Quan Bảng

Chương 1056: Cô dâu mười tám chú rể tám mươi




Thập bát tân nương bát thập lang, thương thương bạch phát đối hồng trang. Uyên ương bị lý thành song dạ, nhất thụ lê hoa áp hải đường!

Nghe được tin tức từ Đoạn Bằng, thật sự làm Tô Mộc có cảm giác bất đắc dĩ. Đây tính là gì, Lý Thiên Thạc, mặc dù hắn là chủ nhiệm chính hiệp, đã không còn tiền đồ, nhưng cũng không cần làm như vậy đi. Nhắc tới cũng thật sự tò mò, vì sao nơi bần cùng như huyện Hoa Hải lại xuất hiện nhiều chuyện kỳ quái như thế.

Người như Lý Thiên Thạc, rõ ràng chính là trâu già gặm cỏ non thôi!

Chẳng qua trâu già gặm cỏ non thật sự rất thư thản, nếu không phải có cỏ non để ăn, người bên nhà vợ như Lý Thiếu Quân sao có thể ngang ngược càn rỡ như vậy trong huyện Hoa Hải? Nhắc tới nếu sau lưng Lý Thiếu Quân không có Lý Thiên Thạc chống đỡ, điều này hoàn toàn là giả dối.

Lũng đoạn trạm thu phí.

Tô Mộc lẩm bẩm, đột nhiên cảm giác mình đã bắt được điều gì. Đừng xem thường chuyện như vậy, sự tình gì một khi là lũng đoạn thì lợi ích tuyệt đối không thể tưởng tượng. Trong huyện Hoa Hải có bao nhiêu xe thì Tô Mộc không biết, nhưng đối với huyện thành mà nói, tuyệt đối là không ít. Chỉ cần là xe, trừ phi mỗi ngày không dùng tới, chỉ cần dùng là phải đóng phí. Mỗi ngày đều có được doanh thu, dưới tình huống như vậy ngày tháng lâu dài tuyệt đối sẽ đạt tới độ cao không thể tưởng tượng.

Việc này trong văn kiện chính sách của huyện Hoa Hải có viết rõ ràng, vấn đề trạm thu phí trong huyện là do khoa trị an cục công an huyện quản lý, mà Lý Thiếu Quân chẳng lẽ còn là công an sao?

Đoạn Bằng, việc này anh đi điều tra xem Lý Thiếu Quân là hạng người gì, nhớ thăm dò rõ ràng trong thời gian ngắn nhất cho tôi.

Tô Mộc nói.

Hiểu được!

Đoạn Bằng đáp.

Xuất thân từ trinh sát binh, mặc dù Đoạn Bằng không phải người huyện Hoa Hải nhưng muốn tìm kiếm tư liệu cũng không có vấn đề gì. Đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc điều động Đoạn Bằng qua đây, bên cạnh không có người đáng tin tưởng thật sự vô cùng khó chịu.

Huyện thành Hoa Hải dưới màn đêm, so sánh với những thành thị mà Tô Mộc từng đi qua thiếu một phần tiếng động xôn xao, lại có thêm một vẻ yên lặng. Kinh tế về đêm của nơi này không tốt lắm, nhưng cũng không hơn kém bao nhiêu. Tô Mộc dàn xếp cho Đoạn Bằng xong xuôi, bắt đầu suy nghĩ tư liệu mình đã xem hôm nay. Đương nhiên tư liệu là văn bản, hắn muốn chân chính hoàn thiện kế hoạch của mình, nhất định phải tự mình đi thực hành.

Ưu thế tài nguyên của huyện Hoa Hải là gì? Đáp án thật hiển nhiên, hoa!

Sở dĩ được gọi tên là huyện Hoa Hải, cũng bởi vì khí hậu thiên nhiên nơi này không kém, có núi lớn điều tiết, nơi này thật sự là đất ấm trồng hoa tươi. Nhưng nhiều năm qua huyện Hoa Hải lại đem truyền thống của mình vứt bỏ, ngoại trừ một ít địa phương quy mô bình thường, những nơi khác đều không hề nghĩ tới việc phát triển ưu thế này.

Bên trong việc này có rất nhiều nguyên nhân, nhưng không cần biết là thế nào, Tô Mộc đều muốn đích thân đi quan sát.

