Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 15: Dập đầu và không thành tâm




Vì vậy, trong phần lớn bình luận an ủi và dò hỏi Vương Tiểu Khê đã xảy ra chuyện gì, có một bình luận âm dương quái khí trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Ỷ kiếm túy thiên thương: “Cậu không thành tâm.”

Một đám fan nam không rõ chân tướng dồn dập truy hỏi cái tên âm dương quái khí này.

—— “Lời này có ý gì?”

—— “Tây Môn Xuy Tuyết?”

—— “Chủ thớt giải thích một chút đi? Nói chuyện một nửa dễ khiến người ta hiểu lầm.”

Vương Tiểu Khê đăng weibo oán giận xong, chim non dường như đã xem phòng ký túc xá là nhà bay ra từ trong hộp giấy, đâm đầu vào trong ngực Vương Tiểu Khê, mắt đậu đen nguyên khí dồi dào mở tròn xoe, kêu lên: “Chíp chíp!”

Chíp chíp muốn ăn sâu nhỏ!

Vương Tiểu Khê nhớ tới việc con chim gián điệp này dẫn Lý Lan Phong tìm tới phòng của mình, trong lòng tức giận, càng ngày càng bạo, không chỉ không đút sâu nhỏ, còn một tay cầm lấy chim non, một tay khe khẽ kéo nhúm lông ngốc trên trán nó, trợn to mắt ra vẻ hung ác nói: “Túm lông mày nè, cho mày mật báo!”

Lý Chíp Chíp bị ba ba đánh đập lại răn dạy ưu thương bay trở về hộp giấy.

Vương Tiểu Khê thở dài, cầm điện thoại di động lên mở weibo ra lướt bình luận, muốn rút lấy một chút ấm áp của nhân gian, nhưng mà còn chưa xem mấy dòng lại đột nhiên gặp được cái ID Ỷ kiếm túy thiên thương, sợ đến độ xém chút vứt điện thoại xuống giường.

Hắn làm sao tìm được weibo của mình!? Vương Tiểu Khê dùng tốc độ tay như sấm sét xóa đi cái weibo vừa rồi, đồng thời đăng một status mới nỗ lực mất bò mới lo làm chuồng: “Người làm hỏng việc, thì nhất định phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm, quá trình gánh vác trách nhiệm làm tôi vui vẻ, cũng dạy tôi trưởng thành.”

Quả thực dối trá đến độ khó có thể hình dung.

Tất cả những người hâm mộ nhìn thấy dồn dập ha ha ha dưới cái status này, cũng dò hỏi Vương Tiểu Khê có phải là bị phụ huynh bắt gặp không.

Đăng xong weibo dối trá, Vương Tiểu Khê lúng túng mặt đỏ tới tận mang tai inbox cho Ỷ kiếm túy thiên thương: “Ca ca, vừa nãy em bị choáng, đăng lung tung, anh đừng trách.”

Inbox xong, Vương Tiểu Khê nhấn vào weibo Lý Lan Phong muốn điều tra tình hình quân địch, cũng muốn gì có đó thuận lợi phát hiện được địch tình —— cái status mới nhất của Lý Lan Phong là một tấm hình, trong bức hình có một quyển sổ, quyển sổ mở ra hai trang viết đầy chữ lít nha lít nhít, mà ghi chú của bức hình là “ghi thù”.

Trái tim nhỏ của Vương Tiểu Khê sợ đến lộp bộp một tiếng, vội mở bức hình lên kiểm tra, chỗ đề cập đến tên người trên sổ bị đánh mã, những phần còn lại thì rất rõ ràng, kiểu chữ của Lý Lan Phong ngay thẳng mạnh mẽ, nhưng nét chữ ngay thẳng mạnh mẽ ấy lại ghi chép mấy nội dung cực kỳ hẹp hòi ——

“X giờ ngày x tháng x năm 20xx, xxx nói cậu ta gặp ác mộng rất sợ sệt, muốn mình ôm cậu ta hát cho cậu ta nghe, dỗ cậu ta ngủ. (trong quá trình trò chuyện gửi một icon bĩu môi lau nước mắt)”

“X giờ ngày x tháng x năm 20xx, xxx nói cậu ta không biết bơi, muốn lần sau gặp mặt nhờ mình dạy cậu ta bơi lội, còn nói sẽ mặc đồ bơi cho mình xem. (trong quá trình trò chuyện gửi một icon má đỏ che mặt)”

“X giờ ngày x tháng x năm 20xx, xxx nói cậu ta làm cơm ăn rất ngon, muốn chờ có cơ hội tự tay nấu cơm cho mình ăn, cũng sử dụng ngôn ngữ mờ ám ám chỉ mình cơm nước xong có thể ‘ăn’ cậu ta. (trong quá trình trò chuyện gửi icon hai đứa trẻ dính vào nhau cọ tới cọ lui)”

“X giờ…”

Thật sự chính là ghi thù theo nghĩa đen, ghi chép thù hận, không sai lệch.

