Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 77




Phó Tạ đi trong ngự hoa viên, thấy trong vườn hoa mặc dù đã tàn lụi, thế nhưng trên các nhánh cây được treo đầy hoa giả làm từ vải bông, được những chiếc đèn liêu ti tinh xảo treo trên các cột đèn chiếu vào, màu vải sặc sỡ phảng phất giống như cung điện trên trời cao.

Hắn cúi đầu âm thầm than thở một tiếng, theo tiểu thái giám đi tới Tĩnh Thủy Các.

Vĩnh Thọ trưởng công chúa sớm đã đợi ở đó rồi.

Khí trời lạnh như vậy, mà nàng ta đầu đội vòng hoa, người mặc áo choàng lông chim thêu mẫu đơn đỏ thẫm, một thân một mình đứng ở phía trước Tĩnh Thủy Các.

Phó Tạ đi tới, đứng ở sau lưng nàng ta hai ba bước, chắp tay trầm giọng hành lễ: “Vi thần gặp qua trưởng công chúa.”

Vĩnh Thọ trưởng công chúa bỗng dưng quay đầu lại nhìn Phó Tạ, đôi mắt ngấn lệ: “Ngươi... Ngươi biết rõ... Biết rõ lòng ta... Mỗi lần thấy ta còn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như vậy... Đâm vào trái tim ta...”

Phó Tạ cau mày lại: “Trưởng công chúa, vi thần và nội tử hứa hôn từ thuở nhỏ, bởi vậy chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận với trưởng công chúa.”

Vĩnh Thọ trưởng công chúa cười gượng một tiếng, ngửa đầu nhìn chằm chằm Phó Tạ, chậm rãi đến gần, giọng nói khàn khàn: “Nếu như nữ nhân họ Hàn kia chết thì sao?”

Phó Tạ nghe vậy mắt phượng híp lại: “Nếu người nào dám động đến một đầu ngón tay của nội tử, vi thần liều cả tính mạng thân gia, cho dù phải dùng thời gian cả đời, cũng nhất định sẽ khiến người đó, cùng với cha mẹ huynh đệ của người đó chôn cùng.”

Giọng nói của hắn không lớn, ngữ khí cũng nhàn nhạt, tuy nhiên lại mang theo lạnh lẽo thấu xương, tiểu thái giám đứng ở cách đó không xa không khỏi sợ run cả người.

Vĩnh Thọ trưởng công chúa không nghe ra ý trong lời nói của Phó Tạ, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười rực rỡ, giật áo choàng trên người ra, lộ ra chiếc áo ngực đỏ thẫm siết chặt bộ ngực đẫy đà trắng như tuyết, trong giọng nói mang theo nỗi xót xa vô hạn: “Phó Tạ, ta không cầu làm chính thê của ngươi, ta chỉ cầu ngươi có thời gian hãy đến nhìn ta một cái, chỉ cầu ngươi bồi bồi ta...”

Nàng đến gần Phó Tạ, nơi đầy đặn trắng như tuyết chạm vào người Phó Tạ.

Trong mắt Phó Tạ Phượng hiện lên một chút không kiên nhẫn, lui về sau một bước, tránh qua, né bộ ngực sữa của Vĩnh Thọ trưởng công chúa, trầm giọng nói: “Trưởng công chúa, xin chớ quên lời vi thần đã nói hôm nay.”

Vĩnh Thọ trưởng công chúa vì màn kịch tối nay, đã hạ quyết tâm từ rất lâu, không nghĩ tới lại nhận được đối đãi như thế của Phó Tạ, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, châu lệ trong đôi mắt mỹ lệ nhẹ nhàng rơi xuống, giọng nói run rẩy: “Phó Tạ, trái tim ngươi thật độc ác...”

Phó Tạ lui về sau mấy bước: “Vi thần cáo lui!”

Hắn xoay người lại nghênh ngang rời đi.

Tiểu thái giám vội vàng hành lễ với Vĩnh Thọ trưởng công chúa, vội vàng đi theo.

Sau khi Phó Tạ đi ra một khoảng, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế. Bước chân hắn khẽ ngừng lại, nhưng nhìn cũng không nhìn liền nhấc chân rời đi, hắn đã có a Anh, hà tất lại trêu chọc những nữ nhân khác? Nếu như không có ý định trêu chọc, thay vì dây dưa với đối phương, không bằng đem chuyện này nói rõ ràng!

