Quả Tim Nhỏ Của Vương Gia Bệnh Kiều

Chương 9




Chén nước trà bị đánh nghiêng hắt lên trái cây đã cắt sẵn trên bàn, trái cây tươi mới nháy mắt biến thành màu đen. Mọi người thấy thế sắc mặt đều biến đổi, nước trà quả nhiên có độc.

Tiêu Sở Hiên nhận thấy tỳ nữ châm trà có chuyện, một tay chế trụ bả vai nàng ta, loảng xoảng một tiếng chủy thủ từ trong tay áo nàng rớt ra, Tiêu Sở Hiên trên tay dùng lực, trực tiếp vặn gãy cánh tay, tiếp theo là xương hàm của nàng ta.

Chỉ nghe được rắc một tiếng, da gà đều rợn lên.

Càng làm cho người ta nổi da gà chính là lời nói tiếp theo của Tiêu Sở Hiên.

“Nàng ta là thích khách, hành động thất bại liền muốn tự sát, ta vặn gãy  cánh tay cùng cằm nàng ta, ngừa ý định tự sát.”

“Không biết nàng ta bị người nào sai khiến muốn độc hại Thẩm Tam tiểu thư, trước khi có kết quả điều tra, tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

“Hôm nay phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa tổ chức Thưởng Hà yến, trong phủ khách khứa tới đông đảo. Hiện nay Thưởng Hà yến cũng mới tiến hành một nửa, nói ra việc độc sát này, gióng trống khua chiêng tra tìm hung thủ, sẽ thật sự tổn hại đến mặt mũi Tĩnh Hoà cô cô. Ta kiến nghị việc này trước không cần lộ ra, phái người âm thầm nhìn chằm chằm khách khứa có mặt, nếu phát hiện có người lạ, bắt lại thẩm vấn cũng chưa muộn.”

“Còn tỳ nữ này, trước đem nàng ta trói lại, kéo xuống từ từ thẩm vấn.” Âm cuối vang lên, không hiểu sao lại khiến người nghe được sự hung ác.

Tiêu Sở Hiên phân phó xong, lại nhìn về phía Tĩnh Hoà Trưởng công chúa đang ngồi phía trên, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, nhưng vô hình bên trong lại làm người sợ hãi.

“Tĩnh Hoà cô cô, ta an bài như vậy có thỏa đáng không?” Tiêu Sở Hiên dò hỏi ý kiến Tĩnh Hoà Trưởng công chúa.

Sự tình đã xảy ra, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cũng không thể nói an bài như vậy không tốt, đây thậm chí còn là sắp xếp tốt nhất, bà chỉ không nghĩ tới thế mà có người dám ở trong yến hội của bà động thủ, đây là ở hung hăng đánh vào mặt bà.

“Người tới, đem đứa tiện tì này trói lại, kéo xuống thẩm vấn cho kĩ.” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa rất tức giận, bà muốn nhìn xem rốt cuộc là ai chán sống, “Việc còn lại, chiếu theo lời Ninh Vương điện hạ nói mà làm.”

Ra lệnh một tiếng, lập tức có người đi lên đem tỳ nữ hạ độc kéo ra thiên điện thẩm vấn.

Nghe được bên cách vách thỉnh thoảng truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, Tấn Vương Tiêu Sở Đình nhìn lên chén trà của mình trên bàn, một trận sợ hãi, thật may mà ban nãy còn chưa uống, nếu uống một ngụm, hắn sẽ mất mạng.

Tiêu Sở Hiên đem tiểu tâm tư  của Tiêu Sở Đình xem trong mắt, không chút để ý nói: “Bên trong ly của ngươi không có đọc, không cần phải hoảng.”

“Ta nào có hoảng?” Tiêu Sở Đình cuống quít phản bác, chẳng qua lời nói ra nói liền thấy chính hắn cũng thấy không đủ tự tin.

Tiêu Sở Hiên thả nhẹ khóe miệng, cũng không cùng hắn nhiều lời.

“Ninh Vương điện hạ, cảm ơn ngài đã cứu ta.” Thẩm Hinh Dung vừa rồi bị tình huống đột nhiên phát sinh làm hoảng sợ, phục hồi tinh thần, đây là tìm được đường sống trong chỗ chết, Thẩm Hinh Dung vạn phần cảm kích ân cứu mạng của Tiêu Sở Hiên.

