Quan Bảng

Chương 1044: Lão cậu bị người khi dễ!




Tới gần buổi trưa, Tô Mộc muốn ăn cơm cùng Lạc Lâm. Dù sao tối hôm qua đã ở chỗ của Tô Thấm. Bây giờ Lạc Lâm cũng đang ở Thịnh Kinh, cho nên hắn muốn trước khi đi, gặp mặt Lạc Lâm. Chỉ có điều ngay lúc Tô Mộc vừa mới chuẩn bị đi tìm Lạc Lâm, chợt nhận được điện thoại của Lương Mỹ Lệ. Điều đó khiến hắn có chút bất ngờ. Phải biết rằng em họ này của hắn đã lâu không gọi điện thoại tới.

Đây chính là không việc không lên điện tam bảo.

– Mỹ Lệ…

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp nhận điện thoại. Hai chữ Mỹ Lệ vừa kêu lên, bên kia liền truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Lương Mỹ Lệ.

– Anh họ, bây giờ anh đang ở đâu?

– Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?

Thần sắc Tô Mộc trầm xuống.

– Anh họ, ba em tới tỉnh thành. Nhưng hiện tại ba em có chút chuyện. Đối phương hiện tại đang bao vây ba em, không chịu buông tha. Em lại không quen người nào ở đây. Anh có thể qua một chuyến hay không?

Lương Mỹ Lệ lo lắng kêu lên.

– Đừng có gấp, địa chỉ.

Tô Mộc vội vàng nói.

– Đường Lão Miếu.

Lương Mỹ Lệ với giọng điệu sốt ruột nói.

– Chờ anh. Rất nhanh sẽ tới đó!

Tô Mộc quyết đoán nói.

Nói đến đường Lão Miếu, Tô Mộc thật sự rất quen thuộc. Bởi vì lúc ở Thịnh Kinh nhàn hạ không có chuyện gì làm, hắn đã đi tới đường Lão Miếu. Đường Lão Miếu là nơi thế nào? Đó là nơi kinh doanh đồ cổ. Nơi đó có phần giống như phố đồ cổ ở huyện Hạnh Đường, nhưng so với huyện Hạnh Đường lại chính quy nhiều. Bởi vì ở nơi đó có rất nhiều cơ cấu kiểm tra chất lượng. Có cơ cấu như vậy, tóm lại sẽ làm nơi đó có vẻ chính quy hơn so với các nơi khác.

Lương Xương Quý làm sao lại xuất hiện ở đường Lão Miếu?

Lương Mỹ Lệ tại sao lại nói hiện tại hắn gặp phiền toái?



Đường Lão Miếu.

Đang buổi trưa, có thể nói là đông đúc tấp nập. Nếu không phải vì buổi trưa không có gì thú vị. Mà bởi vì nơi này không chỉ có đồ cổ, ở bên cạnh còn có rất nhiều nơi giải trí hưởng thụ. Như đường Lão Miếu, thật ra ở Thịnh Kinh thị còn có mấy chỗ khác. Dựa theo phương hướng khác nhau, lần lượt ở bốn vị trí khác nhau. Bầy hàng Từ Trung Nguyên đến trước đây, chính là một trong số đó.

Trong một nơi kiểm tra chất lượng tên là Thập Châu.

Trạm kiểm tra chất lượng như vậy, thật ra cũng không thể là nơi kiểm tra chất lượng. Bởi vì bọn họ cũng không có kinh nghiệm và lý lịch, ngay cả tư cách chi nhánh cũng không có. Nó có thể xuất hiện ở trên đường Lão Miếu, chỉ bởi vì mỗi nhà bọn họ đều có một người làm giám định sư. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giám định sư này hẳn sẽ là ông chủ.

Thử nghĩ xem, ở dưới tình huống như vậy, làm sao có thể giám định ra hàng thật? Ở trên đường Lão Miếu, người biết nội tình đều hiểu, những giám định sư này đơn giản chính là dựa vào giám định để chào hàng đồ của mình mà thôi.

Tám trong mười nhà đều là giả!

Anh nói những thứ này là giả, làm sao có thể tồn tại lộ liễu như vậy? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản. Ngoại trừ đã sớm tạo quan hệ ra, một điểm quan trọng hơn chính là, bọn họ cũng không phải loại treo biển hành nghề, mà có chút tính chất tư nhân vững chắc. Bởi vì là tư nhân, cho nên liền bớt đi những thủ tục không cần thiết. Chạy ở trong khe hở của luật pháp như vậy, khiến những người này trở thành người có tính cách tạm thời.

Ông chủ Thập Châu chính là giám định sư chỗ này, là một người kinh doanh mua bán đồ cổ, là Tiêu Lang, rất cái tên bình thường. Tên này thật ra đã bị hắn sửa lại. Tên ban đầu là Tiêu Thạch Đầu, thật ra rất quê mùa.