Cũng may Lý Lan Phong chưa bao giờ đăng ảnh selfie hoặc mấy thứ có dinh dưỡng khác trên weibo, đa phần chỉ là dạo tin tức hoặc video hài ha ha một chút, cho nên không có ai để ý đến hắn, cái weibo ghi thù này hắn đăng lên đã một lúc, vẫn 0 bình luận 0 like.

“A a a a a hắn điên rồi sao!?” Vương Tiểu Khê kinh sợ như cún con, sợ đến độ trong tích tắc từ năm ngón tay cầm điện thoại di động đổi thành dùng hai ngón kẹp lấy đầu điện thoại, chỉ lo không cẩn thận trượt tay nhấn like.

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ…” Vương Tiểu Khê tự mình lẩm bẩm hai tay vò mặt nửa phút, lập tức trầm ổn triển khai tự cứu, gửi wechat cho Lý Lan Phong: “Ca ca, em nhìn thấy cái status ghi thù của anh rồi, không phải anh thật sự muốn em diễn lại một lần chứ… xin buông tha, dập đầu với anh.”

Sau đó gửi một cái icon dập đầu bái lạy.

Đúng, “trầm ổn triển khai tự cứu” của Vương Tiểu Khê chính là đủ kiểu bán manh xin tha với Lý Lan Phong.

Lý Lan Phong nói như hiển nhiên: “Đương nhiên là muốn cậu diễn lại một lần.”

Vương Tiểu Khê lại gửi một icon lệ rơi đầy mặt dập đầu bái lạy, nói: “Ca ca xin buông tha, em dập đầu cho anh, từ phòng của em dập đầu đến tận phòng của anh có được không?”

Lý Lan Phong ở trong căn phòng cách đó hơn hai mươi mét cầm điện thoại di động nhìn thấy tin này suýt nữa cười ra tiếng, nhưng chẳng biết vì sao, sau khi tâm tình trở nên sung sướng hơn một chút, trái lại hắn càng muốn bắt nạt Vương Tiểu Khê hơn.

Vì vậy Lý Lan Phong cự tuyệt như chặt đinh chém sắt: “Không được, mỗi tuần tôi đều chọn một ngày đi bơi lội, hôm nay không có tâm trạng, ngày mai cậu đi theo tôi”

Vương Tiểu Khê gửi qua một sự im lặng tuyệt đối, lấy làm một chút kháng nghị nhỏ bé: “…”

Lý Lan Phong: “Là trước đây tự cậu nói muốn mặc đồ bơi cho tôi xem, còn muốn tôi dạy cậu bơi lội, tôi chỉ thực hiện yêu cầu của cậu thôi, hi vọng cậu đừng lật lọng.”

Mặt Vương Tiểu Khê viết đầy chữ tuyệt vọng: “Ca ca, là đồ bơi kiểu nữ sao?”

Lý Lan Phong: “Nếu cậu không sợ bị vây xem thì, được.”

Tuy Lý Lan Phong không nhìn thấy, nhưng Vương Tiểu Khê vẫn sợ đến độ lắc đầu lắc ra cả tàn ảnh, tay gõ chữ như bay: “Không không! Em đột nhiên thiểu năng thuận miệng nói thôi, em mặc kiểu nam!”

