Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 287: Xuất thế chậm mấy trăm năm




Vẻ khiếp sợ lúc trước trên khuôn mặt của tên cầm đầu Dị Giáo cũng thu lại, hắn âm trầm nhìn hai thân ảnh kia, chậm rãi rằng từng chữ nói.

Hỏa Thần cùng Lực Thần liếc mắt nhìn nhau, đều cười cười.

"Ngươi nói là việc này sao?".

Hai người xòe bàn tay ra, pháp lực hiển hiện trong lòng bàn tay, biến thành một tấm gương sáng, mà lúc này, bên trong hai tấm gương sáng là hình ảnh trái chiều nhau. Một tấm gương chính là hình ảnh vội vàng quái dị Ma Thần gần thét điên cuồng la hét, hắc khí ngùn ngụt bao phủ khắp nơi. Một tấm gương sáng khác chính là hình ảnh chư thần đang tập hợp, pháp lực ngút trời, đối diện với quái dị và ma thần.

Dị Giáo lẫn mọi người nhìn hai hình ảnh kia thì con ngươi co rụt lại. Sau đó sắc mặt càng không kìm được giật giật biến sắc, hình ảnh kia chính là chúng thần chuẩn bị đại chiến ma thần và quái dị, bọn họ chỉ là sâu kiến, thấy cảnh đó làm sao không run rẩy cho được.

Hình ảnh này thật sự quá hiếm thấy, thần đứng đầy trời, quang minh và hắc ám đối đầu, chỉ cần chiến tranh xảy ra, chắc chắn là một trận ác chiến, quyết định vận mệnh của cả vũ trụ này.

"Hừ, các ngươi thật sự đánh giá thấp chúng ta. Vị đại nhân chúng ta dù mới có chút khôi phục nhưng không phải đám thần nhỏ nhoi có thể tính toán đến. Mà dù ta có nói các ngươi cũng không hiểu. Diệt Thế Thần, nhanh chóng chịu chết đi. Chúng ta còn có việc quan trọng hơn."

Thanh âm trầm thấp của Lực Thần, tựa như hàm chứa pháp lực vô tận, ầm ầm vang vọng.

Dị Giáo tên kia mi mắt co quắp, trong mắt thoáng hiện qua vẻ hung ác, lạnh giọng nói:

“Hừ, sai thì đã sao! Thần của chúng ta cũng đã sống lại, chúng ta không sợ các ngươi!”

Nghe tiếng mang theo một chút uy hiếp này của hắn, hai mắt của Lực Thần và Hoả Thần đều híp lại, trong con ngươi thoáng hiện vẻ băng hàn thấu xương.

“Một kẻ chưa đến thần mà đã mạnh miệng!”

Tiếp sau đó, bọn họ trực tiếp dùng hành động để đáp lại, năm ngón tay của Lực Thần chậm rãi nắm chặt, một cỗ pháp lực kinh khủng hội tụ ở nắm đấm của hắn.

Nhìn cảnh này, đông đảo Dị Giáo đều là sắc mặt kịch biến, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.

"Ha...ha...Ha.., thú vị!"

Ở phía trước đám người Dị Giáo, một thân áo bào trắng Diệt Thế Thần có chút hứng thú nhìn cảnh này, sau đó ánh mắt của hắn dừng lại trên người Hoả Thần, Lực Thần, cười nói:

"Hai người các ngươi, ngược lại mạnh hơn những kẻ dưới kia không ít! Có điều ngươi vẫn yếu hơn Hoả thần đời trước của Đại Hoang. Có vẻ như các ngươi thành thần ở thế giới của mình không lâu, các ngươi thật sự nghĩ rằng có thể thắng ta sao?"

Đám người Dị Giáo không nhìn ra được hai vị thần trước mắt nông sâu thế nào, thế nhưng trong mắt Diệt Thế Thần lại có thể cảm ứng được, pháp lực ẩn chứa trong cơ thể Hoả Thần và Lực Thần mạnh hơn nhiều so với đám người Lão Cường.

Ánh mắt của Hoả Thần và Lực Thần cũng dừng lại trên người Diệt Thế Thần, đối với kẻ này, cho dù là hai người bọn họ, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc rất nhiều.

"Nói vậy, vị này chính là người đã khiến Hoả Thần và các thần khác của Đại Hoang dùng sinh mạng làm giá lớn mới có thể tiêu diệt đây sao? - Diệt Thế Thần chăng?" Hoả Thần chậm rãi nói.

Diệt Thế Thần cười nhạt một tiếng, hai mắt hắn tựa như hắc động, cắn nuốt vạn vật:

"Hoả Thần kia, năm đó ta cũng là có chút coi thường hắn, chỉ có điều ta cũng không ngờ tới, ở Đại Hoang này cũng có thể xuất hiện nhân vật như vậy!"

Lực Thần thân thể nguy nga, tựa như kình thiên sơn nhạc, thanh âm tỏ ra vô cùng trầm ổn nói:

“Thế giới ta, thiên kiêu vô số, còn Đại Hoang thì ta không biết rõ nhưng ta biết một việc, nếu ngươi xuất thế chậm mấy trăm năm, năm đó có Hoả Thần Đại Hoang có thể diệt ngươi, trăm năm nữa, tự nhiên cũng sẽ có người đủ sức diệt ngươi một lần nữa. Ngươi có tin không?"

"A?"

Thiên tà thần hơi nhíu mày, cười như không cười nhìn chằm chằm Hoả Thần và Lực Thần, nói:

"ồ, có vẻ như các biết một số việc của Đại Hoang. Ta mới sống lại thật sự không hiểu rõ việc gì đang xảy ra nhưng ta lại muốn xem một chút, sau khi Hoả Thần Đại Hoang vẫn lạc, các ngươi, những vị thần mới xuất thế có đủ sức không?"

Hoả Thần thản nhiên cười một tiếng, nói: "Ngươi khinh thường các thế giới như vậy, chẳng qua là vì cảm thấy các thế giới quanh đây không ai đạt đến cảnh giới kia mà thôi? Hình như ngươi cũng không phải sinh ra ở Đại Hoang phải không? Chỉ có mấy tên từ bên ngoài đến mới có lời nói tự tin như vậy."

Diệt Thế Thần con ngươi hơi co rụt lại, thần sắc lần đầu tiên xuất hiện chút biến hóa, hắn nhìn chằm chằm Hoả thần, nói: "Các ngươi vậy mà biết cảnh giới kia?"

“Chúng ta, kể cả ngươi cũng chỉ là Hạ vị Thần, thậm chí chưa đạt đến đỉnh phong ở thế giới này mà thôi, nhưng mà siêu thoát Hạ Vị Thần, lại là một phen thiên địa mênh mông khác". Hoả Thần ung dung nói.

Đám người Lão Cường và Dị Giáo nghe vậy, thần sắc đều chấn động, không dám có chút phân tâm, từng câu từng chữ của Hoả Thần đều ghi tạc trong lòng, bởi vì bọn họ đang nghe đến cấp bậc của các vị Thần.

Cảnh giới Hạ Vị Thần đã được nhắc đến trong một số sách cổ, nhưng không ai rõ siêu thoát Hạ Vị Thần là ý vị gì.

"Mà cái cảnh giới siêu thoát Hạ Vị Thần kia, cũng lại không phải thần bí khó lường gì, nhắc tới cũng là rất đơn giản, chỉ là cần một cái cơ hội mà thôi."

Hoả THần cười nhạt một tiếng, nói:

"Mà cái cơ hội đó chính là..."