Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 176




Chờ tất cả mọi người lui xuống, Phó Dư Sâm ngồi xuống bên cạnh Từ Xán Xán, liếc mắt một cái nhìn Từ Xán Xán đang lặng lẽ nhìn hắn, không nói gì.

Từ Xán Xán lén lút nhích về phía Phó Dư Sâm, chờ đến lúc ngồi sát bên Phó Dư Sâmthì mới dừng lại động tác nhỏ, nhìn Phó Dư Sâm, vẻ mặt cầu khen ngợi: "Phó Dư Sâm, lần này thiếp làm đúng không?!"

Phó Dư Sâm thấy nàng ngây thơ đáng yêu như thế, rũ mắt xuống "Ừ" một tiếng.

Từ Xán Xán dựa đầu vào vai Phó Dư Sâm, nhẹ giọng nói: "A Sâm, chàng yên tâm, về sau thiếp sẽ cẩn thận!"

Người nàng tỏa ra mùi thơm, làm lòng Phó Dư Sâm bỗng dưng mềm mại, hắn nóigiọng khàn khàn:"Biết rồi".

Từ Xán Xán được voi đòi tiên, ngẩng đầu cười tươi như hoa nhìn Phó Dư Sâm: "Vậy chàng đi mua sách với thiếp đi!"

Phó Dư Sâm nhìn nàng chăm chú, mắt phượng bình tĩnh không động đậy, cũng khôngnói gì.

Từ Xán Xán cố ý cho hắn một ánh mắt quyến rũ, người ngồi thẳng, mở miệng nói: "Bích Vân bưng dưa hấu lên đi!"

Bích Vân đứng ngoài hành lang đáp một tiếng.

Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm: " Thành đông Lương Châu có một nhà họ Mộc, khuê nữ nhà này vô cùng lợi hại, có thể trồng dưa hấu cát vào mùa xuân, nhưng sản lượng hơi thấp một chút, rất quý, Hàn Thủy tự mình dẫn người đi mua mang về!"

Phó Dư Sâm nhìn nàng một cái, không nói gì.

Thấy Bích Vân dùng khay bưng đĩa thủy tinh dưa hấu vào, Từ Xán Xán vội nói: đặt đâyđi!"

Bích Vân đáp "Vâng", đặt đĩa dưa hấu lên bàn, sau đó chuyển bàn đến bên tay phải Từ Xán Xán —— vương gia ở bên trái vương phi, nàng không dám đi đụng vương gia để rước lấy xui xẻo.

Từ Xán Xán cầm nĩa bạc, xăm một miếng dưa hấu bỏ vào miệng Phó Dư Sâm, cườinói: "Rất ngọt đúng không?"

Phó Dư Sâm gật đầu.

Từ Xán Xán liền bắt đầu đút hắn ăn dưa hấu.

Vừa đút cho Phó Dư Sâm nàng cũng vừa ăn.

Chờ đến lúc hai vợ chồng ăn hết đĩa dưa hấu, Từ Xán Xán thế này mới nhìn Phó Dư Sâm, trong giọng nói mang theo chút uất ức: "A Sâm, sách thiếp mang từ Lạc Dương đến đã đọc hết rồi, cả ngày lẫn đêm đều ở trong viện, ngẩng đầu cũng là mặt trời của viện này, giống như ngồi tù vậy..."

nói xong, ánh mắt Từ Xán Xán thật sự ươn ướt. Gả cho nam thần của mình đương nhiên là hạnh phúc, nhưng mà trả giá lớn đó chính là vĩnh viễn bị nhốt trong một cái viện như vậy.

Thấy ánh mắt Từ Xán Xán ướt sũng, giọng nói cũng càng ngày càng thấp, trong lòng Phó Dư Sâm không khỏi trầm tư: Từ Xán Xán đã buồn đến tình trạng như vậy sao? Nàng đã chảy nước mắt, vậy thì sẽ bỏ đi sao?!

Phó Dư Sâm đưa tay cầm cái khăn, nâng mặt Từ Xán Xán lên, cẩn thận lau nước mắttrên mặt nàng, nói: "Được rồi!"

Từ Xán Xán mừng rỡ tiếp tục được voi đòi tiên, mắt to ướt sũng chăm chú nhìn Phó Dư Sâm: "Đừng dẹp đường, không thể vì chúng ta đi ra ngoài mà gây phiền phức lớn cho người khác như vậy."

Phó Dư Sâm rũ mắt xuống: "Được, buổi sáng ngày mai ta dẫn ngàng đi!" Từ Xán Xán chảy nước mắt, trong lòng hắn lập tức hoảng sợ, nhược điểm này không thể để Từ Xán Xán phát hiện !

