Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 89




Thấy chuyện này đã nói xong, Hàn Anh liền dặn dò Phó Bình: “Trong Đông Thiên viện của chúng ta chỉ có cây thuỷ lạp, quá đơn điệu, ngươi chờ một lát dẫn người đi nhà ấm trồng hoa ngoài thành, chọn một ít hoa cỏ đem về, bạc tới Tẩy Xuân lãnh.” sổ sách của Đông Thiên viện chia làm sổ sách bên ngoài và sổ sách bên trong, sổ sách bên ngoài ở chỗ Phó Bình, sổ sách bên trong ở chỗ Tẩy Xuân. Phó Tạ mặc kệ những việc nhà này, cho nên những sổ sách từ chỗ Phó Bình và Tẩy Xuân cuối cùng tất cả đều tập trung đến chỗ Hàn Anh.

Phó Bình đáp “Vâng”, hơi suy nghĩ một chút nói: “Không biết thiếu phu nhân thích hoa gì?”

Hàn Anh suy nghĩ một chút, vạch đầu ngón tay tính toán nói: “Nếu như là hoa, ta thích cây hoa hồng, mân côi, hoa lan; nếu là cây cỏ, Lan Điếu là được rồi; nếu là dây leo, thì cây Lăng Tiêu hoặc hoa tường vi, cây kim ngân là được rồi; nếu là cây cối, thì hải đường, cây đào, cây lê, cây hoa ngọc lan, cây mai là được rồi, lại thêm vài cây ngô đồng nữa!”

Phó Bình đáp “Vâng”, ghi tạc những thứ này vào trong lòng.

Sau khi Phó Bình Phó Trữ cáo từ, Hàn Anh trầm tư một hồi, cảm thấy những âm mưu quỷ kế này nhức cả đầu, chẳng muốn suy nghĩ nhiều, liền dẫn Sấu Đông đi tản bộ.

Hôm nay khí trời rất tốt, ấm áp chiếu lên người, trên người Hàn Anh chỉ mặc áo thêu hoa tím nhạt và váy xếp tầng xanh nhạt thêu hoa cỏ, một chút cũng không lạnh.

Nàng đi dạo một vòng quanh sân, vừa đi ngắm hoa đón xuân bên ngoài phòng ngủ.

Hàn Anh tiện tay ngắt một cành hoa đón xuân cầm chơi, tiểu nha hoàn Tiểu Linh liền tam đẳng chạy chậm chạy tới: “Bẩm thiếu phu nhân, Tứ cô nương và Thất cô nương đến thăm người!”

”Mời các nàng vào đi!” Hàn Anh lúc này đang ở trong sân, dứt khoát mang theo Sấu Đông ra nghênh đón.

Phó Du và Phó Phong mỗi người mang theo một nha hoàn vòng qua bức tường phù điêu đi tới, thấy Hàn Anh ra đón, vội vàng cười tiến lên quỳ gối hành lễ.

Hàn Anh vốn đang đánh giá các nàng —— những hài tử này của An Quốc Công Phó Viễn Trình, cho dù là đích xuất hay thứ xuất, đều di truyền vóc dáng cao gầy, ngay cả Phó Du và Phó Phong cũng đều là vóc người cao gầy.

Thấy Phó Du Phó Phong hành lễ với mình, nàng vội vàng mỉm cười trả lễ, dẫn các nàng đi vào nhà chính, hai bên chủ khách chia nhau ngồi xuống.

Hàn Anh dặn dò Hoán Hạ: “trong nhà nhỏ bằng gỗ không phải đang hầm cháo tổ yến hạt sen táo đỏ sao? Cho ba người chúng ta mỗi người một chén!”

Sau khi Hoán Hạ lui xuống, nàng cười dịu dàng nhìn Phó Du Phó Phong, chờ xem mục đích các nàng đến đây.

Phó Du từ trong tay nha hoàn Tương Lan nhận hai cái gối ôm Thiên Thủy bích thêu hoa sen: “Tam tẩu tẩu, ta thấy tẩu thích ôm gối, liền làm cho tẩu hai cái gối.”

