Quách Tề Ngọc Tiên Sinh

Chương 69




Edit: Shin

Quách Tề Ngọc nhìn chằm chằm thiệp mời trên tay sững sờ rất lâu.

Mặt trên là chữ Mạnh Tiếu Ngạn, bây giờ hắn mới nhận ra được, mời hắn đi tham gia lễ đính hôn.

“Ba ba, người có thể tới tham gia lễ đính hôn của con hay không?” Lúc đó Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.

Nhưng không chờ Quách Tề Ngọc từ chối, cậu lập tức nói rằng: “Ba ba, không có người sẽ không có con, con hi vọng ba có thể tới tham gia lễ đính hôn của con.”

“Ba ba, người tha thứ cho con được không?”

Quách Tề Ngọc buồn rầu ngồi ở phía sau, trong lồng ngực còn ôm Thừa Ân say sưa ngủ, đối với Mạnh Tiếu Ngạn tâm tâm niệm niệm lần thứ hai đưa ra vấn đề này.

Sau khi xuống xe, Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Ba ba, đến thời điểm đó con sẽ đưa thiệp mời cho ba.”

Quả nhiên một tuần sau, Quách Tề Ngọc nhận được hộp quà, bên trong vẫn như cũ là một chút kẹo, phía trên còn có thiệp mời.

Vị hôn thê của cậu tên là Tạ Trinh Nhu, tên rất dễ nghe, là một nữ tử ôn nhu.

Về đến nhà, buổi tối Quách Tề Ngọc kèm cặp bài tập cho Thừa Ân, Mạnh Tiếu Ngạn gọi điện thoại tới, “Ba ba?”

“Ừ.”

“Hôm nay chắc thiệp mời đã đến nơi, ba đã nhận được chưa?” Âm thanh bên kia vẫn như cũ kiên trì ôn hòa.

“Nhận được rồi, chúc mừng con.” Quách Tề Ngọc có chút mất tập trung – bóp véo khuôn mặt nhỏ Thừa Ân, khiến đầu nó đang cúi xuống phải ngẩng đầu lên nhìn.

Thừa Ân quay đầu hỏi: “Ba ơi, ai vậy?”

“Là Thừa Ân à?” Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.

Quách Tề Ngọc “Ừ” một tiếng, nhìn bé con không buông tha – nhìn chính mình, trực giác nó biết là người quen.

Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa điện thoại cho nó.

“Anh hai!”

Thừa Ân biết trong điện thoại là Mạnh Tiếu Ngạn, hoan hô một tiếng, ôm điện thoại, nhìn Quách Tề Ngọc con mắt đều sáng ngời lên.

“Thừa Ân, gần đây thế nào?”

“Dạ rất tốt, ba cũng rất khỏe!”

“Thừa Ân có muốn hay không đến chỗ anh chơi?” Mạnh Tiếu Ngạn hàn huyên vài câu liền hỏi Thừa Ân.

Quách Tề Ngọc còn chưa kịp nói chuyện, Thừa Ân đã lớn tiếng đáp ứng rồi, “Dạ muốn! Anh ơi, em rất muốn gặp anh!”

“Vậy tháng sau, em cùng với ba đến chỗ anh chơi có được hay không?” Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.

Thừa Ân bé nhỏ gật đầu chưa hề nghĩ tới Quách Tề Ngọc có đồng ý chuyện này hay không, nó chỉ vừa nghe Mạnh Tiếu Ngạn nói, liền giơ cao hai tay lên, lớn tiếng đáp ứng.

Quách Tề Ngọc nhất thời bực mình, đem Thừa Ân tới phòng ngủ làm bài tập, chính mình đi tới ban công, muốn cự tuyệt Mạnh Tiếu Ngạn.

“Ba ba,” Mạnh Tiếu Ngạn tựa hồ đã đoán được hắn sau đó phải nói cái gì, dừng một chút, nói rằng, “Thừa Ân đã đáp ứng rồi.”

“Nó còn nhỏ.” Quách Tề Ngọc nói rằng.

Chỉ vỏn vẹn ba chữ liền đem Mạnh Tiếu Ngạn đánh cho tan tác, Thừa Ân còn nhỏ, nói đến hứa hẹn đương nhiên không được xem trọng.

