Quan Bảng

Chương 1019: Một bước cũng không nhường!




Trên thế giới này không có tường nào gió không lọt qua được! Bất cứ chuyện gì chỉ cần anh làm tất nhiên sẽ lộ ra ngoài. Mấu chốt nhất chính là xem anh nhìn nhận việc này thế nào.

Khi từng cuộc điện thoại của bộ ngoại giao bắt đầu gọi về phía thành phố Tân Khuyết, Phó thị trưởng Thường Sơn Chiêu là người chịu trách nhiệm xử lý các sự kiện đối ngoại trong thành phố Tân Khuyết đứng ở trước mắt bí thư Thị Ủy Triệu Gia Thi. Làm người phía bên Triệu Gia Thi, bây giờ Thường Sơn Chiêu thật sự có chút bất đắc dĩ.

– Bí thư, anh nói xem chuyện này hiện tại nên xử lý như thế nào? Bên kia yêu cầu phải lập tức thả Vương Huy và người phiên dịch có liên quan với vụ án ra. Đây là việc thứ nhất. Về phần điều kiện sau đó, còn chờ bọn họ thông báo.

Thường Sơn Chiêu nói.

Ầm!

Triệu Gia Thi không hề nghĩ ngợi, đánh một quyền xuống mặt bàn. Lúc này, trên mặt hắn lộ vẻ phẫn nộ.

Thường Sơn Chiêu thật ra chưa từng nghĩ tới khả năng kìm chế của vị bí thư Thị Ủy này. Đối với chuyện này hắn thật ra đã rất quen thuộc. Bởi vì người của thành phố Tân Khuyết đều biết, Triệu Gia Thi xuất thân từ quân ngũ. Từ quân đội chuyển biên chế lên. Tính cách của Triệu Gia Thi luôn như vậy. Hậu trường của Triệu Gia Thi ở bên trong tỉnh cũng không phải đám người Trịnh Vấn Tri. Tuy nhiên cũng không thể xem như là hậu trường thật sự, chỉ có thể xem như quan hệ không tệ. Người hắn dựa lưng chính là Địch Vạn Tùng.

– Đồ hỗn trướng, chuyện của Thiên Triều ta lúc nào mới đến phiên đám người đảo quốc đến đây can thiệp!

Triệu Gia Thi ngoan độc nói.

– Bí thư, tôi cũng biết chuyện này là thế nào. Nhưng bây giờ người của bộ ngoại giao nói như vậy, chúng ta nếu như không đưa ra một câu trả lời, tôi sợ…

Thường Sơn Chiêu do dự nói.

Về điểm ấy Triệu Gia Thi làm sao không biết! Triệu Gia Thi có thể ngồi đến trên vị trí như bây giờ, không phải là người lỗ mãng, mà là người có tố chất chính trị rất tốt. Sau khi tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía Thường Sơn Chiêu nói:

– Kéo dài thời gian rồi nói sau!

– Đã rõ!

Đợi sau khi Thường Sơn Chiêu rời đi, Triệu Gia Thi liền gọi điện thoại trực tiếp tới tỉnh thành. Người nghe điện thoại tất nhiên là Địch Vạn Tùng. Sau khi hắn nói chuyện xong, hắn liền nhìn Thường Sơn Chiêu nói:

– Cậu nói kẻ đánh người là ai?

– Tô Mộc, chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy.

Triệu Gia Thi nói.

– Ha ha, tôi đã biết tiểu tử này đủ tâm huyết. Nếu như ngay cả một chút tâm huyết như vậy cũng không có, làm sao xứng làm người của chúng ta.

Địch Vạn Tùng cười lớn. Hắn cười lớn như vậy thật sự khiến Triệu Gia Thi sửng sốt.

– Lão thủ trưởng, có chuyện gì vậy?

– Chuyện của Tô Mộc, cậu không cần quá lo lắng. Cậu chỉ cần biết, toàn lực phối hợp hắn làm việc là được. Về phần cái gọi là sự kiện ngoại giao kia, cậu không cần phải để ý tới. Ngoại giao chó má gì chứ! Có phải bây giờ còn chưa nghĩ thông suốt hay không?