Ở đường Lão Miếu này, nhắc tới Tiêu Thạch Đầu, không người nào không biết. Đó là người có một khuôn mặt thật thà, nhưng lại có một trái tim đen. Chỉ cần là đồ hắn chọn trúng, sẽ không có thứ nào có thể chạy thoát, đều sẽ rơi vào trong lòng bàn tay của hắn. Chỉ cần là người lăn lộn ở đường Lão Miếu, đều biết không thể đắc tội Tiêu Thạch Đầu. Nhưng anh không thể phủ nhận, nhãn lực của Tiêu Thạch Đầu ngược lại không tệ. Nhìn đồ cổ sẽ không sai.

– Tại sao anh có thể như vậy được. Biết rõ đồ tôi mang tới là cái khác, làm sao lại biến thành cái này? Tôi đưa cho anh tuyệt đối là đồ thật. Anh trả lại đồ cho tôi!

Vẻ mặt Lương Xương Quý lo lắng kêu lên.

Tiêu Lang vẫn bộ dạng Lã Vọng buông cần, cười lạnh.

– Vị đại ca này, anh nói thế nào vậy? Cái gì mà tôi đưa anh không phải cái anh đưa tôi. Anh nhìn kỹ đi. Với cái mà anh cầm đưa cho tôi trước đó, chẳng lẽ không giống nhau sao?

Tiêu Lang chỉ về phía một bình hoa đặt ở trên bàn phía trước. Miệng bình hoa này rất nhỏ. Nếu muốn nhìn thấy đồ bên trong, trên căn bản là hy vọng xa vời. Mặc dù nói thứ này và thứ Lương Xương Quý đưa tới trước đó không có gì khác biệt, nhưng Lương Xương Quý lại có thể nhạy bén cảm giác được, thứ này rõ ràng nặng hơn. Đồ của mình trước đó không nặng như vậy. Cái này nhất định là giả.

Tiêu Lang cũng đã nói, cái bình hoa này là đồ giả!

Nhưng Lương Xương Quý biết, thời điểm ở huyện Hạnh Đường, mình từng tìm người xem qua. Đó là đồ chính phẩm! Cái bình hoa này là do Lương Xương Quý trong lúc vô ý đào được từ phố đồ cổ, mang lên tỉnh thành, vì muốn bán đi, sau đó đưa tiền cho Lương Mỹ Lệ, để cho cô ấy mua một căn hộ ở. Ai ngờ được lại phát sinh chuyện như vậy. Người đàn ông trước mắt này không ngờ thật sự có bình hoa giống của mình như đúc. Hơn nữa điều kỳ quái nhất chính là, hắn lại thật sự dám đánh tráo.

Bình hoa trước dù thế nào cũng giá trị hai ba mươi vạn. Hiện tại cái này nhiều nhất chỉ mấy trăm đồng. Lương Xương Quý làm sao có thể chịu được chuyện này?

– Ba, ba yên tâm đi. Con đã gọi cho anh họ. Anh ấy bảo rất nhanh sẽ tới đây.

Lương Mỹ Lệ đi tới nói.

– Anh họ? Cho dù cô có gọi chú, bác cô qua cũng không có cách nào. Tôi hoàn toàn trong sạch. Các người tìm người, tôi còn muốn báo cảnh sát đây. Các người làm vậy chính là muốn tìm người thân tới đả kích tôi, là nói xấu tôi. Tôi sẽ tố cáo các người!

Tiêu Lang hiện tại thể hiện hắn mới là người bị hại, càng kêu càng lớn, rất nhanh thu hút một số người đi qua. Mọi người nhìn thấy chuyện phát sinh ở cửa hàng của Tiêu Langh, cũng không khỏi lắc đầu.

Anh nói xem, cha con các anh tới cửa hàng nào không tới, lại tới cửa hàng này. Không nhìn thấy tên cửa hàng sao? Thập Châu. Đó cũng không phải là Thập Châu, mà là ý chuyên môn nhặt đồ châu báu của người khác. Không nói các người hãm hại ai, về phần bình hoa của các người, vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Bởi vì cửa hàng Thập Châu này trước nay chuyên môn buôn bán bình hoa. Trong tay Tiêu Lang, những bình hoa giả như thế lại có rất nhiều. Chỉ cần hắn muốn, là có thể giấu được.

– Con người anh sao có thể như vậy được? Anh mở cửa hàng buôn bán, lại không có chút uy tín nào?

Lương Mỹ Lệ thở hổn hển kêu lên.

Hiện tại bởi vì Lương Mỹ Lệ làm việc ở phòng đấu giá Xuân Thu, toàn thân phát ra khí thế cường đại hơn so với trước đây rất nhiều. Vô hình trung lộ ra khí thế loại này, sẽ khiến cho người ta có cảm giác áp lực nói không nên lời.

Chỉ có điều áp lực như vậy, ở trước mặt Tiêu Lang thật sự giống như không tồn tại. Có loại người nào Tiêu Lang hắn chưa từng thấy qua. Người như Lương Mỹ Lệ, muốn uy hiếp được hắn, thật sự không đủ phân lượng. Khóe miệng hắn cong lên, lộ ra một nụ cười lưu manh.

