Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 120




Thính Vũ gọi Quan Tuyết vào, hai người lấy bản đồ, mở ra sau đó treo lên, cho Phó Dư Sâm bất cứ lúc nào cũng có thể xem.

Phó Dư Sâm đi đến trước bản đồ xem xét địa hình.

Từ Châu nằm ở phía đông của Biện Kinh, Thương Châu ở giữa, từ Từ Châu chạy tới Biện Kinh, cần phải đi qua Thương Châu.

hắn suy nghĩ một hồi, mở miệng hỏi Thính Vũ: "Diệp Tử đến đâu rồi?"

Thính Vũ cầm lấy thư tín nhìn nhìn, xác nhận rõ ràng, thế này mới mở miệng bẩm báo: "Bẩm công tử, thư tín báo Diệp Tửđã đến phía bắc huyện Hạ Ấp!"

Phó Dư Sâm nhìn bản đồ, yên lặng suy tư. Thư tín truyền vào tay Phó Tùng trước, sau đó Phó Tùng mới truyền tới, như vậy đội Diệp Tử đã đến Thương Châu.

hắn bỗng dưng xoay người: "Truyền dụ lệnh của ta, Trác Sam và Trần Tố tiếp tục tuyển binh, tuyên bốn vị tướng quân còn lại và Phó Thập Tam lập tức đến gặp ta!"

Lúc Phó Dư Sâm gặp người trước trướng, Từ Xán Xán đang ở trong lều xử lý sự tình. Tuy rằng nàng đến Uyển Châu nhưng vì vội vàng chăm sóc bệnh tình của Phó Dư Sâm, lễ vật cho phụ mẫu và đệ đệ vẫn chưa kịp mang tới, phải sai người đem lễ vật tới trước, chờ Phó Dư Sâm rảnh thì nàng và hắn sẽ cùng nhau đến thăm.

Từ Xán Xán bảo Bích Vân gọi Phó Dương vào, sai Phó Dương đưa lễ vật đến nhà mình, Chu Nhan bước vào bẩm báo:" thiếu phu nhân, ngoại lão gia đến!"

"thật sao?" Vẻ mặt Từ Xán Xán vui mừng, đứng lên, "Mau mời vào!" Mặc dù phụ thân cũng theo đại quân đến Uyển Châu nhưng vì vội vã tìm thuốc cho Phó Dư Sâm, ngay cả nhà, ông vẫn chưa về!

Nàng tranh thủ lúc rảnh rỗi dặn dò Phó Dương: "Phó Dương, ngươi dẫn vài người đem đưa lễ vật đi đi!"

Phó Dương đáp "Vâng", liền lui xuống.

Từ Thuận Hòa nhanh chóng bước vào, trong tay còn cầm một hộp gỗ nho nhỏ.

Khoảng thời gian này bận rộn làm ông gầy đi không ít, khuôn mặt anh tuấn như trước mang theo nụ cười ấm áp:" Xán Xán!"

"Phụ thân!" Từ Xán Xán đến kéo khuỷu tayTừ Thuận Hòa, cha và con gái hai người cùng nhau đến trước ghế bành.

Đỡ phụ thân ngồi xuống ghế xong, Từ Xán Xán mới ngồi xuống cái ghế khác:"Phụ thân, cha gần đây vất vả, chờ về nhà mẫu thân sẽ bổ dưỡng cho ngài thật tốt!"

Từ Thuận Hòa nhìn mặt nữ nhi cười khanh khách, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khi Phó Dư Sâm bị bệnh, Từ Xán Xán cực nhọc cả ngày lẫn đêm hầu hạ, hận không thể bệnh thay cho con rể!

Nhìn nữ nhi si tình như vậy, nghĩ đến thân thể gầy yếu của Phó soái kia, trong lòng Từ Thuận Hòa từng đợt khổ sở, cái mũi cũng ê ẩm —— con rể này cái gì cũng tốt, chỉ có thân thể không tốt!

Ông nhìn Từ Xán Xán, ánh mắt phức tạp, một lát sau mới nói: "Xán Xán, Phó soái đang điều động quân đội, sợ lát nữa phải xuất phát!"

Từ Xán Xán rất kinh ngạc, lông mày nhướng lên muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhớ tới chuyện phụ thân bận rộn, vội hỏi: "Phụ thân, vậy người —— "

Từ Thuận Hòa đau lòng nhìn Từ Xán Xán.