Hàn Anh cực kỳ vui vẻ, trước nói cám ơn, đứng dậy nhận lấy, cảm thấy phình phình mềm mại, phía trên thêu hoa sen rất sống động, mũi thêu tỉ mỉ, rất hài lòng, luôn miệng nói cám ơn: “Cảm ơn Tứ muội! Ta rất thích ôm gối!”

Phó Du thấy Tam tẩu thích nên cũng rất vui vẻ, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười ôn nhu.

Phó Phong thấy thế, đứng dậy từ tay áo móc ra một bình nhỏ cực kỳ tinh xảo, đi qua dâng cho Hàn Anh, trong mắt hồ ly tha thiết: “Tam tẩu tẩu, đây là nước hoa hồng cống phẩm Ba Tư, bôi trên da thịt trơn bóng thơm ngát, dùng rất tốt, Tam tẩu nhớ dùng nha!”

Hàn Anh thích nhất các loại nước hoa thơm, vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn Thất muội muội!”

Nàng cầm lấy bình nhỏ vuốt vuốt, trên mặt mặc dù đang cười, nhưng trong ánh mắt mang theo một vòng suy nghĩ sâu xa. Quỷ kiểm thanh là một loại đồ gốm màu xanh thẫm đắt tiền nhất, luôn luôn là cống phẩm; nước hoa hồng Đại Chu mặc dù cũng có sản xuất, nhưng không bằng thơm bằng nước hoa hồng của Ba Tư, hai vật trân quý hợp cùng một chỗ, Phó Phong còn nhỏ như thế từ chỗ nào có được? Ai cam lòng đem thứ quý trọng như vậy cho nàng?

Lúc này Hoán Hạ dùng khay sơn thiếp vàng bưng ba bát cháo hạt sen táo đỏ đi vào, Hàn Anh liền tiện tay buông bình nhỏ quỷ kiểm thanh ra, ăn cháo bắt chuyện với Phó Du và Phó Phong.

Đôi mắt Phó Phong liếc bình nhỏ Hàn Anh tiện tay đặt trên nệm gấm, mắt hồ ly lóe lóe, có chút nóng nảy.

Ăn hết cháo, ba người dùng trà thơm súc miệng xong tiếp tục nói chuyện phiếm.

Nói đến việc trang điểm vào ngày mùng ba tháng ba, Hàn Anh đặc biệt dặn dò hai vị muội muội: “Đến ngày hôm đó lúc chúng ta đi, ngoại trừ quần áo mặc trên người, nhớ bảo nha hoàn chuẩn bị thêm hai bộ, ngoài ra còn phải cầm thêm quần áo dày, ngộ nhỡ trời mưa thì làm sao?”

Phó Du nhẹ gật đầu, cảm thấy nàng nói rất có lý.

Phó Phong chắp tay trước ngực hết sức đáng yêu: “Tam tẩu thật thông minh! May mắn Tam tẩu nhắc nhở, nếu không Phong nhi nhất định nghĩ không ra!”

Hàn Anh: “...”

Vì nói sang chuyện khác, Hàn Anh đề nghị: “ngồi hoài cũng không tốt, chúng ta ra phía sau tiểu hoa viên đi!”

Phó Du Phó Phong tất nhiên là đồng ý.

Sau khi đi dạo trong tiểu hoa viên được một lát, Phó Phong muốn đi rửa tay, Hàn Anh liền bảo Sấu Đông mang nàng đi, mình thì cùng Phó Du đi dạo trên con đường nhỏ trong rừng cây thuỷ lạp.

Phó Du liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn Tương Lan của mình một cái, Tương Lan hiểu ý, cố ý thả chậm bước chân liền tlui ra đằng sau.

Hàn Anh thấy thế, liền biết Phó Du có lời muốn nói, liền kéo cánh tay của nàng đi về phía trước vài bước, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Tứ muội muội có lời muốn nói sao?”

Phó Du nhẹ gật đầu, nói: “Tam tẩu, ta cảm thấy bình nước hoa hồng Thất muội đưa cho tẩu có vấn đề!”