Địch Vạn Tùng hỏi.

– Đúng vậy!

Triệu Gia Thi gật đầu nói.

– Tô Mộc thật ra là…

Sau khi Địch Vạn Tùng nói ra, vẻ lo lắng trên mặt Triệu Gia Thi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự khiếp sợ. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, hóa ra Tô Mộc vừa tới thành phố Tân Khuyết đã bắt đầu gây ra mưa gió, phía sau lại có một vị đại phật như vậy.

Có vị đại phật này, ai còn dám coi khinh Tô Mộc? Ai còn dám động tới Tô Mộc? Thảo nào Tô Mộc lại làm ra chuyện như vậy. Phải biết rằng Từ lão đây chính là người đã từng đao thật thương thật chém giết người đảo quốc.

– Nếu thật sự là như vậy…

Triệu Gia Thi nghĩ đến lời Địch Vạn Tùng nói, nghĩ đến nhiệm vụ của Tô Mộc đến đây thành phố Tân Khuyết lần này, con ngươi chuyển động. Hắn lại gọi điện thoại đi, nội dung cũng rất đơn giản.

– Thu thập tất cả tư liệu về chuyện xây dựng tòa nhà của cục giám sát chất lượng thành phố cho tôi. Sau đó như vậy…

Mượn lực đánh lực, từ trước đến nay đều là một phương thức tranh đấu rất được am hiểu trong giới quan trường…



Khác với sự khẩn trưởng lúc đầu, hiện tại trên mặt Hàn Chương bắt đầu lộ ra tâm tình kích động. Hắn cũng không ngờ được, lúc này mới qua bao lâu, Tô Mộc đã lại gây ra phong ba như vậy.

Có phong ba như vậy ở đây, hắn không tin Tô Mộc còn không xám mặt xám mày cút ra khỏi thành phố Tân Khuyết. Chỉ cần Tô Mộc cút đi, như vậy vấn đề tòa nhà của cục giám sát chất lượng thành phố sẽ bị bỏ mặc. Nói vậy, Tô Mộc chính là người thất bại. Khi đến thì cao hứng, khi về lại mất hứng. Nghĩ đến dáng vẻ chán chường của Tô Mộc trong thời điểm đó, Hàn Chương cảm giác rất hưng phấn.

– Cha, con đã nói Tô Mộc người này không đơn giản. Cái không đơn giản này của hắn cũng sẽ gây ra phiền toái lớn cho hắn. Xem đi, hiện tại quả nhiên là như vậy. Sự kiện ngoại giao, hắn cho rằng ai cũng dám làm như vậy sao? Thế này mà hắn không bị bắt, con sẽ mang họ của hắn!

Hàn Chương kêu lên.

– Câm miệng!

Hàn Đạo Đức mắng:

– Con thì biết cái gì?

– Thế nào? Ba, chẳng lẽ còn có biến số nào đó sao?

Hàn Chương hỏi.

– Không nói rõ được. Nhưng ba trước sau vẫn cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Chỉ có điều chuyện này con đừng dính vào. Ba sẽ an bài.

Hàn Đạo Đức nói.

– Vâng!

Hàn Chương gật đầu. Chỉ cần có thể bảo đảm Tô Mộc gặp xui xẻo, về phần chuyện còn lại, hắn thật sự không quan tâm. Sự kiện ngoại giao, Tô Mộc chỉ là một cán bộ cấp chính xử, thật sự đừng mong có thể xoay người.



Tại gia chúc viện Tỉnh ủy Tỉnh Giang Nam.

Trịnh Vấn Tri lấy kính mắt trên sống mũi xuống, tùy ý để qua một bên, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng.

– Lão Trịnh, ông còn có thể cười được sao? Lẽ nào ông không biết Tô Mộc ở thành phố Tân Khuyết đã gây ra chuyện nghiêm trọng tới mức nào sao? Bộ ngoại giao cũng đã hạ văn bản. Sắp tới bên trong, không, xác thực là ngày mai sẽ có tổ điều tra đến đây. Lẽ nào ông hoàn toàn không lo lắng gì sao?