Hàn Anh cùng đang cùng Phó hoàng hậu cười nói.

Nàng tuy rất thích Phó hoàng hậu, nhưng cũng biết thân phận của mình, nói chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, trong thân thiết cũng có chừng mực.

Phó hoàng hậu vốn thấy nàng tuổi còn nhỏ, liền có chút ý tứ thăm dò, lúc này thấy cách nàng cư xử có chuẩn mực, trong lòng rất là hài lòng, càng thêm thân thiết.

Lúc này nữ quan thiếp thân Sở Nhã của hoàng hậu đi lên kính cẩn hành lễ, dò hỏi: “Hoàng hậu nương nương, hiện tại bày trà bánh luôn không?”

Phó hoàng hậu nhẹ gật đầu.

Sở nhã mang theo hai cung nữ rất nhanh liền bày xong trà bánh.

Hàn Anh thấy Phó hoàng hậu muốn trà hoa quả, hơi do dự, liền cũng muốn trà hoa quả.

Phó hoàng hậu lại cười nói: “A Anh, muội không cần quản ta, muốn uống gì thì uống cái đó!”

Hàn Anh mắt to mang theo hiếu kỳ nhìn Phó hoàng hậu.

Phó hoàng hậu nhìn Sở Nhã.

Sở Nhã vừa châm trà cho Hàn Anh, vừa nói: “Thái y vừa mới xem mạch bình an, hoàng hậu nương nương có thai rồi!”

Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đứng dậy nhìn Phó hoàng hậu hành lễ chúc mừng: “Chúc mừng tỷ tỷ! Chúc mừng tỷ tỷ!” Nàng thật sự vui mừng thay Phó hoàng hậu.

Phó hoàng hậu mất tự nhiên thả chén nhỏ ngọc bích tinh xảo trong tay ra, lại cười nói: “Mới hơn một tháng, còn chưa lộ ra mà!”

Sau khi Hàn Anh ngồi xuống, vẫn vui mừng, mắt to sáng lóng lánh: “Tỷ tỷ có thai, thật tốt!”

Trên mặt Hứa Lập Dương đứng hầu một bên cười vui vẻ, cũng hành lễ chúc mừng: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương!”

Phó hoàng hậu cười dịu dàng nhìn Hứa Lập Dương.

Cũng không lâu lắm, Sở Nhã tiến lên hành lễ, dâng danh mục quà tặng:“ hoàng hậu nương nương, vật ban thưởng đều đủ cả, kính xin người xem qua.”

Phó hoàng hậu nhìn nhìn, thấy cũng thỏa đáng liền không nói gì nữa.

Hàn Anh biết Phó hoàng hậu sau khi có thai, càng thêm cẩn thận, liền không thể ngồi lâu, miễn cho Phó hoàng hậu cùng ngồi vất vả, tìm một cơ hội liền đứng dậy từ biệt.

Phó hoàng hậu lại giữ lại một phen, thấy thật sự không giữ được, liền tự mình đứng dậy tiễn Hàn Anh rời khỏi.

Ra khỏi Liệu Hoa điện, Phó hoàng hậu ngừng chân, đứng ở trước điện đưa mắt nhìn Hứa Lập Dương cùng Hàn Anh rời đi.

Ra khỏi cửa thuỳ hoa Liệu Hoa điện, Hàn Anh nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện dưới vầng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của đèn lồng, Phó hoàng hậu tiêu điều đứng ở đó, tuy rằng được cung nữ thái giám vây quanh, thân thể của nàng lại có vẻ cô độc lạnh lẽo.

Trong lòng Hàn Anh không khỏi có chút khó chịu.

Hứa Lập Dương thấy thế, thấp giọng nói: “Đây là nương nương năm ấy tự mình lựa chọn.” song song với việc nàng lựa chọn thân phận tôn quý nhất thiên hạ này, đồng thời cũng phải chấp nhận trái tim hàng đêm trời nước một màu.

Trong lòng Hàn Anh khó chịu, chậm rãi đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Ta tình nguyện nhất phu nhất thê trường tương tư thủ (1 chồng 1 vợ chắp tay bên nhau cho đến trường cửu), cũng giảm bớt...”