Tiêu Sở Hiên quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt thâm thúy phức tạp, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến cuối cùng tất cả ngôn ngữ cũng chỉ hóa thành một câu, “Lần thứ hai.”

Hắn nói đây chính là lần thứ hai hắn cứu nàng.

Thẩm Hinh Dung im lặng. Nàng biết mình lại thiếu hắn một lần, hắn mỗi lần đều ở thời khắc mấu chốt ra tay cứu giúp, ân cứu mạng này, nàng không biết nên báo đáp thế nào.

Cũng may Tiêu Sở Hiên cũng không ở sự kiện này quá khó xử nàng, cũng không nói nàng phải báo đáp cái gì, điều này làm cho nàng hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa đi tới nói với Thẩm Hinh Dung: “Hôm nay ở nơi này của ta lại xảy ra chuyện như vậy, thật xin lỗi, ta đã để người đi tìm huynh trưởng cháu lại đây, cháu đi điện bên cạnh nghỉ ngơi trước một chút, chờ nghỉ ngơi tốt ta lại phái người hộ tống cháu cùng huynh trưởng về nhà được không?”

“Cháu đều nghe theo Tĩnh Hoà Trưởng công chúa an bài.” Thẩm Hinh Dung đương nhiên cảm thấy như vậy tốt nhất, hồi tưởng lại việc chính mình xém bị người độc chết, trong lòng nàng vẫn thấp thỏm bất an, có huynh trưởng nhà mình ở bên, nàng cũng có thể an tâm một ít.

Không đến một chén trà nhỏ thời gian, Thẩm Lâm Phong đã bị người tìm tới, hắn sau khi biết được Thẩm Hinh Dung mém xảy ra chuyện, lo lắng vô cùng, hoang mang rối loạn mà một đường chạy tới, xem Thẩm Hinh Dung bình an không có việc gì mới yên tâm.

“Dung Dung, em còn tốt chứ?” Thẩm Lâm Phong đầy đầu mồ hôi, khẩn trương mà đánh giá Thẩm Hinh Dung, có thể thấy được lo lắng của hắn.

“Em còn tốt, đại ca yên tâm.” Nhìn thấy Thẩm Lâm Phong, Thẩm Hinh Dung liền không còn sợ hãi.

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa nói: “Thẩm thế tử đưa Thẩm Tam tiểu thư đi cách vách ngồi đi, trước nghỉ ngơi một chút.”

“Đa tạ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa.” Thẩm Lâm Phong cùng Tĩnh Hoà Trưởng công chúa hành lễ, mang theo Thẩm Hinh Dung, đi theo ma ma mà Tĩnh Hoà Trưởng công chúa an bài đến thiên điện bên kia nghỉ ngơi.

Chờ Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong rời đi, Tiêu Sở Hiên nói với Tĩnh Hoà Trưởng công chúa: “Tĩnh Hoà cô cô, ta có kiến nghị này, việc hôm nay, sau khi Thưởng Hà yến chấm dứt, ngaì tiến cung tự mình cùng Hoàng Thượng thuyết minh việc này, cũng thỉnh cầu Hoàng Thượng phái Đại Lý Tự phụ trách tra rõ hung phạm, đây cũng là để Tĩnh Hoà cô cô có cơ hội tốt để tự chứng trong sạch.”

Tấn Vương Tiêu Sở Đình ngồi ở bên cạnh nghe xong, tâm tư vừa động, cũng nói theo: “Ninh Vương nói có đạo lý, phụ hoàng luôn luôn yêu thương Dung Dung, xem Dung Dung như con gái ruột, hiện nay có người xuống tay với Dung Dung, phụ hoàng biết chỉ sợ rất tức giận, Tĩnh Hoà cô cô biết tính tình phụ hoàng, tốt nhất vẫn là nói trước với phụ hoàng việc này, tự mình đi nói đểngười minh bạch thỏa đáng, để ngừa mặt rồng tức giận.”