Thế nhưng cậu vẫn gắng gượng, nói rằng: “Nó còn nhỏ, ba cũng không thể lừa gạt nó.”

Cậu hầu như có thể suy ra, Quách Tề Ngọc sẽ tùy tiện lập một cái cớ, lừa gạt hắn không muốn đến bên cạnh mình.

“Ba ba, con sai rồi.” Mạnh Tiếu Ngạn không nghĩ ra được biện pháp, lại nhận sai một lần nữa, cậu phạm vào quá nhiều cái sai, tuy Quách Tề Ngọc nói tha thứ cho cậu, nhưng cậu không tin.

Quách Tề Ngọc có chút buồn bực, “Ba đã nói ba tha thứ cho con rồi mà.”

Này đúng là sự thật, nếu như Mạnh Tiếu Ngạn vẫn không xuất hiện trước mặt hắn…

“Con không tin.” Thanh niên lạnh nhạt nói.

Quách Tề Ngọc yên lặng.

“Mặc dù lúc đó ba tha thứ cho con, cũng chỉ là khi con được cứu ra nhìn quá thảm thương, ba ba lúc đó lại nhẹ dạ, lại đồng tình khi thấy con đáng thương…”

Nhưng sâu trong nội tâm vẫn là oán giận.

Không tha thứ, không biết phải làm sao tha thứ, cũng không biết từ đâu mà tha thứ.

“Vậy con để ba tham gia lễ đính hôn, rồi ba sẽ tha thứ cho con?” Quách Tề Ngọc nhắm mắt lại, hỏi.

Mạnh Tiếu Ngạn không trả lời, hồi lâu mới nói: “Ba ba, người tới đây đi, đến rồi sẽ biết.”



Xuống sân bay, Thừa Ân rất sung sướng, nó lần đầu tiên đi máy bay, lại là lần thứ nhất đi xa nhà, chớ đừng nói chi là đến đây thăm Mạnh Tiếu Ngạn.

Một đường đi ra sân bay, Thừa Ân hết hỏi đông lại đến hỏi tây.

Quách Tề Ngọc ép buộc chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, không nên chìm đắm tâm tình bên trong chính mình đến đây chỉ để tham gia lễ đính hôn Mạnh Tiếu Ngạn.

Hắn kiên nhẫn trả lời câu hỏi từ Thừa Ân, một bên dắt theo nó ra ngoài.

“Anh ở nơi đó kìa!” Thừa Ân mắt sáng, nhìn một hồi phát hiện Mạnh Tiếu Ngạn trong đám đông.

Mạnh Tiếu Ngạn bây giờ rất cao, dáng người kiên cường, anh tuấn đẹp trai, đứng ở trong đám người xác thực rất dễ phát hiện.

Quách Tề Ngọc dẫn Thừa Ân tới.

“Chào anh!”

Thừa Ân chạy tới, Mạnh Tiếu Ngạn đem thừa ân ôm lấy, cùng Quách Tề Ngọc cười nói chào hỏi, “Ba ba, người đến đây rồi, con rất cao hứng.”

Quách Tề Ngọc mỉm cười, trái phải nhìn một chút, “Sao không thấy vị hôn thê của con?”

Mạnh Tiếu Ngạn sững sờ, giải thích: “Cô ấy không có đến, cô ta là người diễn violoncello chuyên nghiệp, bình thường rất bận.”

Người diễn violoncello chuyên nghiệp?

Quách Tề Ngọc ở trong đầu nghĩ một hồi, mới nhớ tới đàn violon có hình dáng gì.

Điều này cũng không thể trách hắn, nhiều năm vì cuộc sống mưu sinh, bôn ba khắp nơi, Quách Tề Ngọc không có tế bào nghệ thuật gì, đối với chuyện này cũng không quan tâm, hiện đứng ở đây hồi tưởng cũng không có gì là sai.

“Cái kia không tệ, rất tao nhã nghệ thuật.” Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, mới tự đáy lòng ca ngợi nói.

