Quái Phi Thiên Hạ

Chương 568: Khó bề phân biệt




Tạ thị cũng không làm ra vẻ liền ngồi xuống, Dạ Dao Quang ngồi bên cạnh nàng.

"Ta còn chưa cảm ơn Dạ cô nương, nếu không có Dạ cô nương nhắc nhở, chỉ sợ ta sẽ tạo ra một tội lớn." Trong ánh mắt của Tạ thị lộ ra vẻ cảm kích.

Dạ Dao Quang biết được ý Tạ thị muốn nói việc Liễu Hợp Triều đến tìm bọn họ vào năm ngoái, tìm cô bói một quẻ, quẻ Minh Di ngày Giáp Thìn, thê tử bị thương. Cô thấy Liễu Hợp Triều cũng không nói gì quá đáng, ngược lại còn có ý nhắc nhở nên cô cũng đáp lại, nhắc nhở Liễu Hợp Triều vài câu. 

"Đại phu nhân không cần cảm ơn, cho dù ta không nhắc nhở thì đại phu nhân cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ." Trên quẻ có sự trợ giúp của Thanh Long, Tạ thị có sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.

"Nếu không có Dạ cô nương nhắc nhở, chắc chắn ta sẽ không lo đến tính mạng, có ai lại nguyện ý để bản thân mình bị thương chứ? Cho nên ta vẫn phải cảm ơn Dạ cô nương." Tạ thị mỉm cười nói:

"Ta sinh ra ở Tạ thị Mân Nam, lúc trước ta đã gặp qua không ít kỳ nhân địa sư, tổ phụ của ta rất hứng thú với chuyện này, thậm chí ông còn nghiên cứu về nó. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trong đạo này có một nữ nhi trẻ tuổi như cô, hơn nữa lại có bản lĩnh lớn như vậy." 

"Mỗi một đạo trên thế gian này luôn có người có chút thiên phú nổi bật." Dạ Dao Quang trả lời qua loa.

"Vì vậy từ chuyện linh nghiệm này, ta vẫn luôn hiếu kỳ cô là người như thế nào." Tạ thị nói, nàng cẩn thận nhìn Dạ Dao Quang rồi mới cười nói:

"Thật không ngờ, ta vốn tưởng rằng Dạ cô nương là một người thâm trầm, ít nói và có chút kỳ quái." 

Dạ Dao Quang không khỏi mỉm cười: "Đại phu nhân nghĩ ta như vậy cũng là hợp tình hợp lý, trong đạo này đa số mọi người đều có tính cách như thế, một bộ phận còn lại đều là giả vờ cao thâm, rực rỡ như đóa hoa sen nhưng nếu không có bản lĩnh lớn thì chắc chắn tất cả đều là kẻ lừa gạt."

"Đúng vậy." Tạ thị gật đầu.

"Ta tới tìm cô, ngoại trừ tự mình nói lời cảm ơn ra, ta còn có một chuyện muốn nói với cô." 

"Đại phu nhân mời nói." Thái độ của Dạ Dao Quang trở nên nghiêm túc, bởi vì cô có cảm giác Tạ thị muốn nói chính sự.

"Là về chuyện của tiểu cô." Tạ thị nói xong liền nhìn sắc mặt của Dạ Dao Quang, nàng thấy cô không có phản ứng lớn rồi mới nói tiếp:

"Năm trước sau khi phu quân trở về phủ đã nói chuyện tiểu cô chết cho ta biết, một năm nay ta vẫn luôn ở cùng mẫu thân để chăm sóc phụ thân. Không phụ sự gửi gắm của phu quân, ta đã tra được một ít manh mối." 

Dạ Dao Quang không nói gì, cô chỉ nghiêm túc lắng nghe.

"Chuyện này cực kỳ phức tạp." Tạ thị nhíu mày suy nghĩ một lát mới nói:

"Năm đó mẫu thân phái người đưa tùng bách cho tiểu cô, người đi là tâm phúc của mẫu thân, người này đã mất vì bệnh năm năm trước." 

"Năm năm trước sao?" Dạ Dao Quang khẽ híp mắt lại, Liễu thị cũng qua đời năm năm trước.

"Đúng vậy, năm năm trước." Tạ thị gật đầu.

"Ta và phu quân đều phái người đi điều tra, người này chết cũng không kỳ lạ, lúc hắn còn sống chưa chắc đã biết được chuyện này." 

"Không biết sao?" Dạ Dao Quang sửng sốt, nhưng cô tin tưởng Tạ thị không hề nói dối. Bọn họ khác với Liễu Cư Yến, so với những người khác ở Liễu gia, Liễu thị là muội muội ruột của Liễu Hợp Triều, Dạ Dao Quang tin Liễu Hợp Triều cũng muốn biết ai mới thật sự là người đã hại chết Liễu thị.

"Ta và phu quân âm thầm đi điều tra những người thân thiết vào năm đó, chúng ta tra ra được là người của ngũ muội." Liễu thị vừa nói vừa giải thích cho Dạ Dao Quang biết những thành viên trong Liễu gia.