– Ý thế nào? Các người muốn chơi ngang với tôi sao?

– Con người anh nói chuyện thế nào vậy? Chúng tôi sao lại muốn chơi ngang với anh? Chúng tôi muốn nói đạo lý với anh. Ba tôi là nhìn trúng chỗ của anh, cho nên mới mang theo đồ muốn đi qua cho anh xem một chút, rồi bán cho anh. Sao anh có thể như vậy được?

Lương Mỹ Lệ quát.

– Đúng vậy. Đây tuyệt đối không phải là đồ của tôi. Đồ của tôi không nặng như vậy!

Lương Xương Quý lạnh lùng nói.

– A, lão gia tử suy nghĩ thật hay đi? Ông ở chỗ của tôi kêu cái gì gào cái gì? Tôi nói nó là của ông, vậy nó chính là của ông. Nếu như ông nghĩ nó không phải là của vậy, vậy ông lấy chứng cứ ra cho tôi!

Tiêu Lang bộ dạng ăn chắc Lương Xương Quý.

– Anh? Thật là buồn cười!

Lương Xương Quý thân là một phó huyện trưởng thường vụ, ở huyện Hạnh Đường chính là người quyền cao chức trọng. Chưa bao giờ hắn bị nhục nhã như vậy. Bây giờ hắn lại bị một thương nhân như vậy khi dễ, toàn thân đã sớm phẫn nộ sát. Nếu không phải nhiều năm làm quan, luyện thành thói quen bình tĩnh, khiến hắn không nổi giận, hắn đã sớm động thủ.

– Mỹ Lệ, báo cảnh sát!

Lương Xương Quý lạnh lùng nói.

– Được!

Lương Mỹ Lệ nói xong bấm số 110.

Tiêu Lang nhìn Lương Mỹ Lệ không ngờ thật sự dám gọi điện thoại báo cảnh sát, trong mắt không khỏi lộ vẻ xem thường.

– Lẽ nào các người không nhìn thấy sao? Chỗ của tôi là cửa hàng được cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố bảo vệ. Tôi còn được cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố mời đảm nhiệm chức vụ cố vấn danh dự. Các người làm như vậy chính là khiêu khích đối với cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố. Được lắm, các người muốn chơi đúng không? Tôi sẽ chơi cùng các người. Tôi sẽ khiến các ngươi biết, ở Thịnh Kinh này, không phải là nơi các người muốn thế nào là có thể như thế được.

Tiêu Lang nói xong, ở ngay trước mặt đám người Lương Xương Quý, trực tiếp gọi hai cuộc điện thoại. Hai cuộc điện thoại này, một là gọi cho cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố. Một cuộc điện thoại không ngờ gọi cho chính là cục giám sát chất lượng thành phố. Các người không phải nói tôi có vấn đề sao? Tôi cho các người nhìn thấy tôi rốt cuộc có vấn đề hay không.

Cục hiện vật văn hóa khảo cổ và cục giám sát chất lượng đều đứng ra, ai còn dám nghi vấn?

Lão già kia, tôi vốn chỉ muốn tham chút đồ của ông. Hiện tại ta không muốn tiện thể thu thập ông cũng không được!

Trong cửa hàng Thập Châu bầu không khí trong nháy mắt rơi vào tình cảnh giương cung bạt kiếm!

Một bên là Tiêu Lang, cường hào địa phương, tuyệt đối sẽ không cúi đầu. Một bên là Lương Xương Quý thân là phó huyện trưởng thường vụ, nuốt không trôi cơn tức này. Hai người đều quyết bỏ qua. Như vậy tiếp theo phải xem ai tìm được người tới mạnh hơn cứng rắn hơn.

Chỉ có điều ở trong lòng của tất cả mọi người đều nghĩ Tiêu Lang nhất định sẽ người giành thắng lợi. Về phần Lương Xương Quý, có thể thân phận có chút đặc biệt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một người từ địa phương nhỏ tới. Ở chỗ này đối địch với Tiêu Lang, thật sự không đủ phân lượng.

– Lão gia tử này đoán chừng sẽ gặp xui xẻo!

– Theo tôi, bây giờ bọn họ nên đi nhanh thôi!

– Đúng vậy, tên Tiêu Lang Tiêu Thạch Đầu này là dạng ăn tươi nuốt sống.



Khi những tiếng bàn tán xôn xao như vậy vang lên, Lương Xương Quý đột nhiên phát hiện, mình làm phó huyện trưởng thường vụ ở Thịnh Kinh không ngờ thật sự không được xem là gì. Đây mới chỉ là Thịnh Kinh. Vậy nếu đến kinh thành, địa vị sẽ còn kém tới mức nào?

Anh họ, anh đến nhanh một chút đi!

Trong lòng Lương Mỹ Lệ lo lắng.

Ngay trong sự chờ đợi như vậy, ngoài Thập Châu có người đến…