Quan Bảng

Chương 1072: Không khống chế được!




Trên thế giới này có rất nhiều sự tình không phải nói có thể khống chế là sẽ làm được như ý.

Lư Đào khẳng định không phải!

Hắn không biết sự tình sẽ gây lớn như vậy, khi người của Hùng Trang chen chúc chạy tới câu lạc bộ Hoa Khôi, hắn biết sự tình nháo lớn. Điều này trái ngược với ý nghĩ ban đầu của hắn, hắn muốn làm lớn chuyện nhưng nếu dùng phương thức như thế, thật sự là ngoài ý muốn. Bởi vì nếu xảy ra sự kiện đánh nhau đại quy mô, Tô Mộc làm chủ tịch huyện Hoa Hải tuyệt đối không tránh thoát trách nhiệm làm lãnh đạo.

Có ý tốt lại làm chuyện xấu, tuyệt đối không phải kết quả mà Lư Đào muốn nhìn thấy.

Tô chủ tịch, sự tình có chút ngoài ý liệu…

Khi Lư Đào đem chuyện đã xảy ra nhanh chóng hội báo, sắc mặt Tô Mộc biến thành âm trầm. Hắn cũng như Lư Đào, mặc dù muốn bắt Lý Thiếu Quân, nhưng sự kiện ẩu đả quần thể đại quy mô tuyệt đối không cho phép phát sinh. Nếu xảy ra chuyện như thế, huyện Hoa Hải sẽ biến thành ngôi sao trong Tây Phẩm thị, nếu tới lúc đó chính Tô Mộc cũng không được yên thân.

Lư chủ nhiệm, anh lập tức liên hệ với đồng chí trong cục công an huyện, chủ yếu chính là thông tri bí thư Mạnh Vi Khiêm, hiện tại tôi đã vào huyện thành, anh chờ tôi đi qua lại tiếp tục hành động!

Tô Mộc nói thẳng.

Dạ!

Lư Đào liền đáp.

Vào lúc này cửa lớn câu lạc bộ Hoa Khôi đã bị bao vây khắp chung quanh. Các nhân viên bảo an chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, trong tay bảo an đều cầm gậy gộc, chỉ cần người của Hùng Trang dám xông vào bọn hắn sẽ ra tay. Bọn hắn xuất thân từ lưu manh, cũng không hề e ngại đánh nhau. Hơn nữa hiện tại bọn hắn chiếm cứ ưu thế sân nhà, bị người chạy tới nháo sự, còn sợ hãi hay sao?

Tất cả đều cút ngay cho tôi!

Người dẫn đầu Hùng Trang là một trung niên, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, thanh âm mạnh mẽ vô cùng. Hắn chính là đội trưởng dân binh Hùng Trang tên Hùng Tam! Nói tới đánh nhau nháo sự, Hùng Tam chính là bản lĩnh, trước kia từng làm lưu manh, sau khi về trong thôn mới đảm nhiệm đội trưởng dân binh. Nhưng tuy tính tình táo bạo, người lại trượng nghĩa. Về phần bí thư chi bộ cùng chủ nhiệm thôn, bởi vì tuổi hơi lớn cho nên không tới, trực tiếp để Hùng Tam dẫn người đi qua.

Anh là ai? Biết nơi này là địa phương nào sao? Anh dám xông vào!

Nếu anh không đi, chúng tôi báo công an!

Tất cả đều cút ngay, một đám nhà quê!

Các nhân viên bảo an Hoa Khôi hét lên, ở trong mắt bọn họ nhóm nông dân này cũng biết đánh nhau? Bọn họ sao là đối thủ của mình? Bị người khinh thị như vậy, đây là chuyện mà Hùng Tam chưa từng gặp bao giờ, ngay lập tức bừng lên lửa giận. Trước khi hắn tới cũng đã biết vì sao mình qua đây, cho nên càng thêm phẫn nộ.

Đây là ý gì?

