Quan Bảng

Chương 1225: Đều đã nói xong? Vậy tôi đây nói vài câu!




Song khai là cái gì, chỉ cần mọi người đã lăn lộn trong quan trường đều phải biết. Trong điều lệ xử phạt của kỷ luật đảng tổng cộng có năm loại kỷ luật xử phạt. Theo thứ tự là cảnh cáo, cảnh cáo nghiêm trọng, huỷ bỏ chức vụ trong đảng, xem xét lại việc lưu lại trong đảng và khai trừ đảng tịch. Song khai chính là chỉ khai trừ đảng tịch và khai trừ công chức, là một loại kỷ luật xử phạt tương đối nghiêm khắc nhằm vào đảng viên.

Thật sự phải nói, trước đó Lâm Nghi Đạc đề nghị xử phạt cảnh cáo Mã Khánh Văn, thật sự vẫn đủ nhẹ. Những người sau đều song khai. Người đầu sỏ gây họa lại chỉ có thể dùng xử phạt cảnh cáo để tiến hành xử lý, thật sự có chút quá đáng. Hơn nữa phải biết rằng xử phạt cảnh cáo như thế, thật sự có cũng được không có cũng được.

Mặc dù mọi người ở đây đều hiểu rõ ràng, Mã Khánh Văn ký tên không phải là giả, nhưng hắn ký tên, hàm lượng vàng thật sự bình thường thôi. Nếu không có Lưu Á gật đầu, hắn dám ký tên sao? Lưu Á muốn bảo vệ Mã Khánh Văn, chỉ sợ cũng là Lý Tuyển cho ra đề nghị xử lý này để tham khảo.

Chỉ có điều Phùng Thiên Hào sẽ nói gì?

Khi ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Phùng Thiên Hào, hắn chậm rãi mở miệng.

– Tòa nhật báo làm ra chuyện này như thế nào, tôi đã không cần thiết phải lặp lại nữa. Hiện tại tôi chỉ muốn nói là kết quả xử lý. Người như Mã Khánh Văn, tuyệt đối không thể nương tay. Bởi vì vị trí của bản thân Mã Khánh Văn không tầm thường. Hắn là chủ nhiệm văn phòng của ban tuyên truyền huyện ủy. Điều này không phải là giả. Nhưng đồng thời phải hiểu rằng Mã Khánh Văn vẫn kiêm nhiệm khoa trưởng khoa tin tức của ban tuyên truyền huyện ủy. Chức vị này rốt cuộc lợi hại thế nào, tôi nghĩ chư vị ngồi ở đây đều đã hiểu rất rõ! Nếu như không phải có chức vụ khoa trưởng khoa tin tức này, mọi người cho rằng tại sao Hoàng Năng phải tìm Mã Khánh Văn ký tên? Sau khi Mã Khánh Văn ký tên, bài viết làm sao có thể được in ra? Còn có một điểm quan trọng nhất. Cũng bởi vì Mã Khánh Văn là khoa trưởng, hắn càng phải biết phân biệt nặng nhẹ. Hiểu rõ có vài bài viết không thể tùy tiện ký tên. Hắn ký tên như thế, ai dám khẳng định hắn có phải là cố ý hay không? Cho nên, lần này Mã Khánh Văn phạm vào tội chính trị lệch lạc nghiêm trọng, là hành vi không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng, song khai cũng là nhẹ!

Ngôn từ chính nghĩa!

Chỉ có điều này cũng khó trách Phùng Thiên Hào nói như vậy. Bởi vì hắn nói đều đúng. Phùng Thiên Hào chính là nhìn trúng điểm ấy, cho nên sau khi Ôn Lê ra quyền, mới theo sát đó mà nói chuyện.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, hội nghị ngày hôm nay mở ra sẽ biến thành như vậy!

Không phải nên nghe ý kiến của Tô Mộc sao?

Nếu như thật sự tiếp tục như vậy nữa, chính là muốn ép tất cả mọi người biểu lộ thái độ. Nghĩ tới đây, Lý Tuyển trực tiếp hỏi:

– Tô huyện trưởng, chuyện này liên quan đến danh dự của anh. Anh tới nói vài câu đi! Trong lòng anh rốt cuộc suy nghĩ như thế nào! Anh rốt cuộc có thái độ thế nào? Chỉ cần anh nói ra, chúng ta đều có thể nghiên cứu một chút.

Đây là muốn ép tôi tỏ thái độ sao?

Xem ra Lý Tuyển cô thật sự không nắm được mạch đập của toàn trường. Chỉ có điều cũng không sao. Nếu đã nói đến đây, vậy hãy để cho tôi lên lớp cho cô, cho cô hiểu rõ có đôi khi cô không nhất thiết phải không quả quyết như vậy. Thời điểm thật sự nên ra tay nhất định phải ra tay. Bằng không cũng chỉ có thể khiến tình thế càng lúc càng loạn.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Tô Mộc. Giống như lời Lý Tuyển nói vậy. Chuyện này người bị hại là Tô Mộc. Thái độ của Tô Mộc ảnh hưởng rất lớn tới quyết định của rất nhiều người. Hiện tại cũng chỉ phải xem thái độ của Tô Mộc rốt cuộc thế nào! Chỉ có điều Tô Mộc sẽ chịu để yên như vậy sao? Đổi lại là mình, mình sẽ làm như vậy sao?