Diêm Khuynh hỏi.

– Lo lắng cái gì?

Trịnh Vấn Tri cười nói.

– Lo lắng cho Tô Mộc, lo lắng ông chứ sao nữa! Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ lại không nhỏ. Nếu như thật sự làm ầm ĩ ra, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến ông.

Diêm Khuynh cau mày nói.

– Đúng vậy. Tôi cũng biết điều này. Chỉ có điều người chọc ra chuyện này lại là Tô Mộc.

Trịnh Vấn Tri nói.

– Ý của ông là nói?

Diêm Khuynh giật mình.

– Bà hiểu là được rồi. Còn nữa, có vài điều bà có thể còn không biết. Tô Mộc gây chuyện, thật ra cũng không phải vì mình. Chính xác thì lần này Tô Mộc thấy việc nghĩa hăng hái làm. Lần này người đảo quốc kia làm thực sự quá đáng. Nếu như phát sinh chuyện như vậy, thượng tầng muốn giữ im lặng, còn muốn đẩy Tô Mộc ra làm con dê thế tôi,, vậy chức quan như tôi đây cũng không cần nữa. Tô Mộc là do tôi phái ra. Nếu ai dám động tới Tô Mộc, chính là động tới tôi.

Trịnh Vấn Tri lãnh đạm nói. Lúc nói những lời này, trên người Trịnh Vấn Tri phát ra sát ý.

Nếu làm như vậy, thực sự quá ép người. Thật vậy! Nếu ở thời cổ đại, với thân phận như Tô Mộc, chính là đại biểu cho bộ mặt của hoàng thất, đại biểu cho triều đình. Có khâm sai đại thần nào mà không uy phong tám phía? Mà ở hiện đại, thân phận như vậy tuy rằng đã thay đổi, nhưng tính chất cũng không kém là mấy. Tô Mộc đại biểu cho Trịnh Vấn Tri, đại biểu cho Tỉnh ủy tỉnh Giang Nam. Nếu ai dám động tới Tô Mộc, thật sự phải cân nhắc một chút. Lại nói, ở tỉnh Giang Nam hiện nay, Tô Mộc vô hình trung đã trở thành một mối liên kết ràng buộc, một sự liê kết ràng buộc liên quan tới nhiều nơi.

Được rất nhiều thường ủy Tỉnh ủy ưu ái, ai còn dám dễ dàng gây khó dễ cho Tô Mộc! Cho dù là thời điểm Tôn Mộ Bạch ở đó, cũng không dám làm như vậy. Trịnh Vấn Tri, Diệp An Bang, Phương Nhai, Địch Vạn Tùng, Cao Hùng Phi, chỉ cần là năm người này, cũng đủ để áp đảo tất cả!

– Vừa rồi ông nói vậy là có ý gì?

Diêm Khuynh hiếu kỳ nói.

– Nha đầu Khương gia kia đã ở đó.

Trịnh Vấn Tri nói.

– Khương gia? Ông nói chính là Khương Mộ Chi của Khương gia sao?

Diêm Khuynh kinh sợ lên tiếng nói.

– Đúng vậy!

Trịnh Vấn Tri gật đầu.

– Tôi đúng là buồn lo vô cớ, thật sự không biết nên nói như thế nào. Gia hỏa Tô Mộc này vận khí thật sự tốt tới mức khiến cho tôi hâm mộ. Sao bây giờ còn tạo quan hệ tới Khương gia nữa. Khương gia, đây chính là quý tộc của thời đại.

Diêm Khuynh cảm khái nói.

Có thể làm cho Diêm Khuynh con em gia tộc đỏ phải cảm thán, còn gọi Khương gia là quý tộc, xem ra tuyệt đối không đơn giản.



Trong bệnh viện.