Hứa Lập Dương nghe vậy, nhớ tới Vĩnh Thọ trưởng công chúa liên tục ngấp nghé Phó Tạ, bàn tay giấu trong cẩm bào đỏ thẫm lặng lẽ nắm chặt, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, người yên tâm.”

Hàn Anh không khỏi nở nụ cười, liếc Hứa Lập Dương: “Lời này dường như nên nói với Phó Tạ của chúng ta!”

Hứa Lập Dương: “... Nô tài lỡ lời.”

Hàn Anh thấy noãn kiệu của mình ở ngay phía trước, Tẩy Xuân và hai tiểu thái giám đang đợi ở đó, lại nhìn Hứa Lập Dương, hỏi: “Ngươi vì sao ăn mặc mỏng như vậy?”

Hứa Lập Dương sững sờ: “Nô tài luôn luôn như thế...” Hắn bởi vì võ công cao cường, cho nên không quan tâm nóng lạnh.

”Ngày mai ta sai người đem cho ít áo bông,“ Hàn Anh chân thành nói, “Ngươi đang ở nơi nào?”

Hứa Lập Dương trầm ngâm một chút: “Ngày mai nô tài tới quý phủ lấy!”

Thấy Hứa Lập Dương không khách khí với mình, trong lòng Hàn Anh lúc này mới hơi có chút dễ chịu, cười dịu dàng nói: “ta cho người chuẩn bị tốt chờ ngươi!”

Hứa Lập Dương sợ Phó Tạ lại bị Vĩnh Thọ trưởng công chúa ngăn lại, lo lắng Hàn Anh vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, liền chỉ thị một tiểu thái giám đi tìm hiểu trước, tiểu thái giám rất nhanh liền trở về: “Bẩm báo tổng quản, Phó điện soái ở cửa cung đang chờ phu nhân!”

Hứa Lập Dương lúc này mới yên lòng lại.

Phó Tạ khoác áo choàng đứng ở bên ngoài cửa cung, Phó An mang theo binh sĩ hộ tống dắt ngựa vây quanh ở phía sau hắn.

Thấy noãn kiệu của Hàn Anh ra ngoài, Phó Tạ như trút được gánh nặng nghênh đón, cách màn kiệu hỏi: “Gặp qua tỷ tỷ chưa?” Hắn muốn kiểm nghiệm một chút bên trong có phải Hàn Anh hay không.

Thừa Dận Đế đã từng trải qua một chuyện hoang đường, thê tử của Lễ Bộ Thị Lang Thạch Trung Giai trước kia vừa vào cung chầu mừng, kết quả cỗ kiệu mang về nhà, đi ra cũng không phải Thạch phu nhân, mà là cung nữ trong tẩm cung của Thừa Dận Đế.

Trong nội cung chỉ có Thừa Dận Đế là nam nhân chân chính, nhưng tên nam nhân này một chút tiết tháo cũng không có, cho nên cho dù có cao thủ Hứa Lập Dương thiếp thân bảo hộ, trong lòng Phó Tạ vẫn còn có chút lo lắng cho an toàn của Hàn Anh.

Hàn Anh nhịn cười nói: “Gặp rồi.”

Giọng nói nũng nịu, rất êm tai, đích thật là Hàn Anh.

Phó Tạ lúc này mới yên lòng lại, nhận dây cương, đạp lên ngựa, trên ngựa nhìn Hứa Lập Dương chắp tay, đi đầu dẫn noãn kiệu rời đi.

Hai vợ chồng trở lại nội viện nhà chính, cởi áo khoác ngoài ra.

Từ ma ma vô cùng vui mừng, chỉ huy Nhuận Thu hầu hạ Phó Tạ và Hàn Anh rửa tay.

Hàn Anh vừa rửa sạch tay, đang bôi nước hoa hồng, Phó Trữ tới hồi báo nói đồ ban thưởng trong cung đã đến.

Hàn Anh nhìn Phó Tạ, thấy hắn đã ngồi xuống giường gấm, bưng chén trà uống rồi, liền thuận miệng hỏi: “là cái gì vậy?”