Ở trong suy đoán như vậy. Tô Mộc thản nhiên mở miệng.

– Theo cá nhân tôi mà nói, từ trước đến nay tôi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp phải biến hóa như vậy. Không quan tâm trước đó tôi ở trên bất kỳ một cương vị công tác nào, chuyện như vậy thật sự chưa từng phát sinh. Ta thật sự cảm thấy rất đau lòng. Vừa rồi, ý kiến của các đồng chí đều rất đúng trọng tâm. Tôi cũng cho rằng phải như vậy, mới có thể kiếm lại mặt mũi của chính quyền huyện Hoa Hải chúng ta. Đương nhiên tôi cũng không phải nói cái gì vì bản thân tôi. Bởi vì phải biết tôi không chỉ đại biểu cho tôi, còn là bộ mặt của chính quyền huyện.

Tô Mộc nói ra những lời này, trong lòng mọi người ở đây đều đoán được, chuyện kế tiếp chắc chắn sẽ phát triển theo phương hướng nào. Cũng đúng. Nếu như chuyện đã như vậy, Tô Mộc còn không có thái độ đến nơi đến chốn, mới thật sự khiến cho người ta cảm thấy thất vọng. Ở sau loại thái độ cường thế này, đại biểu Tô Mộc thật sự quật khởi.

Thần sắc Ôn Lê càng lúc càng trở nên nghiền ngẫm, bộ dạng tất cả đều đang nắm ở trong lòng bàn tay!

Đổng Học Vũ và Phùng Thiên Hào đều âm thầm mừng rỡ!

Sắc mặt đám người Lâm Nghi Đạc cũng trở nên có chút âm trầm!

Chuyện tiếp tục phát triển như vậy, thật sự vượt ra ngoài phạm vi khống chế của đám người Lý Tuyển. Lại nói tiếp, cái này cũng phải trách Lý Tuyển. Ai bảo trước đó cô ta không nói chuyện với Tô Mộc. Tình trạng trở thành như vậy, có thể trách ai. Nếu như thật sự sớm lên tiếng chào hỏi, vào lúc này Lý Tuyển cũng sẽ không phải chờ đợi lo lắng. Nếu như Tô Mộc cũng kiên trì đòi xử lý Mã Khánh Văn, vậy Lý Tuyển thật sự không biết nên thống báo với Lưu Á như thế nào.

Lý Tuyển đã gài bẫy Lưu Á như vậy, nếu như không nói rõ ràng cho Lưu Á, thật sự muốn suy sụp bao nhiêu có bấy nhiêu.

Giờ phút này, ngay cả Lý Tuyển cũng không biết phải làm sao!

– Nhưng...

Ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng chuyện đã sắp được quyết định, Tô Mộc chợt dùng từ ngữ chuyển hướng, thật sự khiến mọi người trở nên căng thẳng. Nhưng đám người Lý Tuyển, từ trước tới nay chưa từng có cảm giác giống như bây giờ. Hai chữ như vậy vừa nghe liền khiến cho bọn họ cảm thấy thoải mái.

Nhưng điều này đã nói rõ chuyện vẫn còn có cơ hội cứu vãn!

Tim Mạnh Vi Khiêm đang căng thẳng, vào lúc này đã thả lỏng hơn nhiều. Bây giờ hắn đang chờ đợi đáp án của Tô Mộc. Đợi xem Tô Mộc đưa ra đáp án có phải như hắn suy nghĩ hay không.

– Nhưng tôi cho rằng bất cứ chuyện gì đều phải nhìn từ hai phía. Lúc đó vì sao Mã Khánh Văn ký xác nhận văn bản như vậy, thật sự đã nghiên cứu qua sao? Hay dựa theo trình tự tín nhiệm trước đó? Hoặc là trong này có chuyện gì không thể nói ra được? Mọi người đều biết, khoa tin tức của ban tuyên truyền huyện ủy đối với bài viết tin tức có yêu cầu rất nghiêm ngặt. Loại bài viết được in trên trang đầu như vậy, làm chủ nhiệm, Mã Khánh Văn ký tên trước, những người còn lại có phải tiến hành xét duyệt cái này không? Bọn họ làm chuyện này như thế nào? Tôi không phủ nhận, gặp phải chuyện như vậy, cá nhân tôi rất phẫn nộ. Đây rõ ràng chính là lời bịa đặt, là hãm hại thậm tệ. Nói cái gì tôi là người mua danh chuộc tiếng? Nực cười, nếu như tôi muốn mua danh chuộc tiếng, sao còn sử dụng phương thức như vậy! Nhưng tôi cũng không muốn bởi vì chuyện như vậy hình thành tiền án. Nói vậy vi phạm dự tính ban đầu của chúng ta khi làm ra loại chuyện như vậy! Trước đây đồng chí Mã Khánh Văn thế nào, tôi tin tưởng trưởng ban Lưu Á chắc là rất quen thuộc. Tôi tin tưởng bộ trưởng Tư Mã Sơn cũng có thể hiểu được. Trưởng ban Lưu Á, không biết sau khi chuyện này phát sinh, ban tuyên truyền huyện ủy các cô đã từng điều tra rõ ràng chưa?