Thấy Hàn Anh nhíu mi nhìn nàng, nàng vội vàng giải thích nói: “Thất muội nói là di nương Kim Hương trong phòng đại ca cho nàng, còn nói là cống phẩm, rất hiếm, thế nhưng ta cảm thấy nếu như theo lẽ thường, Kim Hương được nước hương hoa hồng trân quý như vậy, sợ là muốn tự mình dùng, nàng và Thất muội lui tới lại không nhiều, vừa không có đặc thù quan hệ khác, làm sao lại cam lòng đưa cho Thất muội?”

Hàn Anh trong lòng sớm có hoài nghi, nghe xong những lời này của Phó Du, thì càng thêm chắc chắc. Nàng cười nắm chặt tay Phó Du, thấp giọng nói: “Chuyện này ta biết rồi. Muội cũng không nên nói với ai, trong lòng ta biết rõ.”

Phó Du nhẹ gật đầu, trong lòng bấy giờ mới thả lỏng.

Đúng lúc này, ngoài rừng cây thuỷ lạp truyền đến thanh âm đáng yêu của Phó Phong: “Tam tẩu tẩu, Tứ tỷ tỷ, các người đang ở đâu? Phong nhi tìm không ra các người!”

Hàn Anh vỗ vỗ tay Phó Du:“Đi ra ngoài đi!”

Sau khi Phó Tạ hạ triều trực tiếp mang theo một đám tướng dưới trướng hắn đi nha môn điện Tiền Ti.

Hội nghị kết thúc, Phó Tạ một mình giữ Trần Hi lại, lại dặn dò Phó Trữ: “Ra bên ngoài canh giữ!”

Đợi trong hành lang chỉ còn lại có hắn và Trần Hi, Phó Tạ lúc này mới trầm giọng nói: “Trần huynh, sự kiện kia làm thế nào rồi?” chuyện mượn lương thực sẽ không có vấn đề, hai ca ca của Trần Hi Xu Mật Sứ Trần Ân và Trấn Nam Tướng quân Trần Nghĩa, cũng rất nghe lời của Trần Hi.

Trần Hi mặt mày hớn hở chắp tay: “Bẩm điện soái, Tiêu Hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh!” Nếu như Trần thị lựa chọn kết minh cùng Phó thị, vậy thì hắn với tư cách phụ tá của Phó Tạ, sẽ phải làm ra dáng vẻ phục tùng Phó Tạ.

”Nhưng...” giọng nói Trần Hi khẽ chuyển, cười nói, “Gia huynh có ý tứ là, điện soái phải viết biên nhận cho hắn, để phòng ngừa vạn nhất.”

Phó Tạ nghe vậy, xúc động nói: “Ta thân là thống soái hai mươi vạn cấm quân, nếu như có xử phạt, tự nhiên do ta gánh chịu!”

Trần Hi im lặng một lát, trầm giọng nói: “Tiêu Hạ đi theo điện soái ký tên đồng ý.” Hắn với tư cách là phụ tá của Phó Tạ, cũng đảm đương trách nhiệm của mình.

Phó Tạ khẽ vuốt càm, ngón tay thon dài gõ trên bàn, mắt phượng tĩnh mịch, giọng nói lành lạnh: “30 vạn thạch quân lương ở kho lương quân đồn Lỗ Châu, 30 vạn thạch quân lương ở kho lương quân đồn Vân Châu, tổng cộng 60 vạn thạch quân lương vận chuyển vào kinh thành, sợ là rất khó không để lộ tin tức...”

Vừa nói chuyện, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Trần Hi.

Trần Hi thấy hắn cẩn thận như vậy, không khỏi nở nụ cười: “Điện soái, người đã quên thuộc hạ còn kiêm chức Tổng đốc đường sông Liêu Hà sao?”

Phó Tạ mỉm cười: “Vậy chuyện này liền giao cho ngươi!” Hắn đương nhiên biết rõ, chỉ có điều Phó Tạ muốn Trần Hi chủ động xin đi giết giặc mà thôi.

Trần Hi suy nghĩ một chút, nói: “Những đồn lương thực này từng nhóm dùng danh nghĩa thuỷ vận chở tới đây, tìm một chỗ ở ngoại ô kinh thành tạm trữ.”