Ngày mai đi!

Trong lòng Tô Mộc thầm quyết định chủ ý, tranh thủ trong vòng một tháng đi hết toàn bộ mười hương trấn của huyện Hoa Hải. Phải biết rõ mỗi nơi đang làm gì, có được điều kiện ưu thế gì, như vậy khi hắn chế định kế hoạch mới có thể chuẩn xác.

Ngay khi Tô Mộc đang suy nghĩ làm sao phát triển kinh tế huyện Hoa Hải, trong một tiểu khu tại huyện thành, bên trong một ngôi nhà đang triển khai cuộc đại chiến gọi hồn đoạt phách.

Bên trong là một cô gái có thân hình uyển chuyển với làn da trắng muốt, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đầy mị hoặc nói không nên lời. Hiện tại thân thể nàng đang không ngừng run rẩy phập phồng vô cùng mê người.

Đừng nhanh như vậy, em không được!

Đừng bắn, chịu đựng!

Không được!

Thân hình có chút già nua dưới thân cô gái đột nhiên đẩy mạnh về phía trước hai cái, sau đó là hơi thở hồng hộc đầy mệt mỏi. Người đàn ông kia chính là chủ nhiệm chính hiệp huyện Hoa Hải Lý Thiên Thạc.

Mà cô gái đang chơi trò vật lộn với hắn chính là người vợ mới cưới của hắn, Lý Mộng, chị ruột của Lý Thiếu Quân.

Đây đúng là trâu già gặm cỏ non, người không biết nhìn thấy hai người sẽ cho rằng họ là cha con, ai có thể nghĩ tới họ có quan hệ như thế. Bởi vì Lý Thiên Thạc không chú ý nên không thấy Lý Mộng quay mặt sang nơi khác, trên mặt lộ vẻ khinh thường, nhưng rất nhanh liền bị nàng che giấu, ngay lập tức thay đổi vẻ mặt thỏa mãn, thân thể mềm mại như rắn nước trực tiếp gục xuống, ôm lấy thân thể Lý Thiên Thạc, ngón tay thon dài không an phận vuốt ve di chuyển.

Anh thật lợi hại!

Lý Mộng dịu dàng nói.

Đương nhiên, anh không lợi hại ai lợi hại!

Lý Thiên Thạc cười to nói, ở phương diện này hắn chưa bao giờ muốn thừa nhận mình không được, nếu thật sự thừa nhận, chẳng phải mất hết mặt mũi.

Nghe nói trong huyện có chủ tịch mới nhậm chức!

Lý Mộng hỏi.

Mao đầu tiểu tử, trong nhà có chút bối cảnh, xuống dưới mạ vàng mà thôi.

Lý Thiên Thạc không cho là đúng nói.

Thật sao? Nhưng em nghe nói khi hắn nhậm chức, lời nói ra vang vang mạnh mẽ.

Lý Mộng cười nói.

Ba!

Dứt lời, bờ mông của Lý Mộng bị Lý Thiên Thạc hung hăng vỗ mạnh một cái, ngay lập tức liền sưng đỏ. Trên mặt Lý Mộng hiện lên vẻ đau đớn, đang định giả vờ khóc, Lý Thiên Thạc cười nói:

Đánh em là muốn cho em biết, em là người của ai, làm nữ nhân của anh em cũng đừng nên nhớ tới những chuyện đó. Tuổi trẻ thì thế nào? Còn không phải chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, còn muốn lật lên sóng gió trong huyện Hoa Hải này sao? Hơn nữa nên nhớ hắn chỉ là quyền chủ tịch, khi nào lấy được chữ thay thế xuống thì hãy nói. Một ngày nào còn chưa bỏ xuống, hắn đừng mong danh chính ngôn thuận quản lý huyện Hoa Hải.

Dạ dạ, biết lão gia ngài là đại chủ nhiệm chính hiệp huyện, muốn nhúng tay vào việc này còn không được sao? Vậy ngài nói hắn sẽ tới bái phỏng ngài sao?

Lý Mộng hỏi.

Nhất định sẽ!

Lý Thiên Thạc tự tin nói.