Phó Dư Sâm dẫn theo Thính Vũ, Quan Tuyết và thị vệ đến thư phòng.

Hàn Thủy giao Ngô Bảo âm cho Phó Quế, Phó Quế phụ trách đưa nàng ta đến âm Dạ Nguyệt ở ngoài thành Túc Châu, lại mang thư của Ngô Bảo âm đến cho Ngô phu nhân.

Thấy Ngô phu nhân lúc này co quắp, Hàn Thủy lập tức cầm thư xoay người rời đi ——hắn muốn đi phục mệnh với vương gia.

Nghe Hàn Thủy trở về bẩm báo, Phó Dư Sâm ngồi sau án thư, rũ mắt xuống, ngón taynhẹ nhàng gõ hai cái trên án thư màu vàng nâu.

Hàn Thủy nhìn tay hắn, xác định suy đoán vương gia thuận tay trái.

Phó Dư Sâm giương mắt nhìn Hàn Thủy đứng trước mặt, dừng một chút, thế này mới mở miệng hỏi: "Ngươi là thị vệ của vương phi... Ngươi cảm thấy... Ngươi cho rằng vương phi có phải hơi cô độc hay không?" Chuyện này hắn thực không có cách nào để hỏi người khác, đành phải hỏi Hàn Thủy mỗi ngày bảo vệ Từ Xán Xán.

Hàn Thủy suy nghĩ, chắp tay hành lễ, kính cẩn nói: "Bẩm vương gia, vương phi khônggiống phu nhân khác, ở nhà thêu thùa may vá, quản gia vụ, đấu đá tiểu thiếp, cũngkhông kết giao bằng hữu, thắp hương lễ tạ thần... Thuộc hạ nghĩ như vậy xem ra, vương phi quả thật là hơi cô độc."

Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, lông mi đen dài che khuất sóng mắt.

thì ra, Từ Xán Xán quả thật là bị hắn nhốt ở bên trong, cả ngày lẫn đêm ở trong bốn bức tường, thành cá chậu chim lồng* trong bình hoa.

* cá chậu chim lồng: chỉ cảnh sống bó buộc, tù túng, mất tự do.

Phó Dư Sâm bưng chén trà lên uống, thế này mới hạ lệnh: " Buổi sáng ngày mai ta muốn dẫn vương phi đi tiệm sách Lương Châu mua sách, ngươi an bài đi!"

Lại bổ sung thêm hai chữ: "Cải trang."

Hàn Thủy đáp "Vâng" rồi lui xuống.

Vẻ mặt Phó Dư Sâm phức tạp nhìn bóng lưng hắn biến mất ở phía sau cửa thư phòng.

Phó Xuân vào hồi báo: "Bẩm vương gia, Ngô tướng quân và Ngô công tử cầu kiến!"

Phó Dư Sâm thản nhiên nói: "Cho bọn họ vào đi!" Ngô Quý Dương và con hắn Ngô Kỳ Sâm muốn cầu tình cho Ngô Bảo âm? Vậy bọn họ cũng quá to gan!

Ngô Quý Dương dẫn theo con Ngô Kỳ Sâm đến, phụ tử hai người vừa vào cửa lập tức lấy mũ chiến trên đầu cầm trong tay, quỳ một gối xuống, cúi đầu nhận sai: "Nô tài hướng vương gia thỉnh tội!" Ngô Kỳ Sâm dẫn binh lính đi ngoài thành tiếp đón phụ thân khải hoàn trở về, ai biết lại xảy ra chuyện này.

Phụ tử hai người cáo từ các tướng lãnh Phó Quân khác, phi ngựa vào thành thỉnh tội với vương gia.

Phó Dư Sâm ngồi sau án thư, mắt phượng sâu thẳm nhìn bọn họ.

Ngô Quý Dương ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng, nói: "Vương gia, một nhà thuộc hạ là gia nô của ngài, nhưng nữ nhi của thuộc hạ lại dám to gan mạo phạm vương phi, tất cả đều là tội thuộc hạ giáo dưỡng không nghiêm!" Trong lòng hắn giống như bị đao cắt, nữ nhi một nước cờ dở, lại như muốn hủy đi tiền đồ của hắn và nhi tử! Từ nhậm chức tổng binh Lương Châu trọng yếu lại bị điều đến nhậm chức tổng binh Huy Châu, tương đương như dưỡng lão, nhìn như ngang nhau nhưng thực ra là bị giáng chức!

hắn hít sâu một hơi lại nói: "Về phần tiểu nữ, nó làm ra việc mất mặt mũi, vương gia cho nữ nhi tu hành ở am Dạ Nguyệt, thật sự có lợi cho nó!" Dòng họ Phó thị bắt nguồn từ Túc Châu, am Dạ Nguyệt ngoài thành Túc Châu là nơi hoàng tộc Phó thị dùng để bắt giam những Tần phi cơ thiếp không nghe lời, một khi đã vào, đời này đừng nghĩ trở ra.