Người nào cũng biết Hùng Đát cùng Hùng Nhị là người của Hùng Trang, còn gả cho bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn Thập Phương, đây là niềm kiêu ngạo của Hùng Trang, dù sao có hai quan thái thái, nói ra thật phong cảnh đúng không? Bây giờ trái ngược, hai cô gái như hoa như ngọc trong thôn gả đi, bây giờ ghét bỏ người ta tuổi già sắc suy thì chưa nói, còn dám ngang nhiên đi ra chơi gái! Chơi gái còn chưa tính, còn dám cho câu lạc bộ Hoa Khôi bắt giữ vợ mình!

Có biết trong nhóm phụ nữ bị bắt kia còn có cả vợ của Hùng Tam!

Đây quả thật khinh người quá đáng!

Đường Đường, Văn Sơn, hai người tụi mày là kẻ hèn nhát, là hai tên hỗn đản, dám giấu vợ mình chơi gái, còn dám cho người nhốt vợ mình, tụi mày cho rằng mình là cục công an sao? Dù là cục công an cũng không được tùy tiện nhốt người đi? Hôm nay tao phải cứu vợ tao cùng người của Hùng Trang đi ra, nếu ai dám ngăn trở tao, tao sẽ chụp chết ai!

Hùng Tam nói xong vung gậy sắt đi thẳng vào câu lạc bộ Hoa Khôi, nhóm thanh niên Hùng Trang đi sát sau lưng hắn.

Tám thước!

Bốn thước!

Hai thước!

Khi Hùng Tam chỉ còn cách cửa lớn chừng hai thước thì không khí chung quanh đột nhiên căng thẳng!

Làm gì? Mở cửa ra cho tôi!

Ngay lúc nhóm bảo an định ra tay, Hàn Dĩnh chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt quát:

Các anh làm gì vậy? Là ai cho các anh làm như thế? Còn không nhanh chóng mở cửa ra!

Hàn tổng…

Nhanh lên!

Sắc mặt Hàn Dĩnh như sương lạnh nói.

Dạ!

Cửa lớn được mở ra, Hàn Dĩnh bước ra ngoài, Hùng Tam không khỏi sửng sốt, nhìn cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt, vẻ mặt khó hiểu. Hắn thật sự không biết Hàn Dĩnh có quan hệ gì với câu lạc bộ này.

Cô là ai? Tránh ra cho tôi!

Hùng Tam quát.

Tôi là quản lý câu lạc bộ Hoa Khôi, có sự tình gì thì nói với tôi! Tôi cam đoan giải quyết cho các vị, được không?

Hàn Dĩnh gấp giọng nói.

Cô là giám đốc nơi này? Tốt, cô đã nói phải giữ lời, hiện tại cho người của cô lập tức thả người của Hùng Trang rồi nói sau. Nếu không thả, chúng tôi sẽ không để yên cho các người!

Hùng Tam nói thẳng.

Đừng nóng nảy, tôi nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm!

Hàn Dĩnh hô.

Hiểu lầm? Chúng tôi có gì hiểu lầm, Hoa Khôi các người thật sự giỏi lắm, còn dám giam giữ người. Các người thật sự dám vô pháp vô thiên sao? Không cần nói nữa, lập tức thả người của Hùng Trang rồi nói sau. Cô nói đi, có thả người hay không?

Hùng Tam tức giận nói.

Kỳ thật anh đã hiểu lầm, chúng tôi không có giữ người của Hùng Trang các anh! Hay là anh chờ một chút, tôi đi tìm cho các anh!

Hàn Dĩnh nói.

Đừng nói nhảm, vợ tôi từ trong này gọi điện thoại, nói đang ở đây, bị các người cưỡng chế giam giữ, cô còn ở đây ngụy biện, cô tránh ra, tôi muốn đi vào tìm xem!

Hùng Tam không thuận theo cứng rắn nói.

Vị huynh đệ kia, anh không thể nói như vậy, câu lạc bộ chúng tôi mở cửa kinh doanh, chú ý chính là tuân theo pháp luật. Loại chuyện mà anh nói đừng nói là chúng tôi dám làm, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ! Như vậy đi, anh mang theo người của Hùng Trang ngồi xuống trước, tôi lập tức cho người đi tìm xem vừa rồi có người vào đây hay không, được chứ?

