Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1602: C1602: Đại phiền toái




“Dao Dao để ý tới thanh danh của ta như vậy, vì Dao Dao, ta cũng sẽ không làm nó có vết nhơ.” Ôn Đình Trạm mỉm cười nói, “Ta đều đã sắp xếp, Dao Dao không cần lo lắng. Nhưng thật ra Dao Dao trước khi tới Mạc Bắc, giúp ta tìm một người.”

“Ai?”

Dạ Dao Quang chưa từng nghĩ đến, Ôn Đình Trạm thế nhưng nhờ nàng đi tìm Mang thị. Nguyên lại Mang thị cùng Hoàng Nhận sau khi hòa ly, Ôn Đình Trạm liền giấu người đi, hơn nữa cũng không xa, cách nha môn tri phủ bọn họ hai con phố nhỏ.

Đi tới Tây Ninh, Dạ Dao Quang nhìn bá tánh đang đứng vây quanh quan phủ Tây Ninh, trong lòng nàng có chút hụt hẫng. Những người này Dạ Dao Quang tin tưởng bọn họ thật tình vì Ôn Đình Trạm, có người Hán, cũng có Tàng dân, còn có những bá tánh từ danh tộc khác, bọn họ đều hiện ra trạng thái bãi công. Có lẽ trước khi Ôn Đình Trạm tới, thật sự mỗi đời tri phủ đều không dám khiêu chiến quyền uy, Hoàng Kiên lại biểu hiện quan tâm quá tới bọn họ, thế cho nên Ôn Đình Trạm kết thúc chức trách, lại được bọn họ khắc sâu sự biết ơn từ trong tâm khảm.

Nhưng Dạ Dao Quang biết bọn họ cũng không biết sự nhiệt tình cùng cảm xúc của mình lại bị Hoàng Kiên lợi dụng, người dân thường không dễ tụ tập nháo sự, trừ phi có người kích động, mà lý do kích động phải liên quan tới ích lợi mật thiết của bọn họ. Nhất chiêu này của Hoàng Kiên thực độc, những người dân này để ý Ôn Đình Trạm như vậy, chẳng những Hoàng Kiên có lý do buộc Ôn Đình Trạm đi tới thành lâu Hải Tây phủ tự thuật tội trạng cấu hại Hưng Hoa Đế, còn làm Hưng Hoa Đế nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang tư tâm tập hợp lực lượng, chỉ sợ đổi lại người khác là vua một nước cũng khó chịu đựng thần tử có nhân tâm như thế.


Vô hình bên trong, lại đào cho Ôn Đình Trạm một cái hố. Hoàng Kiên khẳng định nghĩ đến vạn nhất hắn thật sự thất bại, Ôn Đình Trạm bởi vậy cũng không thể nếm hết trái ngọt.

“Phu nhân, ngài đã tới.” Mang thị tựa hồ đã chờ lâu ngày.

“Ngươi biết được ta sẽ đến?” Dạ Dao Quang có chút nghi hoặc.

“Ngày đó Hầu gia nhận lời làm chủ cho thiếp thân, thoát ly Hoàng gia, thiếp thân sẽ vì Hầu gia làm một chuyện.” Mang thị cười nói với Dạ Dao Quang, “Hầu gia nói, thiếp thân an tâm chờ đợi ở chỗ này, tới ngày Tây Ninh phủ loạn, phu nhân tất sẽ tới cửa, dẫn thiếp thân đi thực hiện lời hẹn ngày đó.”

“Sớm như vậy……” Dạ Dao Quang sửng sốt, khi đó còn rất sớm, hai năm trước, bọn họ làm khách trong nhà Hoàng Kiên, Ôn Đình Trạm liền đem quân cờ Mang thị này mai phục sẵn, hơn nữa dự kiến trước cả tình cảnh hiện tại.

“Hầu gia tính toán tính toán như thần.” Mang thị khen.

Ánh mắt Dạ Dao Quang lập lòe, nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi trước khi đến đây, nếu đây đều là cục diện Ôn Đình Trạm đã lường trước, giải quyết hậu quả tốt nhất thế nào hắn tất nhiên rõ ràng hơn nàng, thu liễm tâm thần: “Ngươi cũng biết ta muốn đưa ngươi đi gặp ai?”

“Hoàng Nhận.” Mang thị trả lời.


Dạ Dao Quang không nghĩ tới Mang thị đoán rất chuẩn, hơn nữa nhìn biểu tình của Mang thị, tựa hồ không có sự miễn cưỡng, tuy rằng người nhà Mang thị đều bị Hoàng Kiên hại chết, nhưng hết thảy này đều liên quan tới Hoàng Nhận, Mang thị đối với Hoàng Nhận chỉ sợ tình cảm phức tạp, đổi lại là Dạ Dao Quang, nàng cảm thấy cả đời này nàng không muốn gặp lại nam nhân làm nàng thống khổ như thế.