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa trầm mặc không nói gì. Trong lòng bà đang suy tư xem việc tiến cung đi gặp Hoàng Thượng có lợi và hại gì. Hoàng Thượng yêu thương Thẩm Hinh Dung cũng không phải chuyện bí mật, trong kinh bao nhiêu người đều biết, nhưng rất nhiều người không biết nguyên nhân chân chính Hoàng Thượng yêu thương Thẩm Hinh Dung, mà bà lại biết bí mật kia.

Gần đây toàn bộ kinh đô không hề thái bình, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cũng nghe đến một ít tin tức, bà vốn muốn đứng ngoài cuộc, không ngờ lại có kẻ to gan lớn mật mà muốn kéo bà xuống nước, cũng may hôm nay Thẩm Hinh Dung ở trong phủ bà không có xảy ra chuyện. Nhưng nếu Thẩm Hinh Dung xảy ra chuyện, Hoàng Thượng chỉ sợ cũng hung hăng trừng trị bà.

Tuy rằng hiện tại sự tình gì cũng chưa phát sinh, nhưng bà nếu là giấu giếm không báo, xong việc bị Hoàng Thượng biết, bà chỉ sợ cũng sẽ bị trách tội, nói không chừng còn bị hoài nghi có cấu kết cùng hung thủ chân chính.

Nhưng nếu bà giống như lời Tiêu Sở Hiên nói mà tự mình đi nói cùng Hoàng Thượng, lại để Hoàng Thượng phái Đại Lý Tự tra rõ hung thủ, bà không thiếu phải bị Hoàng Thượng quở trách một trận, nhưng đây cũng là để bà tự chứng minh mình trong sạch với Hoàng Thượng, đem quyền chủ động giao vào tay Hoàng Thượng, phủi sạch quan hệ của mình cùng tên chủ mưu độc sát. Làm như vậy có thể tranh thủ tín nhiệm lớn nhất  của Hoàng Thượng đối với bà. Cho dù sau này Thẩm Hinh Dung lại có gì ngoài ý muốn, cũng không có can hệ quá lớn với bà, Hoàng Thượng sẽ tin tưởng bà.

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa trong lòng rất nhanh đã có quyết định. Nước kinh đô quá sâu, bà có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nếu chạm vào điểm mấu chốt của bà thì không được phép.

“Một chút nữa ta liền tiến cung gặp Hoàng Thượng.” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa rốt cuộc vẫn là người thông minh, bà muốn lâu lâu dài dài giữ vị trí trưởng công chúa, hưởng thụ tất cả tôn sùng, phú quý nhân sinh, có đôi khi phaỉ có bỏ này bắt kia.

“Tĩnh Hoà cô cô suy nghĩ cẩn thận là được.” Tiêu Sở Hiên biết, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa là người thông minh.

“Hôm nay vẫn ít nhiều nhờ cháu, bằng không là có chuyện lớn rồi.” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa trước đây không có nhiều lui tới với Tiêu Sở Hiên người thường ở Bắc Cương mang binh đánh giặc, giao tình càng không đáng nói tới, nhưng hôm nay sau khi có chuyện này, quan hệ của bà cùng nó sẽ liền bất đồng, “Về sau cháu tới trong phủ ta chơi đi.”

“Đa tạ Tĩnh Hoà cô cô.” Tiêu Sở Hiên đứng dậy hành lễ, thập phần cung kính.

Tấn Vương Tiêu Sở Đình ngồi ở bên cạnh nghe xong lời Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cùng Tiêu Sở Hiên nói, hậu tri hậu giác mà nhớ tới chính mình, mắt trông mong mà về phía Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, “Tĩnh Hoà cô cô, cháu đây nên làm cái gì bây giờ? Cháu tuyệt đối không có khả năng hại Dung Dung.”

Lúc ấy Thẩm Hinh Dung thiếu chút nữa bị tỳ nữ hạ độc, Tiêu Sở Đình cũng ở đó, hắn cũng là người có hiềm nghi.

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa dưới đáy lòng bất đắc dĩ mà thở dài một hơi. Tấn Vương Tiêu Sở Đình tốt xấu gì cũng là con trai Hoàng Hậu, nàng nên bán cho Hoàng Hậu cái mặt mũi, không thể làm Tấn Vương Tiêu Sở Đình cũng liên lụy vào, liền nói: “Trong chốc lát cháu cùng ta tiến cung đi gặp Hoàng Thượng đi.”