Đây là trưởng nữ của ông, ông và Từ Vương thị thành thân đến năm thứ hai thì sinh ra Từ Xán Xán, sau đó lại qua sáu năm nữa mới có Từ Nghi Xuân, cho nên ông và Từ Vương thị đều đặc biệt yêu thương Từ Xán Xán, quả thực là muốn gì được náy.

Xán Xán là tâm can bảo bối của vợ chồng bọn họ...

Cũng vì nữ nhi, ông phải nghĩ hết tất cả mọi cách để chữa khỏi cho Phó Dư Sâm, điều trị cho thân thể Phó Dư Sâm thật tốt!

Từ Xán Xán thấy phụ thân chỉ lo nhìn mình, sẳng giọng: "Cha —— "

Trong lòng Từ Thuận Hòa thở dài, nói: "Dược liệu chế thuốc cho hiền tế còn mấy vị vẫn chưa tìm ra, cha chuẩn bị đi núi Tây Hạp tìm." Danh y Khánh Dương là sư phụ của ông, đang ẩn cư ở núi Tây Hạp, có mấy vị thuốc vẫn chưa phối được, ông định đến mời sư phụ nhìn thử.

Từ Xán Xán vừa muốn mở miệng, liền bị Từ Thuận Hòa đánh gãy: "Con vẫn nên đi theo hiền tế, hầu hạ hắn thật tốt, sáng sớm mỗi ngày cứ dựa theo phương thuốc của cha mà nấu thuốc cho hắn uống!"

Ông đưa tay định vỗ đầu Từ Xán Xán, nhưng nhìn cây trâm trên búi tóc của Từ Xán Xán, cuối cùng đành vỗ lưng Từ Xán Xán:" Chờ tìm được thuốc, cha sẽ dẫn theo nương và đệ đệ của con vào kinh với con!" Xa nữ nhi mấy ngày, ông nghĩ đã thấy sợ, cả nhà vẫn nên vào kinh để gần Từ Xán Xán thì tốt hơn!

Từ Xán Xán cảm thấy trong lòng lạnh, trống rỗng, mũi hơi ê ẩm, cuối cùng đành phải nói: "Được!"

Phó Dư Sâm đang bàn bạc với Phó Thập Tam và bốn vị tướng lĩnh.

hắn xưa nay không thích phí lời, liền đi thẳng vào vấn đề bố trí một phen.

Phó Dư Sâm định chia binh làm hai đường, một đường hành quân gấp trực tiếp chặn đánh bộ Diệp Tử, đường còn lại dùng chiến lược vòng quanh, chặn đường lui của Diệp Tử. 

Bố trí xong, hắn trầm giọng nói: "một khắc sau toàn bộ xuất phát!"

Phó Thập Tam và bốn vị tướng lĩnh cùng nhau hô to: "Cẩn tuân Phó soái dụ lệnh!"

Mọi người rời đi hết, Thính Vũ thấy sắc mặt Phó Dư Sâm hơi trắng bệch, vội hỏi: "Công tử, ngài ngồi xuống trước đi!"

Phó Dư Sâm ngồi trên ghế dựa lớn, chậm một hồi mới nói: "Ngươi đi báo với thiếu phu nhân thu dọn hành lý!"

Thính Vũ đáp "Vâng", đang muốn ra ngoài, Phó Dư Sâm lại nói: "Vẫn nên để ta tự mình đi đi!"

Sau khi Từ Thuận Hòa đi, Chu Nhan bưng bát nước lê lên, sau khi đưa cho Từ Xán Xán, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài đến nhà ngoại lão gia hay là theo công tử về Biện Kinh?"

Từ Xán Xán không trả lời ngay, yên lặng suy tư.

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện, phảng phất như một giấc mộng đẹp, tựa như lúc nào cũng sẽ tiêu tán.

Kỳ thật nàng rời Uyển Châu không tới nửa năm, nhưng nàng đã lập gia đình, có Phó Dư Sâm.

Nàng nhớ mẫu thân đệ đệ, nhớ nhà ở Uyển Châu, nhớ trấn Lạo Hà ở mười mấy năm...

Nhưng mà, đối với nàng mà nói, thân thể ốm yếu cần chăm sóc của Phó Dư Sâm quan trọng hơn.