Phó Dư Sâm nhẹ giọng nói: "Nhi tử của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Ngô Quý Dương rùng mình, mặt lập tức trắng bệch, vội nói: "Bẩm vương gia, khuyển tử năm nay mười bảy tuổi..."

Phó Dư Sâm nhìn hắn, nói: " Đại doanh ở thành tây Biện kinh mới xây, muốn luyện binh ở Kim Minh trì, đáng tiếc người cầm binh có thể không đủ!"

Trong lòng Ngô Quý Dương vui vẻ ——so với hắn tưởng tượng tốt hơn nhiều —— vộinói: "Vương gia, khuyển tử xin đảm nhận!"

Ngô Kỳ Sâm cũng nói theo hắn: "Thuộc hạ nguyện đảm nhận!" Vương gia vẫn đồng ý dùng phụ tử bọn họ, đây quả thật là niềm vui bất ngờ.

Từ Xán Xán đang tắm rửa trong phòng, Bạch Liên bẩm báo ở bên ngoài phòng tắm,nói Ngô phu nhân cầu kiến.

Lau nước trên mặt rồi mở mắt, Từ Xán Xán chậm rãi nói: "Mời Ngô phu nhân đợi mộtlát!"

Chờ tiếng bước chân của Bạch Liên đi xa, Từ Xán Xán mới hỏi Bích Vân hầu hạ bên cạnh: "đã thuộc lời kịch chưa?"

Bích Vân đang dùng dầu hoa sơn chi bôi lên tóc dài của nàng, nghe vậy cười nói: " Tài ăn nói của nô tỳ mà vương phi ngài còn chưa tin sao?"

Từ Xán Xán không khỏi mỉm cười, lại hỏi Chu Nhan: "Ngươi đã nói với Thính Vũ chưa? Thư đã viết lại chưa?"

Lúc này, chân nàng gác lên vách thùng tắm, Chu Nhan đang cẩn thận nhẹ nhàng mát xa dầu hoa sơn chi lên chân nàng, nghe vậy nhân tiện nói: "Thính Vũ đã đợi ngoài phòng gác cổng khách viện, về phần thư thì Thính Vũ trực tiếp cầm thư gốc đến!"

Từ Xán Xán thế này mới yên lòng.

" Đợi một lát " biến thành "Chờ nửa canh giờ", Ngô phu nhân tâm sự nặng nề chờ ở ngoài cửa lớn khách viện, Đổng ma ma mỉm cười đứng với bà ta, nhóm nha hoàn ma ma đi theo Ngô phu nhân cũng không dám thở mạnh, cúi đầu.

Chờ Bạch Liên ra thông báo, lúc nói vương phi cho mời, Ngô phu nhân mới bước vào.

Bà ta theo Bạch Liên vào phòng.

đi vào, Ngô phu nhân lập tức ngửi thấy mùi hoa sơn chi thơm ngát, bà ta đang do dự nhìn xung quanh, thì nhìn thấy Chu Nhan và Bích Vân đỡ vương phi đi ra.

Theo tiếng nhũ kim loại bên mép váy trắng của Từ Xán Xán đung đưa, một làn gió thơm nhẹ nhàng thổi vào, tràn ngập hương thơm trong phòng.

Ngô phu nhân vội quỳ xuống: "Thiếp thân nhận tội với vương phi!"

Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở trên tháp cẩm, nhìn Ngô phu nhân quỳ dưới đất liếc mắtmột cái.

Ngô phu nhân ngẩng đầu, trong mắt cầu xin nhìn Từ Xán Xán.

Hôm nay, vương phi búi tùy vân kế, chỉ dùng một cây trâm ngọc hoa đào giữ tóc, trênngười mặc áo kép trắng hoa đào, phía dưới buộc một cái nhũ kim loại bên mép váy dài trắng thuần, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, thật sự rất xinh đẹp!

Ngô phu nhân không lòng dạ nào thưởng thức, cúi đầu thử chảy ra một chút nước mắt, muốn mở miệng cầu xin.

Từ Xán Xán nhìn Thính Vũ đứng bên cạnh liếc mắt một cái.