Tấn Vương Tiêu Sở Đình minh bạch đây là Tĩnh Hoà Trưởng công chúa muốn giúp hắn, vội vàng nói: “Vâng, cháu đều nghe Tĩnh Hoà cô cô.”

Bên này thương lượng tốt đối sách, cách vách ma ma phụ trách thẩm vấn tỳ nữ tiến vào báo: “Người ngất đi rồi, chết sống không chịu nói ra người phía sau màn làm chủ là ai, lại tiếp tục nữa, chỉ sợ sẽ chịu không nổi.”

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa đã sớm dự đoán được muốn hỏi ra chân chính người phía sau màn làm chủ sẽ không dễ dàng như vậy, bà xua xua tay, để ma ma trước lui xuống, quay đầu nhìn về phía Tiêu Sở Hiên nói: “Chuyện này phiền toái Ninh Vương điện hạ, trong chốc lát ta cùng Tấn Vương tiến cung gặp Hoàng Thượng, cháu trực tiếp đem người đưa đến Đại Lý Tự đi.”

Tiêu Sở Hiên mí mắt chớp hai chớp, liền minh bạch dụng ý củaTĩnh Hoà Trưởng công chúa, đồng ý gật đầu nói: “Được, cháu phụ trách đem người đưa đến.”

“Như thế ta liền yên tâm.” Tĩnh Hoà Trưởng công chúa đem trọng trách giao cho Tiêu Sở Hiên, đứng lên sâu kín nói: “Ta cũng nên đi phía trước chủ trì Thưởng Hà yến.”

Trò hay vừa mới mở màn, còn phải tiếp tục nữa.

Tĩnh Hoà Trưởng công chúa thay đổi một thân xiêm y càng hoa lệ, đi về trước chủ trì Thưởng Hà yến. Trong bữa tiệc khách khứa tụ tập, lại không phát sinh thêm cái gì ngoài ý muốn, ám vệ phụ trách ở nơi tối quan sát cũng không tra được người khả nghi.

Mãi cho đến khi Thưởng Hà yến kết thúc, các tân khách lục tục cáo từ rời đi, đều không có thêm sự tình phát sinh.

Thanh Nhã cư, Thẩm Hinh Dung đi theo Thẩm Lâm Phong cũng chuẩn bị rời đi, hai người mới từ thiên điện đi ra, liền đụng mặt Tiêu Sở Hiên đang đứng trong viện.

“Ninh Vương điện hạ.” Thẩm Lâm Phong mang theo Thẩm Hinh Dung tiến lên hành lễ.

Tiêu Sở Hiên ánh mắt thanh lãnh mà đánh giá Thẩm Hinh Dung liếc mắt một cái, hảo tâm nhắc nhở: “Trở về trên đường cẩn thận một chút.”

Thẩm Lâm Phong đối với Tiêu Sở Hiên vô duyên vô cớ tới cửa cầu hôn không hài lòng, hiện nay biết được hắn lại cứu Thẩm Hinh Dung, tâm tình thực phức tạp, nói: “Ta sẽ bảo vệ tốt Dung Dung, đa tạ Ninh Vương điện hạ quan tâm.”

Tiêu Sở Hiên không nói gì nữa, chỉ trầm mặc liếc Thẩm Hinh Dung một cái, ánh mắt thâm thúy phức tạp.

“Cáo từ.” Thẩm Lâm Phong mang theo Thẩm Hinh Dung hướng Tiêu Sở Hiên hành lễ, liền một đường hướng về phía cửa.

Thẩm Hinh Dung đi theo Thẩm Lâm Phong đến cạnh cửa, theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Sở Hiên vẫn còn đứng nơi đó, một đôi mắ thâm thúy còn nhìn nàng thật sâu.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì, nàng cầm theo làn váy chạy về.

“Đại ca, anh đến phía trước chờ em, em đi một chút sẽ về.” Thẩm Hinh Dung một đường chạy đến trước mặt Tiêu Sở Hiên, ngẩng đầu, nhìn lên Tiêu Sở Hiên người so với nàng cao hơn rất nhiều, , thanh âm thanh thúy: “Ta có lời muốn nói với ngài.”