Từ Xán Xán nhẹ nhàng nói: "Ta theo chàng ấy về Biện Kinh."

Chu Nhan nhìn khuôn mặt còn non nớt của Từ Xán Xán, đáp "Vâng". Nàng mấy ngày nay nghe không ít chuyện mà thiếu phu nhân muốn làm khi về Uyển Châu, cho nên lo lắng nàng lựa chọn sai lầm, bỏ công tử về nhà một mình, thế này mới tới hỏi nàng.

Từ Xán Xán chậm rãi xoay người, nói: "Ngươi và Bích Vân chạy nhanh thu dọn hành lý đi!"

Chu Nhan vội hỏi: "Bích Vân đã thu dọn, nô tỳ bây giờ cũng đi!"

Phó Dư Sâm trở lại nội trướng, nhìn thấy Từ Xán Xán đứng một bên, Chu Nhan và Bích Vân đã thu dọn hành lý xong.

hắn khoát tay áo, Chu Nhan và Bích Vân không tiếng động lui xuống.

Từ Xán Xán xoay người nhìn Phó Dư Sâm, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: "Phó Dư Sâm!" Nàng bước đến trước người Phó Dư Sâm, nhào vào lòng hắn, hai tay duỗi dài ôm cổ Phó Dư Sâm, ôm hôn lên môi Phó Dư Sâm vài cái.

Phó Dư Sâm ôm chặt eo Từ Xán Xán làm nàng hôn càng sâu hơn.

Chờ hai người thở gấp tách ra, giọng Phó Dư Sâm khàn khàn nói : "Từ Xán Xán, nàng theo ta về Biện Kinh đi!" Mặc kệ phía trước có vô số gian nan hiểm trở đang chờ chúng ta nhưng hai người chúng ta tuyệt đối không rời xa nhau!

Vốn dĩ hắn định cho Từ Xán Xán lựa chọn giữa về nhà mẹ đẻ và theo hắn về Biện Kinh, nhưng khi thấy Từ Xán Xán, lời nóicho nàng lựa chọn lập tức quăng lên chín tầng mây, chỉ còn lại ý niệm không muốn rời xa Từ Xán Xán.

Môi Từ Xán Xán bị hắn hôn đến đỏ bừng, mắt nhìn mặt Phó Dư Sâm, nhẹ nhàng nói: "Được!"

Phó Dư Sâm mừng rỡ, liền muốn ôm Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán sợ hãi, giãy dụa nói: "Chàng ôm không được, đừng cố gắng!"

Phó Dư Sâm lập tức ủ rũ: "... Còn chưa tới mức kia..."

Nhìn vẻ mặt hắn uể oải, Từ Xán Xán "Xì" một tiếng nở nụ cười.

một lát sau, nàng thấp giọng hỏi:" Phó Dư Sâm, chàng đánh giặc cũng mang theo thiếp, các tướng lãnh có bất mãn haykhông?"

Khóe miệng Phó Dư Sâm cong lên không nói gì. Thân thể hắn không tốt đại khái khắp thiên hạ mọi người đều biết, theo mật thám hồi báo, bên trong các tướng sĩ cũng có nghị luận, nhưng mà dù nói tới cuối cùng, kết luận đều là "thân thể Phó soái quá yếu, phu nhân theo bên người cũng tốt, tốt xấu xảy ra chuyện gì thì cũng có thể lưu lại về sau"!

Nhưng mà những lời này hắn không thể nói với Từ Xán Xán, miễn cho nàng lo lắng.

Phó Dư Sâm dùng sức ôm chặt eo Từ Xán Xán, không tiếng động thở dài.

Khi đêm đến, kỵ binh của Phó Dư Sâm đã đến được huyện thành. Bốn chiếc xe ngựa của Từ Xán Xán được đội ngũ vây quanh ở giữa, hai bên còn có Phó Dương mang theo hai đội thị vệ bảo vệ, tuyệt đối an toàn.

Chiếc xe ngựa thứ nhất rất tinh xảo, nhưng người ngồi bên trong không phải Từ Xán Xán mà là Chu Nhan và Bích Vân.

Hai người các nàng vốn dĩ hầu hạ bên người Từ Xán Xán, nhưng vì Từ Xán Xán không cho Phó Dư Sâm cưỡi ngựa, yêu cầu Phó Dư Sâm ngồi trong xe ngựa với mình, nên Bích Vân và Chu Nhan đành phải lui ra nhường chỗ, ngồi xe ngựa phía trước.

Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm ngồi trên chiếc xe ngựa thứ hai.

Nàng xốc màn lên làm một khe hở nhỏ, để Phó Dư Sâm nhìn ra bên ngoài:" Hoa mầu trong ruộng đã thu hoạch xong, trênđất trơn trụi, đợi thêm một thời gian nữa gieo mầm thì lại xanh tươi lại!"

Phó Dư Sâm nhìn theo Từ Xán Xán.

hắn quam tâm không phải là tình thế tiêu điều trống trải, mà là xe ngựa đã đi được nửa ngày, đi rất xa rồi, khoảng chừng ruộng nương ở phía Nam vẫn không có rào biên.Sau khi buông màn xe xuống, Phó Dư Sâm mở miệng hỏi Từ Xán Xán: "Địa chủ lớn nhất huyện Phương thành là một nhà như thế nào?"

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nói: "Trước kia thiếp nghe người ta nói Uyển Châu có một cái vạn vương, nhà hắn ngay ở Từ gia trang phía tây Uyển Châu, nhưng ruộng nương ở phương thành, Nam Triệu và huyện Xã Kỳ đều là của nhà hắn!"

Lại thần thần bí bí nói: "Thiếp còn nghe nói, người đứng phía sau nâng đỡ hắn là thừa tướng Mã Minh Vũ!"

Phó Dư Sâm sóng mắt lưu chuyển nhìn nàng một cái: "Nàng cũng quan tâm những cái này?"

Từ Xán Xán xấu hổ cười, nàng cũng không dám nói cho Phó Dư Sâm biết Vương gia từng mời bà mối đến nhà nàng làm mai mối cho con thứ Tứ Lang, bà mối nói muốn làm chocon đường thăng tiến củaVương Tứ Lang Vương Hàn Tinh may mắn hơn.

Bởi vì Vương gia thật sự rất phú quý, cho nên nàng rất dễ dàng nhớ kĩ tên Vương Hàn Tinh.

Phó Dư Sâm lạnh nhạt liếc Từ Xán Xán một cái: Từ Xán Xán thật xem thường hắn! hắn là loại người nào? Chút quá khứ trước đây của Từ Xán Xán sao hắn lại không biết? không phải là Vương gia Tứ Lang Vương Hàn Tinh từng coi trọng nàng sao?!

hắn còn biết mối hôn sự còn không chính thức bắt đầu bàn bạc, vương hàn tinh liền thi đỗ tiến sĩ, việc hôn nhân bèn khônghề đề cập đến nữa. Bây giờ vương hàn tinh cưới cháu gái nhà mẹ đẻ của phu nhân Mã Minh Vũ, còn vào Hàn Lâm viện, thậtđúng là có số làm quan!

Từ Xán Xán còn tưởng Phó Dư Sâm không biết bí mật của mình, vẫn còn sung sướng: "Vương gia có nhiều đất đai như vậy, đây không phải là thôn tính đất đai sao?"

Phó Dư Sâm không nói gì.

hắn đang lo lắng chuyện của Mã Minh Vũ. hiện nay hắn và Mã Minh Vũ có chung lợi ích, cho nên kết thành đồng minh chính trị, nhưng nếu một ngày kia hắn lên ngôi đế vị thì sao? hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ một địa chủ lớn mà khôngnạp một phần thuế đại địa chủ giống như Mã Minh Vũ được!

Đến lúc đó nghĩ một biện pháp, đem các hạng thuế phụ tương đương mở rộng đến toàn bộ ruộng đất, dựa theo ruộng bao nhiêu thì thuế bấy nhiêu...

Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm đăm chiêu nên không hề mở miệng quấy rầy hắn, mà mềm nhũn rúc vào lòng hắn, hưởng thụ gắn bó kề nhau hạnh phúc.

Kỵ binh Phó Quân một đường hành quân gấp, rốt cục đuổi đến lúc đội Diệp Tử trước khi tới Lan Khảo.

Phó Dư Sâm sắp xếp cho Từ Xán Xán ở trong phủ huyện lệnh huyện Lan Khảo, sai Phó Dương mang binh thủ vệ, sau đó bày bố trận ở ngoài thành, chuẩn bị đón đánh đội Diệp Tử.