Bỏ điện thoại di động xuống, đầu tiên là Vương Tiểu Khê lăn qua lăn lại ở trên giường phát điên một lát, xong lập tức bò xuống giường, mặc dù cậu không biết bơi nhưng cuối tuần có lúc được Vương Đại Hải dắt ra bờ biển chơi, cho nên trang bị bơi lội vẫn đầy đủ. Mắt Vương Tiểu Khê rưng rưng lấy quần bơi ra từ trong tủ quần áo, mũ bơi, kính bơi, còn có một cái phao bơi cá mập nhỏ dẹp lép xếp lại thành khối, đặt lên bàn thuận tiện ngày mai lấy dùng.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng dụng cụ rồi, Vương Tiểu Khê lấy ra một cái mặt nạ vitamin làm căng da từ trong túi mỹ phẩm dưỡng da chuyên dụng của cậu, đau thương nằm lại trên giường đắp mặt, sợ mình mặt mày ủ rũ sẽ sầu ra nếp nhăn.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Khê chịu nhục đúng hẹn đi đến bể bơi trong S đại, thời gian này rất ít người đến bơi lội, ngày xuân ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất diện tích lớn chiếu rọi vào, phản chiếu sảnh trước bể bơi thành trong suốt, giống như một cốc thủy tinh đổ đầy ánh nắng.

Lúc Vương Tiểu Khê mang theo túi đồ dùng bơi lội nhồi đầy đi vào bể bơi, Lý Lan Phong đã chờ ở đó, hai tay hắn ôm ngực, đeo chéo một balo trên một bên vai, tư thế tiêu sái dựa vào một cột trụ hành lang, áo khoác vận động rất có cảm giác thiếu niên trên người tùy tiện mở ra, làm cho hắn thoạt nhìn cực kỳ đẹp trai, phút chốc Vương Tiểu Khê vào cửa, tầm mắt hắn liền đóng chặt ở trên người Vương Tiểu Khê, tựa như đang dùng niệm lực điều khiển Vương Tiểu Khê đi tới.

“Ca… ca ca, em đến rồi.” Vương Tiểu Khê mất tự nhiên đi tới, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Lan Phong gần như không dám nâng mắt lên.

Lý Lan Phong hừ lạnh một tiếng, xoay cổ tay lấy ra điện thoại di động vẫn luôn nắm trong tay, nhẹ nhàng chọt một cái trên màn hình, dùng giọng điệu trách cứ kẻ đến muộn nói: “Chúng ta hẹn 9 giờ rưỡi.”

Vương Tiểu Khê vội lấy điện thoại ra nhìn: “Là 9 giờ rưỡi mà, vừa vặn.”

Lý Lan Phong kéo dài giọng: “Ồ?”

Âm cuối tiếng ồ này vẫn còn lưu lại ở trong không khí, 9:30 trên màn hình điện thoại của Vương Tiểu Khê liền nhảy tới 9:31, Vương Tiểu Khê yên lặng, cứng đờ ngưỡng mặt lên: “Ây… không phải chứ?”

“Điện thoại của tôi là giờ Bắc kinh.” Lý Lan Phong nói, mặt không thay đổi xoay điện thoại về hướng Vương Tiểu Khê, mà trên màn hình, rõ ràng là một cái đồng hồ báo giây!

Biểu cảm của Vương Tiểu Khê cứng lại ở trên mặt, ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai tỏa khí đen của Lý Lan Phong: “…”

Mặt mũi đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc bị mình chọc điên rồi.

“Đến muộn 25.69 giây, ” vẻ mặt Lý Lan Phong cứng ngắc cứ như đang làm thí nghiệm vật lý, “Có điều từ trước đến giờ lòng dạ tôi rộng rãi, ngoại lệ bỏ số lẻ cho cậu, tính 25 giây.”

Hẹn hò lấy đồng hồ báo giây để tính giờ rốt cuộc rộng lòng chỗ nào!? Vương Tiểu Khê giận mà không dám nói gì, lén lút phồng má lên khoảng một cm, lấy làm kháng nghị nho nhỏ.

“Tôi ghi sổ trước.” Lý Lan Phong sâu xa nói, “Sau này lại nghĩ phải phạt cậu thế nào.”

Con ngươi Vương Tiểu Khê gần như trừng muốn lòi ra khỏi mắt: “Chỉ đến muộn 25 giây mà đáng bị phạt sao?”

Lý Lan Phong cong môi, lộ ra một nụ cười nghề nghiệp giả lả với Vương Tiểu Khê: “Thế nào?”

Vương Tiểu Khê vừa nhìn thấy cái biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười này liền hốt hoảng đến run rẩy, lập tức cười khoe nguyên hàng răng trắng, hai tay chắp trước ngực dối trá tán tụng: “Không, chỉ là cảm thấy sinh viên khoa học tự nhiên mấy anh thật nghiêm cẩn, cực kỳ tuyệt.”