Biểu hiện Mạnh Tiếu Ngạn bình thường, khi Thừa Ân nháo muốn rời đi, đem bé con buông ra, tiếp nhận hàng lý trong tay Quách Tề Ngọc, “Xe ở phía trước.”

Quách Tề Ngọc phát hiện xe lái vào tiểu khu, không đi Mạnh gia, cũng không phải đi nhà cũ.

Chẳng lẽ là về đến…

Sắc mặt Quách Tề Ngọc trắng bệch, không khỏi vò đầu Thừa Ân, Thừa Ân nhìn ngoài cửa sổ, xoay đầu lại, trên mặt vẫn tràn đầy phấn khởi, thấy sắc mặt Quách Tề Ngọc không tốt, liền vội vàng hỏi: “Ba ơi, ba làm sao vậy?”

Mạnh Tiếu Ngạn từ kính chiếu hậu bên trong liếc mắt nhìn, nói rằng: “Không phải đi nơi đó, đây là nơi con từ Mạnh gia dọn ra ở.”

Quách Tề Ngọc buông mắt xuống, bỏ qua đề tài này, “Con từ nhà Mạnh gia dọn ra ở riêng?”

“Ừm, sau khi từ nước ngoài trở về đây, còn liền dọn ra ở.”

“Mạnh phu nhân bọn họ vẫn tốt chứ?” Quách Tề Ngọc hỏi.

“Rất tốt,” Mạnh Tiếu Ngạn lái xe tiến vào bãi đậu xe dưới đất, “Vị hôn thê của con chính là do bọn họ tuyển chọn.”

“Bọn họ tuyển chọn?” Quách Tề Ngọc không rõ.

Mạnh Tiếu Ngạn rất nhanh dừng xe lại, mở cốp xe sau, bắt đầu mang hành lý ra ngoài, “Dạ, cô ta là hòn ngọc quý trên tay nhà Tạ gia, Tạ gia cùng Mạnh gia là thế giao, hai bên lại có lợi ích quan hệ, loại thông gia này bách lợi mà không hại.”

Quách Tề Ngọc là người truyền thống tin tưởng vào tình yêu, bình thường xem ti vi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn cảm thấy không chân thực, dù sao cũng là diễn xuất mà thôi.

Khi Mạnh Tiếu Ngạn chân chính nói cho hắn biết trên thực tế có chuyện như vậy, hơn nữa còn phát sinh trên người mình, Quách Tề Ngọc cảm thấy đau lòng.

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn sắc mặt của hắn một chút, tiếp tục nói: “Kỳ thực không có gì, cùng ai sống hết đời, cũng không phải là người của đời mình.”

Quách Tề Ngọc rốt cục mở miệng phản bác, “Vậy, cũng không thể nói như vậy, tìm một người yêu thật lòng không tốt hơn sao?”

Mạnh Tiếu Ngạn một tay ôm bé con, một tay nhấc theo hành lý, Quách Tề Ngọc chính mình kéo một va ly hành lý khác, Mạnh Tiếu Ngạn kiểm tra một chút không còn sót đồ vật nào nữa, mới mang theo bọn họ đi đến thang máy, sau đó nói: “Con sẽ không yêu ai nữa.”

Tiếng nói của cậu trầm thấp, Thừa Ân xoay đầu lại, nhóc con đối với vấn đề này vốn như hiểu mà lại không hiểu, hỏi: “Tại sao ạ? Anh không yêu Thừa Ân, cũng không yêu ba sao?”

Đồng ngôn vô kỵ, vừa vặn chạm trúng điểm mấu chốt.

Quách Tề Ngọc sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

Mạnh Tiếu Ngạn cười cợt, nói rằng: “Anh yêu thừa ân, cũng yêu ba ba, yêu cả hai người luôn, Thừa Ân hài lòng chưa?”

Cậu kéo từ “Yêu” hơi dài một chút, ý vị không rõ, Quách Tề Ngọc làm bộ không nghe thấy, không hề động đậy mà nhìn cửa thang máy không ngừng nhảy lên con số.

Thừa Ân hôn một cái lên mặt Mạnh Tiếu Ngạn, “Hài lòng! Em cũng yêu anh, yêu ba!”