Ý tứ của Hàn Dĩnh thật đơn giản, đó là kéo dài thời gian, nhanh chóng tìm người thông báo cho Đường Đường cùng Văn Sơn, để họ đều tự đi lĩnh vợ mình trở về.

Tin tưởng chỉ cần họ ra mặt, hẳn sẽ khống chế được trường hợp. Chỉ cần không gây nháo, dù bồi tiền Hàn Dĩnh cũng chấp nhận!

Hơn nữa vì sao Hùng Đát Hùng Nhị lại tìm được tới đây? Chẳng lẽ còn có người đứng sau lưng chuyện này? Nghĩ tới đây Hàn Dĩnh chợt rùng mình, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Đừng giở trò này, vợ của tôi đang ở trong nhà kho phía sau câu lạc bộ Hoa Khôi, vợ tôi đã bị các người đánh trọng thương, có phải các người đang nghĩ thừa dịp chúng tôi còn chưa có biện pháp ra tay nên muốn kéo dài thời gian chuyển họ rời đi a? Tôi cho cô biết, cô đừng mơ tưởng, cô nghĩ chúng tôi chỉ có bao nhiêu người ở đây sao? Câu lạc bộ của cô đã bị người của Hùng Trang vây quanh, cô đừng giở trò gì, tôi thấy cô là đàn bà mới không ra tay, nhanh tránh ra!

Hùng Tam cũng không phải người lỗ mãng, phân tích sự việc thật gọn gàng ngăn nắp.

Thật xui xẻo, sợ nhất là gặp phải người như vậy, người như vậy thật không dễ gạt gẫm!

Hàn Dĩnh sốt ruột đưa mắt nhìn Quang đầu cường ra hiệu, ý bảo hắn nhanh chóng đi tìm Đường Đường cùng Văn Sơn tới giải quyết vấn đề. Quang đầu cường cũng rất thông minh, vừa tiếp xúc ánh mắt của nàng liền nhanh chân chạy đi, chẳng qua không phải đi tìm Đường Đường cùng Văn Sơn mà là tìm Lý Thiếu Quân.

Khi Lý Thiếu Quân nghe được Quang đầu cường báo cáo, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, quyết đoán ra khỏi phòng. Phải, hắn e ngại phiền toái, nếu Hàn Dĩnh có thể giải quyết, hắn sẽ không ra mặt. Nhưng bây giờ không giải quyết được đó sao? Hùng Tam dám mang người uy hiếp Hàn Dĩnh, Hàn Dĩnh là nữ nhân của hắn, Hùng Tam là thứ gì vậy, thật sự nghĩ mình lợi hại lắm sao?

Động tác của Lý Thiếu Quân khá nhanh, vì vậy Quang đầu cường còn chưa kịp giải thích thân phận của nhóm đàn bà bị bắt giữ thì thân ảnh Lý Thiếu Quân đã biến mất trước mắt.

Nơi cổng lớn!

Hùng Tam mang người chuẩn bị xông vào câu lạc bộ, mà bảo an cũng không dám lộn xộn, đang đứng sau lưng Hàn Dĩnh. Vì vậy nhìn qua giống như Hàn Dĩnh ngăn cản Hùng Tam, nhưng bị một thanh niên đi sau lưng Hùng Tam trực tiếp đá một cước. Chính một cước này đá ngã Hàn Dĩnh, đồng thời bị Lý Thiếu Quân nhìn thấy được, trong mắt hắn liền nổi lên tơ máu.

Lý Thiếu Quân lao xuống lầu, thuận tay chụp lấy một cây gậy trong tay bảo an, không chút do dự hung hăng đánh thẳng vào đầu thanh niên kia.

Con mẹ nó, mày dám động nữ nhân của tao, vương bát đản, muốn chết!

Phanh!

Một gậy cứng rắn đánh xuống, thanh niên kia lập tức hôn mê đương trường!

Máu tươi giàn giụa!

Trường hợp đột nhiên nóng nảy!