Quái thú Phong Phong bị ánh sáng đáng yêu của nhóc Ultraman bắn trúng, cười giả tức khắc chuyển hóa trở thành cười thật, Lý Lan Phong vội quay mặt đi, vừa xoay người đi đến phòng thay quần áo vừa cường điệu từng chữ một: “Đi thôi, đi thay quần bơi cậu đặc biệt mặc cho tôi xem nào.”

Vương Tiểu Khê: “…”

Xin hỏi còn mấy ngày nữa nhân loại mới phát minh ra máy quay ngược thời gian? Bên này đã chờ không được rồi, gấp.

Hai người bước vào phòng thay quần áo, may mà số hộc tủ chứa đồ cách không quá gần, cách một chỗ ngoặt hai người không nhìn thấy nhau, Vương Tiểu Khê chỉ lo Lý Lan Phong sẽ đi tới thị gian mình cho nên chỉ dùng 58 giây liền thay quần bơi xong, tốc độ tay vô cùng điện chớp. Nhưng ngay phút chốc cậu vừa kéo quần bơi lên xong, tuyển thủ Lý Lan Phong chỉ dùng 55 giây đã thay xong quần bơi bước nhanh lao ra chỗ ngoặt, cũng thành công bắt được thời khắc quần bơi của tuyển thủ Vương Tiểu Khê bắn vào eo phát ra một tiếng vang nhẹ ghẹo người!

“Thay xong rồi sao?” Tuyển thủ Lý Lan Phong giọng điệu bình tĩnh hỏi, tựa như chỉ thúc giục bình thường.

Rõ ràng chỉ là thay cái quần bơi bình thường thôi, lại kịch liệt không khác nào cup vô địch thế giới tốc độ thay quần bơi!

Hắn còn thật sự muốn đến thị gian mình thay quần bơi kìa! Vương Tiểu Khê nghĩ thôi đã sợ cực, vội nói: “Thay xong rồi, ca ca.”

Ca ca cũng càng ngày càng kêu trôi chảy, chút xíu giãy dụa cũng không có.

“Ừm.” Lý Lan Phong uy nghiêm gật đầu, ôm ngực đứng ở trước mặt Vương Tiểu Khê.

Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Khê nhìn thấy cơ thể bên dưới lớp quần áo che giấu của Lý Lan Phong ở khoảng cách gần như vậy, tuy nói lúc thường ra vào nhà tắm nam và phòng thay đồ nam cậu cũng thấy không ít người cùng giới cởi sạch, nhưng mấy đứa con trai ở tuổi Vương Tiểu Khê mới vừa chịu qua lễ rửa tội ba năm học tập cấp ba áp lực nặng nề, rất ít người có thói quen tập thể hình, cho nên Lý Lan Phong bắt đầu từ năm cấp hai đã kiên trì mỗi tuần đến bể bơi lại còn thích chạy bộ chơi bóng rổ liền bộc lộ tài năng trong một đám thiếu niên cùng tuổi vẫn còn hiện ra vẻ yếu ớt, có vẻ… rất khác biệt.

Xương quai xanh đường nét rõ ràng và tay dài chân dài của Lý Lan Phong cảm giác vẫn còn như thiếu niên, nhưng cơ bắp thì đã luyện được rất đẹp đẽ, lại thêm tỉ lệ dáng người bẩm sinh đã tốt, liếc mắt một cái cảm thấy lên bìa tạp chí cũng không thành vấn đề.

Ánh mắt Vương Tiểu Khê trượt tới cơ bụng rắn chắc có góc cạnh của Lý Lan Phong, không tự chủ được dừng lại ba giây đồng hồ, nghĩ thầm trong đám người cùng lứa rất hiếm khi nhìn thấy vóc người ai luyện tốt như vậy.

“Nhìn màn hình.” Lý Lan Phong xoay tay một cái, chuyển màn hình điện thoại trong tay về hướng Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê lập tức ngoan ngoãn chuyển tầm mắt lên điện thoại.

Trên màn hình là lịch sử trò chuyện của hai người, lúc đó sau khi Vương Tiểu Khê nói muốn mặc đồ bơi cho Lý Lan Phong xem, còn gửi đi một cái icon che mặt lắc đầu e thẹn.

Trong lòng Vương Tiểu Khê bỗng dưng nảy lên một luồng dự cảm không tốt!

“Học lại động tác này một lần.” Mặt mày tuấn tú của Lý Lan Phong cong lên một độ cong nhỏ, mỉm cười hiền lành.

Hết chương 15