay hỏi: "Các người có thấy tự nhiên lạnh hay không?"

"Tôi cũng thấy thế." Một người luân hồi khác túm chặt lấy quần áo, "Có chút chút, đứng trên sân thượng nên gió lớn?"

Khí lạnh như thủy triều tràn lên, lan can sân thượng đông lại thành một lớp băng, khí lạnh kia thấm vào tận trong xương, sau đó tỏa từ trong xương ra, khiến người khác không thể tránh thoát.

Trong luồng khí lạnh ấy, hai hồn ma sững sờ phút chốc, như là bị ấn một nút công tắc, dừng lại hành động của bản thân.

Đèn đường lúc này, lóe lên, rồi phụt tắt.

Đèn từ các tòa nhà khác chiếu sang, chỉ đủ để thấy những cái bóng mờ đứng trên sân thượng, cảm giác bất an càng ngày càng rõ.

Cao Nhạc Du và Đinh Tư Nhân hình như bị luồng khí lạnh kia ảnh hưởng, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó, mắt đỏ lên, nhìn vô cùng dữ tợn.

Tình tình trên sân thượng đột nhiên trở nên khá lúng túng, dưới ánh sáng yếu ớt, họ chỉ có thể thấy mờ mờ hai con ma đang biến đổi, còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì họ không biết.

Đột nhiên lại có một tia sáng chiếu đến, không biết Long Thiên lôi từ đâu ra một cái bóng đèn tròn, lại đặt một chiếc gương phía sau bóng đèn, gương phản xạ lại ánh sáng vừa hay lại chiếu thẳng vào mặt hai con ma.

"Tiếp tục." Long Thiên nói với ông chú trung niên bên cạnh.

Ông chú trung niên đang lắc một cái cần điều khiển to bằng ngón cái, mà ở một đầu khác, là một cuộn dây là cục nam châm lúc nãy.

"Không cần sốt sắng, chỉ là do cúp điện mà thôi." Long Thiên nói, không sao, chúng ta có thể chủ động phát điện."

Nam đeo kính giật giật khóe miệng: "Thầy dùng cái này để chủ động phát điện?"

Bộ thiết bị này hắn có thể hiểu được, là cuộn dây phát điện version nhập môn, thế nhưng, bóng đèn tròn kia ít cùng phải 25W, chỉ phát điện bằng thủ công? Vị giáo viên họ Long này hình như hơi đề cao sức người, hay là quá coi thường bóng đèn trong đây?

Nhưng hắn vừa mới nói ra câu như thế, bóng đèn đã sáng lên, nhìn độ sáng kia cũng phải lên đến 50W.

Nam đeo kính:... Tôi có thể rút lại những lời vừa nói không? Tôi muốn học lại vật lý.

Sân thượng dần sáng lên, hai hồn ma cũng xuất hiện hoàn chỉnh trước mặt mọi người, bởi vì có đèn, đám người luân hồi cũng không đến nỗi quá bị động, bỗng nhiên đánh nhau.

"Chuyện gì xảy ra thế này?" Trình Hiên còn chưa phản ứng lại được: "Vừa nãy vẫn tốt mà? Sao bây giờ lại quay ra đánh nhau?"

Hai hồn ma cũng không đánh Long Thiên, cho nên hắn đứng bên cạnh nhàn nhã giải thích: "Còn nhớ lúc trước tôi giải thích rằng hồn ma cũng có từ trường không? Điện sinh từ, từ sinh điện, vừa nãy bị mất điện, từ trường khu vực này nhất định đã xảy ra biến đổi, bọn họ phát điên hẳn là do từ trường thay đổi."

Đám học sinh khối tự nhiên:... Thầy vui là được rồi.

"Bây giờ chỉ cần thay đổi từ trường là được." Long Thiên nói, rồi cứ như đi dạo bình thường, đến bên hồn ma, mỗi tay một đứa, ném đến bên cạnh ông chú trung niên.

Ông chú trung niên ôm đầu gào lên, Long Thiên bình tĩnh nói: "Không sao, bọn họ chỉ bị từ trường giam cầm, không thể rời khỏi chỗ này, không có hại đâu."

Cuộn dây ngừng chuyển động, mà bóng đèn vẫn sáng, Long Thiên vội ho một cái, làm bộ không nhìn thấy, mà là quay lại nhìn hai hồn ma kia, bắt đầu ngay mặt phổ cập khoa học: "Từ trường của hồn ma cũng sẽ ảnh hưởng tới dòng điện, cho nên bóng đèn vẫn sẽ sáng, đây là kiến thức vật lý thường thức."

Học sinh khối tự nhiên:... Đám học vật lý nghe xong đều muốn đánh người!

"Từ trường đột nhiên thay đổi sẽ ảnh hưởng..." Long Thiên vẫn tiếp tục nói bậy, nhìn có người còn đang đọc chú đại bi, hắn chớp mắt một cái, đột nhiên nói: "Thần chú trừ tà không phải cái này, các người chưa từng học qua Phật pháp, không đủ thành kính, không có tác dụng, mà có một cách trừ tà chắc chắn các người đều biết."

"Cái, cái gì?"

Long Thiên: "Dân giàu nước mạnh dân chủ văn minh."

Có người nói tiếp: "Yêu nước là thành kính nhất?... Mẹ, đùa chúng tôi à!"