Khi bên ngoài đã náo nhiệt, ở đây vẫn duy trì tình trạng yên tĩnh tuyệt đối. Tô Mộc và Bạch Dương tùy ý trò chuyện. Trong lúc Bạch Dương nhận được một cú điện thoại định rời khỏi đó, hắn và Tô Mộc đã trao đổi danh thiếp.

Tô Mộc thật sự muốn nhận được tư liệu đáng tin nhất từ chỗ Bạch Dương. Phải biết rằng Tô Mộc đến thành phố Tân Khuyết, dù sao mục đích hàng đầu không phải là điều tra tòa nhà của cục giám sát chất lượng thành phố, mà là vì phát triển kinh tế.

Một nơi muốn phát triển sản nghiệp thế nào, nhất định phải điều động phát triển kinh tế địa phương. Đối với chuyện như vậy, ai là người rõ ràng nhất?

Một trong những đáp án nhất định là thương nhân! Và so với thương nhân, những người bên trong thể chế cho dù là người chuyên môn nghiên cứu cái này, cũng chưa chắc có được sự nhạy bén như thương nhân.

Bạch Dương có thể trở thành một người hoàn toàn xứng đáng với danh nghĩa thương nhân lớn của thành phố Tân Khuyết, tất nhiên đối với sự phát triển của thành phố Tân Khuyết có quyền phát ngôn rất lớn. Cho nên Tô Mộc muốn đợi sau khi chuyện này chấm dứt, sẽ tâm sự với Bạch Dương.

– Tình hình thế nào rồi?

Sau khi Tô Mộc dập tắt điếu thuốc lá trong tay, lại nhìn về phía Khương Mộ Chi hỏi. Lúc này thần sắc Khương Mộ Chi cũng đã bình phục lại.

– Dương Di các cô ấy đã không sao, hiện tại còn ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi. Chỉ chờ tới ngày mai xác định sẽ không có việc gì, là có thể xuất viện. Chuyện lần này thật sự phải cảm ơn cậu.

– Khương lão sư, thật sự muốn cảm ơn tôi sao?

Tô Mộc mỉm cười nói.

– Tôi cảnh cáo anh, cảm ơn là cảm ơn, nhưng anh đừng nghĩ loạn.

Khương Mộ Chi nhìn thấy ánh mắt Tô Mộc nhìn người mình từ trên xuống dưới, trong lúc bất chợt cảm thấy hết hồn, nhịp tim không khỏi bắt đầu tốc độ.

– Tôi làm sao dám nghĩ loạn. Tôi chỉ đang nghĩ, lúc tốt nghiệp, liệu Khương lão sư có thể thu xếp một chút cho tôi hay không.

Tô Mộc cười nói.

– Không thể, tính nguyên tắc của tôi rất lớn. Nếu như cậu thi không qua, nếu như anh không lấy ra được bản luận văn đủ phân lượng, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh qua.

Khương Mộ Chi nhướng mày nói.

– Đủ phân lượng?

– Đúng vậy, chí ít cũng là luận văn phát biểu trên tập san chính cấp quốc gia!

– Nói vậy, tôi biết rồi.

Nếu như Khương Mộ Chi biết yêu cầu như vậy đối với Tô Mộc mà nói, là chuyện nực cười, cô tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.

Đối với người khác luận văn phát biểu có thể rất khó, nhưng đối với Tô Mộc lại dễ dàng giống như uống nước. Không nói trước đây hắn đã phát biểu, mà hiện tại đang chuẩn bị mấy trang, cũng đều là tư liệu chính đạt được từ Thịnh Thế Đằng Long. Chỉ cần thay đổi một chút, là có thể thông qua quan hệ của Ngô Thanh Nguyên, trực tiếp phát biểu ở trên diễn đàn quốc tế.

– Nếu như người đảo quốc kia làm lướn chuyện, anh sẽ làm như thế nào?

Khương Mộ Chi lo lắng nói.

– Làm như thế nào sao?

Trên mặt Tô Mộc hiện ra vẻ ngạo nghễ.

– Một bước cũng không nhường!