Nghe được lời này, đôi mắt Lý Mộng bắt đầu chuyển động, Lý Thiên Thạc nhìn thấy một màn này tức giận cười:

Nói đi, em muốn thế nào?

Lão gia, em chỉ nghĩ em họ của em không phải còn chưa có an bài sao? Nếu Tô Mộc vừa đi qua, hơn nữa chỉ là quyền chủ tịch, không bằng cho em họ em đi làm thư ký của hắn đi. Tin tưởng hắn sẽ cho anh mặt mũi a?

Lý Mộng nói.

Em họ?

Lý Thiên Thạc sủng ái Lý Mộng, nhưng không sủng ái tới vô nguyên tắc. Tỷ như hiện tại, hắn không tùy tiện đáp ứng nàng. Vấn đề thư ký của Tô Mộc thật sự không tới lượt hắn quản. Nhưng hắn không chịu nổi động tác của Lý Mộng, yêu tinh chết tiệt này lại đang bắt đầu hôn thân thể của hắn, khi hắn cảm thấy thân thể mình tiến vào một nơi ướt át mềm mại, nhất thời toàn thân như lên trên mây.

Lão gia, được không?

Muốn chết chính là Lý Mộng đột nhiên nhổ ra, nhướng mày hỏi.

Được, được!

Lý Thiên Thạc làm sao còn nghĩ được nhiều, đắm chìm trong trạng thái lâng lâng, cả người như si như say.

Đây mới là nhân sinh!

Ngay lúc Lý Mộng ra sức lấy lòng Lý Thiên Thạc, Lý Thiếu Quân đang tự do tự tại trong địa phương ăn chơi lớn nhất huyện Hoa Hải, đây là câu lạc bộ Hoa Khôi, do Lý Thiếu Quân đầu tư xây dựng. Loại câu lạc bộ này cũng không nhiều trong Hoa Hải, nếu nói tới quy mô thật không kém những khu ăn chơi trong nội thành bao nhiêu. Ở trong huyện Hoa Hải một khi không đi chơi thì thôi, nếu đi nhất định phải đi vào Hoa Khôi.

Nếu để Lý Thiếu Quân biết anh không tới Hoa Khôi, kết cục sẽ thảm thiết!

Hiện tại Lý Thiếu Quân đang ở trong căn phòng lớn, thân thể không ngừng chuyển động, thiếu phụ dưới thân thể hắn đang phát ra tiếng rên rỉ đầy mị hoặc. Đây là quản lý Hoa Khôi, một trong những tình nhân mà hắn thích nhất, tên Hàn Dĩnh. Mà Hàn Dĩnh cũng không phải độc thân, nàng đã có gia đình. Nhưng vậy thì sao? Cho dù chồng của Hàn Dĩnh biết việc này, nhưng hắn dám nói ra ngoài sao?

Nếu không phải Lý Thiếu Quân không muốn làm Hàn Dĩnh mất mặt, chỉ cần hắn nói một câu đã làm cho hai người ly hôn.

Ở trong mắt Lý Thiếu Quân, Hàn Dĩnh có gia đình càng kích thích tâm lý biến thái của hắn, vừa nghĩ mình ngủ với vợ người khác, đem nàng áp đảo rên rỉ dưới thân thể mình, Lý Thiếu Quân đã cảm giác vô cùng kích thích.

Giống như là hiện tại!

Lý Thiếu Quân vừa qua đây liền gọi Hàn Dĩnh vào phòng, đồng thời bắt đầu dùng sức hắc hưu lên. Về phần Hàn Dĩnh có ý nghĩ thế nào, có đạt tới cao triều hay không cũng không quan hệ gì tới hắn.

Bản thân hắn sảng là được, quản ai sướng hay không?

A!

Rốt cục trong một trận kích thích mãnh liệt, Lý Thiếu Quân đem tinh hoa lửa nóng trút vào trong thân thể Hàn Dĩnh, hai người song song ngã trên sô pha, không ngừng thở hổn hển.

Quân ca, nghe nói trong huyện có chủ tịch mới nhậm chức, hơn nữa lúc trình diện thái độ thật hung hăng càn quấy. Quân ca, Hoa Khôi có nên tránh nổi bật một chút hay không?

Hàn Dĩnh thấp giọng hỏi.

– Tránh đầu sóng ngọn gió sao?