Hắn mới vừa dứt lời, hai học sinh bị biến thành quỷ đột nhiên chậm rãi khôi phục dáng vẻ bình thường, ngơ ngác nhìn Long Thiên, thậm chí còn nặn nặn ngón tay của mình: "Lẽ nào là thế thật?"

Coi như hóa thành ma, bọn họ vẫn còn kí ức, chỉ là tâm trạng tiêu cực bùng nổ, thích tấn công người khác mà thôi.

Long Thiên bình tĩnh gật đầu: "Đúng là thế, kỳ thực còn có một thần chú bình tâm, đó chính là E=mc^2, sự tương đương của khối lượng và năng lượng, dù hóa thành ma, cũng phải cố mà học, bình thường các em trốn học không nghe giảng đúng không?"

Hai con ma:...

Einstein cũng phải đội mồ sống dậy! (Phương trình tương đương của khối lượng và năng lượng do Einstein phát hiện, sau được gọi là phương trình Einstein.)

"Nhưng đã hóa thành ma, các em cũng phải đến nơi cần đến." Long Thiên mỉm cười, giơ tay phải lên, bắt đầu đọc kinh.

Đó là chú vãng sinh, là thần chú Long Thiên học được sau khi đi qua rất nhiều thế giới linh dị, tuy hắn không phải Phật tu, mà phối hợp với tinh thần lực mạnh mẽ của hắn, thậm chí có thể ép ma quỷ phải hóa độ, đưa bọn họ vào vòng luân hồi.

Nhưng Long Thiên cũng dùng chút thủ đoạn, tuy hắn đọc chú vãng sinh, mà người khác lại nghe thành: "Dân giàu nước mạnh dân chủ văn minh, tự do bình đẳng công bằng pháp trị..."

Hai học sinh này cũng chẳng phải ác quỷ, bọn họ chỉ bị một số nhân tố bên ngoài tác động mà hóa thành ác quỷ thôi, đối với Long Thiên mà nói đây là chuyện nhỏ như con thỏ.

Theo tiếng tụng kinh, kinh văn màu vàng bao lấy hai con ma, như là có ánh sáng cực lạc chiếu xuống.

Đương nhiên kinh văn này trong mắt người ngoài, vẫn là "Dân giàu nước mạnh..."

"Tư Tư!" Trong phù văn màu vàng, rốt cục Đặng Hạm cũng có thể nhìn rõ Đinh Tư Nhân, cô khóc lóc chạy đến, muốn kéo lại tay Đinh Tư Nhân, "Xin lỗi, xin lỗi, Tư Tư đều là lỗi của tớ."

Ánh mắt Đinh Tư Nhân phức tạp nhìn cô, cuối cùng chỉ lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Tớ chết không có liên quan gì tới cậu, tớ không tự sát, chỉ là ngày đó tớ lên sân thượng hóng gió, thế nhưng thứ trong lòng tớ lại đầu độc tớ đi ra ngoài..."

"Nếu lúc ấy các em nhớ đến tám chữ vàng, hoặc là nhớ tới mấy phương trình, chắc chắn sẽ không chết." Long Thiên nói.

Nếu bọn họ có lòng học tập, thì sẽ không rảnh đến nỗi đi chơi bút tiên, tất nhiên là sẽ không chết.

Đinh Tư Nhân nở nụ cười, cô bé tuổi còn trẻ lúc cười lên đẹp như hoa nở rộ: "Cảm ơn thầy, sau khi đầu thai, chúng em sẽ cố gắng học tập!"

Long Thiên thỏa mãn gật đầu: "Xem ra các em đã hiểu chân lý của việc học."

Ánh sáng vàng càng ngày càng chói mắt, sắp trùm khắp người Đinh Tư Nhân, chị Dương đột nhiên tiến lên, vung xây xích về phía Long Thiên.

"Chị Dương chị làm cái gì vậy!" Nam đeo kính đột nhiên hô to.

Long Thiên nghiêng người né tránh, siêu độ vẫn chưa dừng, chỉ là nghiêng đầu lạnh lùng nhìn chị Dương.

Chị Dương lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt bút tiên, nếu để hắn độ hóa thành công hai bút tiên này, chẳng phải nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại hay sao!"

"Cô còn chưa phát hiện sao?" Nam sinh nhỏ người sâu xa nói, "Bọn họ không phải bút tiên, bút tiên là một kẻ khác."

Người luân hồi ở chung quanh đều giật mình: "Cái gì?!"

Nam nhỏ người nhìn mấy người: "Nếu hai học sinh kia gọi ra bút tiên là hai con ma ấy, vậy trước đây, trước khi bọn họ chết, gọi ra được cái gì vậy?"

Nghe thế, chị Dương run tay, thấy trên mặt thầy giáo họ Long vẫn chưa có biểu cảm gì, cô ta mới phát hiện, khuôn mặt đẹp trai này, nếu không cười, thì quá đáng sợ.

"Cô không chỉ ngu ngốc, còn tự cho mình là đúng, cô, không đủ tư cách làm người luân hồi." Ánh sáng vàng nuốt hết hai hồn ma, sau khi biến mất, hai hồn ma cũng không còn tăm tích, bọn họ đã về thế giới cực lạc.

Long Thiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ đảo qua chị Dương.

Chị Dương chỉ cảm thấy ngực đau nhói, rên lên một tiếng, ngã quỳ xuống đất, quả cầu bị cô ta nhét vào trong túi áo lướt xuống, theo động tác của cô ta rơi xuống đất.