Tô Mộc hỏi.

Rốt cục đã đến phiên mình!

Lưu Á nghiêm túc nói:

– Chân tướng chuyện này đến cùng thế nào, ban tuyên truyền huyện ủy chúng tôi đã điều tra rõ. Trong chuyện này, chính là do Hoàng Năng muốn nổi danh dẫn tới. Về phần nói đến đồng chí Mã Khánh Văn. Lúc đó hắn không nhìn qua bài viết này. Đây là sự thực! Nhưng hắn dựa theo lệ cũ mà ký tên. Bởi vì sơ suất khi ký tên, nhất định phải xử phạt. Nhưng tôi nghĩ đồng chí Mã Khánh Văn cũng bởi vì chưa từng nghĩ Hoàng Năng dám lớn mật như vậy, cho nên mới phạm phải sai lầm này. Đối với chuyện này, ban tuyên truyền huyện ủy chúng tôi đã ra lệnh cưỡng chế tạm thời cách chức! Về phần xử lý cụ thể như thế nào, phải xem kết quả mà hội thường ủy huyện ủy thương lượng ra. Chỉ cần có kết quả cuối cùng, ban tuyên truyền huyện ủy chúng tôi đều sẽ chấp hành vô điều kiện!

Đây là thái độ của Lưu Á!

– Được! Đã biết trong đó có ẩn tình. Đã nói như vậy, Lý bí thư, tôi có thể nói suy nghĩ của tôi được chứ?

Tô Mộc hỏi.

– Đương nhiên!

Lý Tuyển gật đầu.

– Song khai là phải! Nhưng không nhất thiết phải song khai tất cả mọi người. Ngoài Hoàng Năng và Hoa Xã ra, những người còn lại như Mã Khánh Văn vậy, trực tiếp đi theo trình tự của kỷ luật đảng trình, cho một xử lý cảnh cáo nghiêm trọng là được!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Đây cũng là thái độ của Tô Mộc!

Ngày hôm nay, mọi người ở đây đều nói không ít. Nhưng kết quả sau cùng thế nào, nhất định phải tham khảo ý kiến của Tô Mộc. Dù sao Tô Mộc là người bị hại. Nếu như Tô Mộc đã nói như vậy, kết luật xử lý không có người nào muốn ủng hộ, vậy thật sự hơi quá đáng! Sau đó, nếu như ai đó gặp phải chuyện như vậy, cũng xử lý, lại thành dạng gì!

Thái độ của Tô Mộc rõ ràng như vậy, có nghĩa chuyện còn lại thế nào?

Lý Tuyển vốn phải là người cao hứng. Sau khi nghe Tô Mộc tỏ thái độ xong, không biết vì sao, tâm tình đột nhiên trở nên thâm trầm, thật sự không biết nên nói cái gì. Tâm tình của cô ta chính là khó chịu, rất khó chịu. Mặc dù Tô Mộc bảo vệ Mã Khánh Văn, có thái độ của Tô Mộc, mình chỉ cần cũng có thái độ tương tự, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện biến số.

Chỉ có điều vì sao mình lại cảm thấy mất hứng như vậy?

Giữa Tô Mộc và Lưu Á chẳng lẽ thật sự giống như lời Dương Hòa Tô nói, đã có giao dịch gì đó? Nếu không, vì sao Tô Mộc lại làm chỗ dựa cho Lưu Á như vậy? Trong này nếu như không có một chút mờ ám nào, ai tin?

Lý Tuyển suy nghĩ như vậy, đám người Ôn Lê cũng có suy nghĩ như vậy.

Mục đích ban đầu của Ôn Lê chính là quấy nước cho đục. Nhưng bây giờ lại phát hiện ra hắn không những không quấy đục, ngược lại còn cho Tô Mộc một cơ hội lớn như vậy. Tâm tình hắn cũng trở nên không tốt.

Nhưng không tốt thì không tốt, rất nhanh trên mặt hắn liền hiện ra một nụ cười. Bởi vì hắn phát hiện hình như Lý Tuyển mới là người không may lớn nhất.

Mặc dù phương thức có chút không đúng, nhưng mục đích đã đạt tới, vậy là được rồi!

Tim Mạnh Vi Khiêm đang treo cao, đột nhiên trấn tĩnh lại. Tô Mộc quả nhiên thật sự là thiếu niên tài giỏi đẹp trai, không phụ lòng mình đi theo hắn!