Phảng phất biết được suy nghĩ trong lòng của Dạ Dao Quang, Mang thị mở miệng nói: “Lúc Hầu gia đưa thiếp thân đến nơi này, cho thiếp thân suy nghĩ kỹ, thiếp thân rốt cuộc hận cái gì, muốn cái gì, ngày sau vì lý do gì mà sống. Ta ở nơi này, ban đầu còn có một đôi lão nhân, ta đã từng cho rằng bọn họ là phu thê. Ba tháng trước bà bà kia qua đời, ta mới biết được bọn họ kỳ thật không phải phu thê, mà là thúc tẩu. Nhưng bọn họ thời niên thiếu yêu nhau thật lòng, chẳng qua tạo hóa trêu người, lão bà bà không biết người khuynh tâm là ai đã bị cho mẹ gả cho ca ca người đó, từ đấy bọn họ phải ngẩng đầu không thấy nhau. Hai người tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, cùng dưới mái hiên sống nửa đời người, bà cũng không dám nắm tay ông, tới khi trượng phu của bà qua đời, nếu người bà ấy khuynh tâm không phải tiểu thúc của chính mình, bà còn có thể tái giá. Lời người đời đáng sợ, bọn họ cứ như vậy phí thời gian cả đời….”

Mang thị kể xong câu chuyện này, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng xoay người nhìn Dạ Dao Quang: “Phu nhân, ta kỳ thật là đứa con gái bất hiếu, ta hận hắn, thế nhưng hai năm thời gian trôi qua liền biến mất gần như không còn, ta gần đây mỗi ngày đều mong hắn sống tốt. Hầu gia đã từng hỏi ta, nếu có một ngày, cho hắn cũng cho ta một cơ hội, hắn có thể vì ta báo thù, ta có thể tha thứ cho hắn hay không, có thể cùng hắn tiếp tục tiền duyên hay không….”

“Tự mình báo thù cho ngươi?” Dạ Dao Quang không thể tưởng tượng, kẻ thù Mang thị là Hoàng Kiên, Ôn Đình Trạm đây là muốn Hoàng Nhận giết cha!

“Phu nhân cũng thấy không có khả năng, ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng. Hắn có lẽ sẽ vì ta hận phụ thân hắn, nhưng hắn tuyệt không phỉa người có thể sát phụ.” Mang thị cười, “Nhưng Hầu gia nói với ta, chỉ cần phu nhân đến đưa ta đi gặp hắn, ta chỉ cần khuyên hắn đi gặp Hầu gia một lần, không cần nhiều lời nói cái gì, mộng đẹp của ta sẽ thành sự thật.”

Báo thù a, khát vọng lớn nhất cả đời này của nàng, chính là nàng cùng người yêu thương ở cạnh nhau. Không thể phủ nhận, sau khi nàng theo dõi câu chuyện của đôi lão nhân gia, tâm nàng thật sự động, nàng thậm chí bắt đầu tưởng tượng. Nàng cùng Hoàng Nhận không phải tạo hóa trêu ngươi, cũng không phải Hoàng Nhận sau khi dụ dỗ vứt bỏ nàng, bọn họ là lương tình tương duyệt a. Sai chính ở hắn là chi tử con nhà quyền quý, mà nàng lại là tiểu nữ thấp kém, không môn đăng hộ đối, ít nhất cho tới bây giờ, Hoàng Nhận thật sự chưa làm gì để xin lỗi chuyện của nàng, hắn cùng nàng giống nhau ở chỗ đều sống trong đau khổ. Biết được nàng bị người khác cưỡng bức, hắn vẫn như cũ không ghét bỏ nàng, trân trọng nàng. Nhưng trong lòng nàng đã mang khúc mắc, không muốn hắn chạm vào, hắn cũng chỉ biết trong lúc lòng nàng có vết khảm, chưa từng cưỡng bách nàng, thậm chí sinh áy náy vì bản thân không thể bảo vệ tốt cho nàng, chưa thể coi nàng là viên minh châu nâng niu trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ bọn họ muốn phí thời gian, tới khi vào quan tài mới có thể bước qua vết khảm này?


Dạ Dao Quang đã biết Ôn Đình Trạm muốn làm gì: “Nếu ngươi biết ý đồ ta đến đây, ta hiện tại liền đưa ngươi đi Hải Tây, ngươi đem cái này ăn vào đi.”

Dạ Dao Quang đưa một viên đan dược cho Mang thị, đây là mê dược, Mang thị là nữ nhân bình phàm, Dạ Dao Quang cũng không muốn dọa đến nàng, mang theo nàng bay tới bay lui, không bằng cho nàng một giấc ngủ, ngủ dậy liền nhìn thấy người muốn thấy.

Mang thị không do dự nuốt xuống, qua thời gian mấy cái hô hấp liền mềm xuống. Dạ Dao Quang ôm lấy thân mình Mang thị, thả hướng hướng Hải Tây mà đi, bất động thần sắc đem nàng vào trong phòng Hoàng Nhận. Dạ Dao Quang muốn tới nhà lao gặp Ôn Đình Trạm, hỏi hắn một câu, nhưng ở giữa không trung liền quay đầu, chung quy không đi vào, vội vàng bay vút hướng Mạc Bắc.

Cũng may Dạ Dao Quang không trì hoãn nhiều thời gian tới Mạc Bắc, bởi thời điểm nàng cùng Tang Cơ Hủ và Càn Dương hội hợp, sắc mặt Tang Cơ Hủ nghiêm trọng nói cho Dạ Dao Quang: “Tỷ tỷ, đặc tế lãng bên cạnh đại vương tử là sư thúc của ta!”

“Sư thúc ngươi?” Dạ Dao Quang ngẩn ra, “Phản đồ Miêu tộc?”