Lúc này, Thính Vũ bước ra hành lễ, sau đó nói lại chuyện đêm đó nha hoàn Thúy Doanh của Ngô đại cô nương theo dõi vương gia.

Ngô phu nhân nghe Thính Vũ kể rõ, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

Thính Vũ tiếng nói vừa dứt, Bích Vân liền kể chuyện ngày ấy Ngô đại cô nương đưa sách.

Tài ăn nói của nàng rất tốt, tự thuật sự tình rất sống động, nghe xong Ngô phu nhân lập tức ngã xuống đất.

Chu Nhan lấy bức thư viết lời tươi đẹp ra, đưa đến trước mặt Ngô phu nhân cho bà ta đọc, đồng thời vẫn duy trì khoảng cách nhất định, đề phòng Ngô phu nhân đột nhiên cướp đoạt tiêu hủy chứng cớ.

Ngô phu nhân vội vàng nhìn, cuối cùng không thể nói nên lời cầu tình cho nữ nhi, dập đầu cho Từ Xán Xán một cái, chảy nước mắt lui xuống.

Dùng cơm tối xong, Phó Dư Sâm tắm rửa ở phòng tắm, Từ Xán Xán cầm một bộ trung y bạch trù đi vào. Vì sợ Phó Dư Sâm dây dưa, nàng đặt quần áo ở giá áo rồi khẽ cườimột tiếng chạy ra —— Tuy ở trong thùng tắm làm chuyện kia cũng rất tình thú, nhưngthật sự quá mệt mỏi, mỗi lần làm xong, eo nàng luôn giống như bị chặt đứt!

Từ Xán Xán vừa trở lại phòng ngủ, Chu Nhan cười dài vào hồi báo: "Vương phi, Đổng ma ma đưa y phục ngày mai ngài muốn mặc tới!"

Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ: "Lấy ra cho ta xem!" Nàng xin Phó Dư Sâm chuẩn bị cho nàng một bộ nam trang, nhưng Phó Dư Sâm cho dù như thế nào cũng không đáp ứng, nàng không thể làm gì đành phải xin việc khác, cho Đổng mẹ ra ngoài mua mộtbộ y phục bình dân về.

Đổng ma ma mua về áo sam thâm lam và một cái váy vải thô xám trắng, đúng là trang phục nữ tử bình dân trên đường Lương Châu. Vì để làm cho thật, Đổng ma ma còn mua cho Từ Xán Xán một cây trâm bạc thô ráp.

Sau khi Từ Xán Xán thay bộ y phục này, lại tháo cây trâm hoa đào trên đầu xuống, cài cây trâm kia lên, đứng trước gương soi soi, bản thân cảm thấy không đẹp cho lắm, liềnđi phòng tắm tìm Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm đang dùng khăn tắm lớn lau người, Từ Xán Xán thình lình đi vào, cách lớp sương mù hắn không nhận ra Từ Xán Xán, lúc này quay lưng lại.

Từ Xán Xán cười hì hì đến gần một chút, nhìn lưng Phó Dư Sâm, cười nói: "Ôi, thiếp đãsớm nhìn hết rồi, chàng không cần thẹn thùng!"

Tuy miệng nói như vậy nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn về phía lỗ tai Phó Dư Sâm, muốn nhìn hắn có phải thẹn thùng hay không —— Phó Dư Sâm thẹn thùng, trên mặtkhông hiện ra nhưng lỗ tai lại trở nên đỏ bừng.

Lỗ tai Phó Dư Sâm đương nhiên đỏ, hắn quay lưng lại buông khăn lụa ra, cầm áo tắm mặc vào, thế này mới xoay người nhíu mi nói: "Mặc quần áo như vậy làm gì?"

Từ Xán Xán thở dài: "Quần áo này khó coi, ngày mai thiếp muốn mặc nam trang theo chàng đi ra ngoài!"

"Nha, " Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, nói, "Vậy nàng phải làm cho ta cao hứng!" trênthực tế, hắn an bài Từ Xán Xán mặc nam trang theo hắn đi ra ngoài dạo tiệm sách.

Mắt Từ Xán Xán sáng lấp lánh: "thật sao?" Nàng có biện pháp làm cho Phó Dư Sâm cao hứng.

Phó Dư Sâm "Ừ" một tiếng, làm tư thế muốn nhấc chân đi ra ngoài.

Từ Xán Xán vội chân chó dắt tay hắn: "Vương gia, để tiểu nhân hầu hạ ngài!" Nàng nắm tay Phó Dư Sâm đi phòng ngủ.