Phó Tạ ung dung nói: “ở bên cạnh kênh đào Chu Tiên trấn ta có một trang viên.”

Trần Hi nhẹ gật đầu, việc này nhất định thành công.

Sau khi Trần Hi cáo từ, Phó Tạ chỉ thị Phó Trữ đi mời tổng quản thái giám Hứa Lập Dương Khôn Trữ Điện tới.

Hứa Lập Dương rất nhanh liền tới.

Hắn dịch dung, giả dạng thành tiểu thái giám dưới trướng hắn, quần áo đen mũ quả dưa, nhìn giống như tiểu thiếu niên.

Phó Tạ nghe giọng nói mới phát hiện là Hứa Lập Dương, không khỏi nở nụ cười, thầm nghĩ: nếu nữ nhân có tay nghề này của Hứa Lập Dương, đời này lúc nào cũng có thể hoá thành tiểu cô nương.

Hứa Lập Dương ngồi xuống bàn dài ở phía Tây.

Nụ cười trên mặt Phó Tạ sớm đã thu liễm, nghiêm nghị nói: “Nghe nói mùng ba tháng ba ngày ấy ngươi muốn mời nội tử tới trang viên của ngươi?”

Trên khuôn mặt thanh tú của Hứa Lập Dương trầm tĩnh: “Đúng vậy, công tử.”

Phó Tạ mắt phượng tĩnh mịch nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi kể cho nội tử nghe câu chuyện của thái Tổ Đại Chu và nguyên phối Ngọc thị cùng Đinh hoàng hậu?”

Với khí thế của hắn uy áp xuống, trên lưng Hứa Lập Dương toát ra tầng một mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh: “Đúng vậy, công tử. Nô tài đã kể chuyện xưa này cho thiếu phu nhân nghe.” Dám làm dám chịu, hắn khi đó nếu đã có ý định nhắc nhở thiếu phu nhân, thì hôm nay cũng có can đảm gánh vác trách nhiệm.

Phó Tạ không nghĩ tới Hứa Lập Dương kiên cường như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm phục —— hắn thích nhất người kiên cường có khí khái giống như Hứa Lập Dương vậy —— chỉ tiếc Hứa Lập Dương ưu tú như thế, lại là thái giám...

Hắn rũ mắt xuống, lông mi dài mắt, che đi sóng mắt tĩnh mịch, giọng nói biến hoá kỳ lạ khó hiểu: “Ta nghĩ, mục đích của ngươi, sợ không phải chỉ là nhắc nhở nội đâu?”

Hứa Lập Dương mấp máy môi: “Vâng. Nô tài nghĩ, nếu như người thật sự cưới Vĩnh Thọ trưởng công chúa, thiếu phu nhân có thể đi tới trang viên của nô tài ẩn cư, nô có năng lực cung ứng cho nàng cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.”

Thấy Phó Tạ nhíu mi nhìn hắn, hắn vội vàng thêm một câu: “Dù sao nô tài cũng không có hậu nhân, tiền bạc tài vật tích góp từng tí một kia lại không dùng...” Vừa vặn dùng trên người thiếu phu nhân.

Phó Tạ vừa bực mình vừa buồn cười, đứng dậy đạp hắn một cước: “Chó cắn chuột, xen vào việc của người khác! Cút!”

Hứa Lập Dương bất ngờ không tránh không kịp, lập tức bị Phó Tạ đạp cả người lẫn ghế ngã xuống đất, tuy rằng chật vật không chịu nổi, nhưng biết công tử rốt cuộc tha thứ cho mình rồi, không khỏi vui mừng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nhìn Phó Tạ chắp tay xoay người bỏ chạy.

Chạy tới cửa ra vào đại sảnh, Hứa Lập Dương xoay người lại nói: “Bẩm công tử, nô tài đang muốn bẩm báo với người, hai ngày nữa muốn mời thiếu phu nhân đi trang viên ở Kim Minh trì của nô tài đạp thanh

Phó Tạ: “...” tiểu thái giám này, được một tấc lại muốn tiến một thước rồi có phải hay không?