Phó Trữ cầm tờ danh sách ban thưởng đọc: “Kim ngọc như ý tất cả một thanh, cung gấm mười bảy, cung lụa mười bảy, mực quý hai hộp...”

Hàn Anh đã ở ngồi xuống giường gấm, lẳng lặng nghe xong, dặn dò Tẩy Xuân: “Ngươi đi và Phó Trữ cùng ghi chép nhập kho đi!”

Tẩy Xuân đáp “Vâng”, cùng Phó Trữ vội vàng đi ra.

Từ ma ma cười tủm tỉm nhìn đôi Kim đồng ngọc nữ đang ngồi trên giường gấm, quả thực là nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Hàn Anh thấy Từ ma ma vẫn chà xát tay, liền biết Từ ma ma nhất định đã làm thức ăn khuya cho mình, nhưng lo lắng Phó Tạ quy củ lớn, không dám mở miệng.

Nàng mỉm cười liếc Phó Tạ, lúc này mới hỏi Từ ma ma: “Ma ma, con đói bụng, người có chuẩn bị thức ăn khuya không?”

Từ ma ma thấy cô gia rũ mắt xuống chuyên tâm thưởng trà, giống như không có phản đối, liền liên tục gật đầu: “Ta cho người thu thập phòng bếp nhỏ nội viện, chuẩn bị bánh củ mài nhân đậu đỏ, bánh đậu hà lan, bánh bột hoa quế và bánh bột củ ấu, còn có [1], canh cua và sò...”

[1] Ngũ trân xắt lát

Phó Tạ không nghĩ tới Từ ma ma sẽ chuẩn bị nhiều thức ăn khuya như vậy cho Hàn Anh, không khỏi lắp bắp kinh hãi, giương mắt nhìn Từ ma ma.

Từ ma ma thấy cặp mắt phượng xinh đẹp kia của cô gia nhìn mình, không khỏi có chút khẩn trương, giọng nói càng càng nhỏ... bà rốt cuộc ý thức được mình có hơi thiên vị, chuẩn bị đều là thứ cô nương thích ăn.

Hàn Anh mang theo cảnh cáo nhìn Phó Tạ, sau đó cười dịu dàng trấn an Từ ma ma: “ma ma, sao tất cả đều là món con thích ăn? cô gia của mọi người thích ăn thanh đạm một chút, hoàng hậu không phải thưởng gạo lục huề sao? Bảo người dùng gạo nấu cháo, điểm tâm thì rau xanh xào cẩu kỷ, gà rừng xào măng là được rồi!”

Nàng nói những món này tất cả đều là món thường ngày Phó Tạ thích ăn.

Phó Tạ không khỏi nhìn Hàn Anh, trong mắt phượng mang theo ý cười.

Từ ma ma mang người vội vàng rời đi, đám người Nhuận Thu cũng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Phó Tạ và Hàn Anh.

Phó Tạ thả chén trà trong tay ra, nghiêm trang nhìn Hàn Anh: “A Anh, lời muội nói lúc chạng vạng tối vẫn chưa quên sao?”

”Chạng vạng tối muội nói rất nhiều lời, huynh nói là câu nào?”

Phó Tạ rũ mắt xuống, lông mi dài che đi sóng mắt tĩnh mịch: “không phải muội nói ta... nhanh sao?”

Hàn Anh nhíu lông mày nhớ lại, khuôn mặt dần dần đỏ lên... Nguyên văn của nàng là “Huynh mỗi lần cũng rất nhanh kêu gào”

Ánh mắt của nàng ngập nước liếc Phó Tạ, giải thích: “Huynh không phải đã... khi dễ muội rồi sao? Sao còn dây dưa...” Chạng vạng tối hôm kia Phó Tạ làm hoài không dứt, làm cho nàng có chút không chịu nổi...

Phó Tạ đang muốn nói chuyện, thấy Từ ma ma xốc mành gấm cửa nhà chính lên rồi, liền nhìn Hàn Anh thật sâu, giọng nói lành lạnh: “Buổi tối sẽ tính toán kỹ càng lại với muội.”

Hàn Anh: “...” lúc này nàng bị cái liếc mắt bao hàm thâm ý của Phó Tạ có chút đứng ngồi không yên, khuôn mặt cũng có chút nóng...