"Ngũ muội là đích nữ của đại bá, nàng ta lớn hơn tiểu cô một tuổi, trước đây hai người không hợp nhau. Sau khi ngũ muội xuất giá thì người này đã trở thành của hồi môn của nhị muội, một thời gian sau, ngũ muội thường trở về nhà mẹ đẻ, dù sao cũng là chuyện của đích tôn, chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều nhưng người này cũng đã qua đời hai năm trước." 

"Đều chết hết?" Dạ Dao Quang nhướng mày.

"Vị cô cô này được gả đến đâu?"

Tạ thị vừa nghe Dạ Dao Quang hỏi vậy, nàng liền cười tán thưởng, ngũ cô của Liễu gia là nữ, tất nhiên sẽ không dễ dàng gặp gỡ người khác, hành sự cũng không may mắn như Sở tam nương. Thời đại này có không ít người tu luyện và kỳ môn, nhưng bọn họ thích độc lai độc vãng (*), người theo đuổi danh lợi cũng không nhiều, số ít người đi theo danh lợi hầu như đều là gà mờ. 

Người tu luyện chân chính đều hiểu rõ nhân quả luân hồi vô tận, càng liên quan đến nhiều chuyện thì nhân quả báo ứng lại càng nhiều và ảnh hưởng đến chuyện tu luyện, nhưng cũng có người không phải là người tu luyện, mà chính là kỳ môn dị sĩ. Những người này đều vô cùng cao ngạo, mặc dù thân phận của Liễu ngũ cô không thấp nhưng một phu nhân như nàng ta không thể dễ dàng tiếp xúc với nam nhân bên ngoài. Nếu Liễu ngũ cô thật sự làm như vậy, tất nhiên phải được nhà chồng thông qua, đây mới là nguyên nhân Dạ Dao Quang muốn hỏi. Có thể suy nghĩ cẩn thận đến nguyên nhân này, chứng tỏ Dạ Dao Quang vô cùng quen thuộc với việc trong nhà, đây là một điều kiện cần thiết và đủ tư cách để làm chủ mẫu.

"Ngũ muội được gả đến Tề gia ở phủ Ứng Thiên nên phu quân cũng dễ dàng điều tra, chúng ta có thể chắc chắn cho dù là ngũ muội hay Tề gia đều chưa từng tiếp xúc với địa sư." Tạ thị nói vô cùng chắc chắn, chuyện này nhất định bọn họ đã đi dò xét rất cẩn thận và đã xác nhận.

"Người bên cạnh ngũ cô có thể không phải là người của nàng ta?" Dạ Dao Quang suy nghĩ, nếu là khả năng này thì chuyện này thực sự rất phức tạp, người đã chết, phải điều tra thế nào để biết được lúc còn sống hắn ta là ai. 

"Phu quân cũng suy đoán như vậy." Tạ thị thở dài nói:

"Dù gì thì ngũ muội cũng là người trong nhà, sắp xếp một người ở bên cạnh nàng cũng không quan trọng, người này là của hồi môn đi theo ngũ muội, vậy người này cũng sẽ không chọc vào Liễu gia nên điều tra vô cùng khó khăn. Nhưng thật sự Liễu gia không nhất quyết muốn dồn tiểu cô vào chỗ chết, nếu là đại bá và tổ phụ thì sẽ không chờ đến năm năm trước mới ra tay."

"Ta biết rõ." Dạ Dao Quang gật đầu, nếu Liễu Cư Mân hay Liễu lão gia cảm thấy Liễu thị sống ở thế gian này là sỉ nhục của Liễu gia, nhất định Liễu thị phải chết thì tuyệt đối sẽ không đợi lâu như vậy mới ra tay. Nếu nói lúc ở quận Dự Chương sợ người khác hoài nghi, như vậy Liễu thị trở về thôn Đỗ Gia cũng đã gần mười năm rồi mới ra tay thì cũng không đúng. 

"Ta và phu quân vẫn tiếp tục điều tra nhưng trong thời gian này có lẽ chúng ta sẽ có chỗ sơ suất, sau này nếu có tin tức chắc chắn ta sẽ thông báo cho cô." Tạ thị nói xong liền đứng lên.

"Thời gian không còn sớm, ta về trước đây."

Dạ Dao Quang tự mình tiễn Tạ thị một đoạn, nàng ta là con dâu, nàng không thể ở lại quá lâu rồi để mẹ chồng ở một mình, cho dù nàng lấy cớ đi tìm cô nhưng cũng phải có giới hạn. 

Dạ Dao Quang tiễn Tạ thị, cô cũng không trở về ứng phó với Hạ thị. Cô cúi đầu suy nghĩ về tin tức mà Tạ thị đã cho cô biết, cô cứ tập trung đến xuất thần, ngay cả khi Ôn Đình Trạm xuất hiện sau lưng cô mà cô cũng không biết.

Mãi đến khi cô lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy có thêm một bóng người dưới hồ nước ở hoa viên, lúc này cô mới nhìn Ôn Đình Trạm: "Đứng bao lâu rồi mà chàng cũng không phát ra một tiếng động thế?"

"Vừa mới đến, ta thấy nàng xuất thần nên không làm phiền." Ôn Đình Trạm cười nhẹ nhàng. 

"Vừa rồi nàng đang suy nghĩ gì vậy?"

***

(*) Độc lai độc vãng: Là chỉ người vô cùng độc lập và chỉ thích hoạt động một mình.