Một lát sau, thấy Quách Tề Ngọc không nói lời nào, Thừa Ân có chút bất mãn, nhất định phải bắt Quách Tề Ngọc theo nó làm lời thoại “Tuyên ngôn yêu”, “Ba, sao ba không nói? Ba cũng phải yêu chúng con nha!”

“Thang máy đến!” Quách Tề Ngọc bỏ qua lời thoại này, giành trước tiến vào thang máy.

Mạnh Tiếu Ngạn lập tức cùng tiến lên, Thừa Ân lại không muốn Mạnh Tiếu Ngạn ôm, đứng ở trước mặt Quách Tề Ngọc, ôm lấy bắp đùi của hắn, chất vấn hắn tại sao không chịu nói, “Ba, ba không yêu chúng con sao?”

“… Không phải” Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ.

“Vậy tại sao không chịu nói?” Thừa Ân càng hỏi càng oan ức.

Mạnh Tiếu Ngạn đứng ở một bên, nghiêm túc nhìn con số không ngừng tăng lên, tựa hồ không ảnh hưởng chuyện xảy ra ở bên này.

Quách Tề Ngọc liếc nhìn thẳng vào mắt Mạnh Tiếu Ngạn, sờ đầu Thừa Ân, “Được rồi, ba cũng yêu Thừa Ân.”

Thừa Ân trợn to mắt, tựa hồ còn chờ mong nửa câu sau.

Quách Tề Ngọc không biết bé con cố chấp đến cùng giống ai, thở dài, “Ba cũng yêu anh hai Tiểu Bắc.”

Thừa Ân lúc này mới cười lên, “Con biết mà!”

“Đến rồi, đi thôi.”

Mạnh Tiếu Ngạn đi ra thang máy, Quách Tề Ngọc nắm tay Thừa Ân đang nhảy nhót, đầu cúi xuống không dám nhìn mặt Mạnh Tiếu Ngạn.

Đi vào cửa, Thừa Ân đối với nơi ở của Mạnh Tiếu Ngạn rất tò mò, nhưng bé ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lông, không có chạy loạn.

“Nhà rất lớn.” Quách Tề Ngọc nói.

“Ừ, một người ở, đúng là có hơi lớn thật.” Mạnh Tiếu Ngạn bưng hai ly nước trái cây đi ra.

“Sau này con kết hôn, liền vừa vặn thích hợp.” Quách Tề Ngọc nói rằng.

Sau đó lại sững sờ, nhớ tới Mạnh Tiếu Ngạn theo như lời nói, cả hai không có tí tình cảm nào chỉ vì lợi ích thông gia, còn bị Mạnh Tiếu Ngạn tùy ý nói ra, Quách Tề Ngọc bưng lên ly nước trái cây uống một ngụm, Mạnh gia mang đến cho hắn thay đổi quá lớn.

Mạnh Tiếu Ngạn giống như lơ đãng hỏi: “Sao thế, ba ba cho rằng con đang tự do yêu đương ư?”

Cậu ngồi một bên mở ti vi lên, vừa nói: “Con cho rằng ba ba đều đã biết rồi.”

“Ba làm sao biết được?” Quách Tề Ngọc cúi đầu, nhỏ giọng lúng túng.

“Thừa Ân muốn xem phim hoạt hình gì?” Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.

“Gì cũng được!”

“Vậy coi Chú Mèo Garfield không?” Mạnh Tiếu Ngạn lấy ra đĩa phim.

“Chú mèo Garfield là gì?” Thừa Ân trước đây chưa từng nghe qua, hết sức tò mò.

Mạnh Tiếu Ngạn rất nhanh để đĩa vô, đi tới sờ lên mái tóc mềm mại của nó, “Là một con mèo mập tham ăn lại lười biếng.”

Thừa Ân không hỏi nữa, nó đã bị phim hoạt hình hấp dẫn mất rồi.

Mạnh Tiếu Ngạn nhấc hành lý lên, “Đi thôi, ba ba, vào nhà thu dọn một chút.”

Quách Tề Ngọc vội vã đặt ly nước trái cây xuống bàn, dặn Thừa Ân không được chạy lung tung, sau đó liền đi theo.

(Hết chương 69)